Sau khi bước vào loan trượng, mới phát hiện bên trong này rất lớn, cũng cực kỳ thoải mái và tinh xảo, A Dư không biết nên đứng hay nên ngồi, sau khi nàng bước vào, thánh thượng căn bản không hề quan tâm đến sự hiện diện của nàng.
A Dư cắn nhẹ cánh môi, phớt lờ đi nhịp tim đang đập thình thịch của mình, nàng vén gấu váy lên, bất ngờ quỳ gối xuống bậc thang, cúi người gối đầu lên đầu gối của thánh thượng.
Nàng rõ ràng cảm giác được nam nhân đột nhiên cứng người lại, dường như không ngờ nàng lại to gan đến vậy.
Phong Dục quả thực không ngờ nàng sẽ làm như vậy, cho dù trong lòng nàng ngấm ngầm mưu tính bao nhiêu, thì chí ít ở trước mặt hắn nàng vẫn luôn tỏ ra ngoan ngoãn sợ sệt.
Nữ tử gối lên đầu gối hắn, mái tóc đen nhánh buông xõa dài gần chạm đất, hắn rũ mắt liền có thể nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn ửng hồng của nàng, cùng đôi hàng mi khẽ run, như đang cố giấu đi nỗi bất an của mình.
A Dư siết chặt đầu ngón tay trắng mịn, tiếng ồn ào bên ngoài loan trượng cũng không thể át được tiếng tim đập thình thịch như muốn vọt đến tận cổ họng của nàng, người bị nàng gối lên vẫn một mực giữ yên lặng, khiến cho nàng càng thêm căng thẳng, bức bối.
Đột nhiên, một bàn tay đặt lên đỉnh đầu nàng, nhưng không phải dịu dàng vuốt ve, mà chỉ kéo một sợi tóc của nàng lên, tùy ý chơi đùa.
Thế nhưng A Dư không cảm thấy thất vọng, trái lại còn thở phào nhẹ nhõm, cơ thể đang căng chặt vì căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng.
Nàng cọ nhẹ má mình vào đầu gối hắn.
Cánh tay bỗng bị người ta tóm lấy, cả người nàng ngã vào trong lồng ngực nam nhân, A Dư không nhịn được kêu lên thành tiếng, sợ hãi và hoảng loạn đưa tay ôm lấy cổ hắn, nàng còn chưa kịp phản ứng lại thì cằm đã bị nắm lấy, nam nhân đột nhiên cúi người hôn lên môi nàng.
Loan trượng được cung nhân nâng lên, vững vàng như đi trên mặt đất bằng phẳng, không biết trâm ngọc trên tóc rơi xuống từ lúc nào, phát ra âm thanh rất khẽ, chỉ là cả hai người đều không để ý, A Dư bị một đôi tay lớn giam cầm, không thể cử động được, chỉ có thể bị ép phải ngửa đầu lên, cũng không biết bản thân hiện tại đang ở nơi nào.
Mái tóc đen như tơ lụa xõa tung, lòng bàn tay Phong Dục dán lên bờ vai trần của nàng, A Dư vô lực ôm lấy người trước mắt, tiếng ngâm khe khẽ thoát ra giữa môi và răng.
Nghe thấy tiếng động bên trong, Dương Đức cúi đầu thật sâu, càng thêm xem trọng A Dư.
Loan trượng dừng lại, Phong Dục cũng dừng động tác, ngồi thẳng dậy, quần áo xộc xệch, lộ ra gần hết lồng ngực. Hắn nghiêng người dựa vào trong trượng, dùng đầu ngón tay lau đi vết son còn sót lại trên khóe miệng, dung mạo cao quý trước đây giờ lại có thêm vài phần phóng túng.
A Dư không ung dung được như hắn, yếu ớt nằm trên người hắn, khẽ thở hổn hển, khóe mắt nhuộm chút màu đỏ tươi vô cùng xinh đẹp, cánh tay trắng nõn lộ ra bên ngoài vô lực đặt trên eo nam nhân, đôi mắt thất thần.
Phong Dục chạm vào nàng: “Đứng lên.”
Người nằm bên trên hoàn toàn không nhúc nhích, Phong Dục khẽ nhướng mày, hắn đỡ nàng qua một bên, thoáng thấy vẻ phong tình trên gương mặt nữ tử, ánh mắt hắn tối lại, tùy ý chỉnh trang y phục lại cho nàng, nhặt áo khoác ngoài rơi dưới đất lên, che kín người nàng, xác nhận không để lộ cảnh xuân mới ôm người xuống khỏi loan trượng.
Người vừa xuống tới, Dương Đức liền cúi đầu, mắt thoáng nhìn thấy dáng vẻ kém chỉnh tề của hoàng thượng, và cả người được ngài che chắn trong lồng ngực.
Hắn ta càng cúi đầu sâu hơn, cho đến khi hai người đã vào cung Càn Khôn, hắn mới đóng cửa lại, thở phào nhẹ nhõm.
Dương Đức vừa thở phào, thì nhìn thấy từ xa có một tiểu thái giám cuống cuồng chạy đến: “Dương công công, Hàn đại nhân cầu kiến thánh thượng! Lúc này người đã chờ ở Ngự Thư phòng rồi!”
Đáy lòng Dương Đức nảy lên, mấy hôm trước trong kinh thành xuất hiện không ít dân tị nạn, Hàn đại nhân phụng chỉ điều tra việc này, lúc này đến đây chắc chắn cũng là vì chuyện này.
Chuyện này không thể chậm trễ, Dương Đức lau mồ hôi lạnh, da đầu tê cứng hướng vào bên trong cất giọng nói:
“Hoàng thượng! Hàn đại nhân ở Ngự Thư phòng cầu kiến!”
Phong Dục vừa đặt nữ tử lên giường, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói này, hai đầu lông mày nhíu chặt vào nhau, A Dư lặng lẽ ló đầu ra khỏi lớp quần áo, nửa che nửa chắn nhìn hắn, nàng vừa sợ hãi vừa nghiêng đầu, nhẹ giọng khuyên nhủ:
“Hoàng thượng đi mau đi, chớ nên chậm trễ chính sự.”
Hai lần, đều là trên chiếc giường này, hắn bị cản trở phải dừng lại giữa chừng.
Phong Dục nhíu mày đứng dậy, trong lòng đè nén một ngọn lửa, hắn xoa xoa mi tâm, sai người đi vào sửa sang lại quần áo cho hắn, thấy nữ tử nấp sau tấm bình phong, hắn lạnh mặt bước vài bước về phía bên ngoài, đến nơi mà những hạ nhân bước vào cũng không thể trông thấy nàng được nữa, mới lạnh giọng nói: “Trẫm cho người đưa nàng trở về.”
A Dư biết lúc này tâm trạng của hắn chắc chắn đang không tốt, vô cùng ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”
Phong Dục liếc mắt nhìn nàng, lạnh lùng nhếch khóe môi, rồi mới xoay người đi ra ngoài.
Sau khi hắn đi, A Dư mới khẽ nhíu mày.
Bỏ lỡ cơ hội lần này, nàng cũng có chút đau lòng.
Nhưng nàng cũng tự mình biết mình, so với quốc gia đại sự, những nữ tử bên trong hậu cung này đương nhiên không thể so sánh.
Có cung nhân đi vào rửa mặt chải đầu cho A Dư, nàng cũng không từ chối.
Cung y nàng mặc đến đã bị hoàng thượng kéo đến mức không thể mặc lại được nữa, muốn đi ra ngoài, thì phải thay một bộ khác.
Tầm mắt A Dư lơ đãng rơi vào cạnh bàn bên kia, ánh mắt nàng chăm chú sâu xa.
Ở phía trên, là một cây trâm ngọc đang yên lặng nằm đó.
Cây trâm ngọc kia, nàng rất quen thuộc, là thứ đầu tiên nàng làm rơi ở nơi này.
A Dư lặng lẽ thu hồi tầm mắt, chỉ xem như mình không nhìn thấy gì cả.
***
Ngự thư phòng.
Nam tử đứng phía dưới bậc thềm, không mặc quan phục, một thân trường bào màu trắng ngọc bích, phía trên thêu một vài hoa văn trúc xanh, khuôn mặt anh tuấn, có thể nói một câu mạch thượng quân tử. Chỉ thấy nam tử đầu mày khẽ nhíu, khuôn mặt nghiêm túc lạnh nhạt, kể cả giọng nói cũng mang theo sự lo lắng vội vã:
“Những ngày gần đây dân tị nạn vào kinh càng lúc càng nhiều, theo điều tra của vi thần, hầu hết trong số đó là đến từ Cù Châu!”
Phong Dụ ngồi trước ngự án, đầu mày nhíu chặt: “Cù Châu cách kinh thành tận ba tòa thành, sao họ có thể vượt qua được quãng đường xa như vậy để vào kinh?”
Hàn Ngọc Dương cúi đầu đáp: “Vì cả ba tòa thành kia đều không chịu mở cổng đón dân.”
Nếu không phải vì lý do đó, thì những người dân tị nạn kia cần gì phải đi một quãng đường xa như vậy để đến đây?
Chẳng qua là chuyện bất đắc dĩ mà thôi.
Người kia vừa dứt lời, Phong Dục cũng vừa vặn xem xong tấu chương mà hắn trình lên, sắc mặt bỗng nhiên tái mét, ném “bộp” tấu chương đang cầm trong tay lên trên ngự án: “Những lời trên sớ, đều là sự thật?”
“Vi thần không dám nói sai nửa lời!”
Phong Dục tựa vào lưng ghế, nhắm mắt.
Đập Cù Châu bị sập, người dân mất nhà cửa, không có lương thực để ăn, quan viên hắn phái đem bạc đi cấp phát lại chẳng làm nên trò trống gì!
Dân tị nạn càng lúc càng nhiều, cho dù có là kinh thành cũng không thể một lúc thu nhận tất cả được.
Việc trị thủy ở Cù Châu, là chuyện cấp thiết! Nếu không, dân sẽ phẫn nộ.
Lúc hắn mở mắt ra lần nữa, vẻ giận dữ vừa rồi dường như chỉ là ảo giác, mọi sự sắc bén đều tụ lại nơi chân mày, vốn dĩ hắn muốn giao việc này cho Hàn Ngọc Dương, nhưng vừa mở miệng ra thì bỗng nhiên lại ngừng lại.
Việc trị thủy, quan trọng là phải xây dựng các biện pháp đề phòng cẩn thận.
Mà Hàn Ngọc Dương ở bộ Lại, việc này nên giao cho bộ Công xử lý sẽ tốt hơn.
Hắn suy nghĩ trong giây lát, rốt cuộc vẫn không giao việc này cho Hàn Ngọc Dương, năng lực cũng là một yếu tố, nhưng quan trọng hơn chính là, Hàn Ngọc Dương vào triều làm quan chỉ mới ba năm, đã leo lên hàng tam phẩm, trong khi bản thân hắn thậm chí còn chưa đến tuổi đội mão, trẻ tuổi như vậy đủ khiến người ta ghen tị.
Cũng vì thế, giao việc quan trọng như thế này cho hắn là quá mức mạo hiểm.
Phong Dục lại hỏi thêm vài câu, rồi cho người lui xuống.
Dung tần nhận được tin A Dư đã quay trở về, ngạc nhiên ngồi thẳng người, nhìn sắc trời bên ngoài: “Tự mình trở về sao?”
Diệu Cầm gật đầu lia lịa, cố nén vui mừng trong lòng: “Vâng, chủ tử! Nô tì tận mắt nhìn thấy nàng ta đi về.”
A Dư không được sủng hạnh, có phải là hoàng thượng đã hết hứng thú với nàng ta rồi hay không?
Móng tay nàng còn chưa mọc dài trở lại, mối thù này nàng vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, đương nhiên không muốn A Dư sống tốt.
Thoáng thấy sự ngạc nhiên, nghi ngờ xen lẫn với vui mừng trong đáy mắt của chủ tử, ánh mắt Diệu Cầm khẽ lóe lên, cúi đầu nói: “Chủ tử, tiện tì kia đã không còn lọt vào mắt của hoàng thượng nữa, có phải chúng ta cũng nên…”
Đương nhiên Dung tần hiểu được lời chưa nói hết của nàng ta, nhưng nàng lại nhíu mày, không phản ứng lại lời này.
Ban đầu khi nghe tin tức này, nàng cũng thực sự vui mừng, nhưng giờ đây uy hiếp lớn nhất của nàng lại không phải A Dư, mà là Trần tài nhân, em gái ruột của chính nàng.
Nghĩ đến Trần tài nhân hôm qua vậy mà lại có thể ngăn được thánh giá của hoàng thượng, còn mời được hoàng thượng đến trong cung của nàng ta ngồi một lúc, đã khiến cho Dung tần lòng như lửa đốt.
Nàng ta đã không được hoàng thượng sủng ái, nên không thể mất luôn sự ủng hộ của gia tộc này được!
Dung tần khó chịu cau mày, tức giận mắng: “Đồ vô dụng!”
Diệu Cầm siết chặt lòng bàn tay, biết rằng chủ tử sẽ không bỏ qua cho A Dư.
Quả nhiên, ngay sau đó nàng ta nghe thấy chủ tử dặn dò: “Đi! Đi điều tra xem vì sao tiện tì kia lại đột ngột quay trở về?”
Dung tần bỗng nhiên thông suốt, nếu thánh thượng chán ghét tiện tì kia, sao có thể giữ nàng ta ở lại lâu như vậy? Bây giờ lại đột nhiên để ả ta quay trở về, không thể không có điều gì uẩn khúc.
Diệu Cầm nhận lệnh đi điều tra, rất nhanh đã trở lại.
Nàng ta nhìn chủ tử cùng mình lớn lên từ nhỏ trước mắt, rốt cuộc vẫn nén oán hận trong lòng xuống, bẩm báo như thật: “…Là do tiền triều có việc gấp, nên mới đột ngột bảo A Dư trở về.”
Giữa đôi mày Dung tần liền hiện lên vẻ chán ghét: “Bổn cung biết rồi!”
Tiện tì kia lại dám ở trước mặt nàng câu dẫn hoàng thượng, quyến rũ câu người thế kia, làm sao hoàng thượng có thể chán ghét ả ta được chứ!
Đương nhiên A Dư không biết hai chủ tớ trong chính điện ghét bỏ nàng ra sao, cho dù biết, thì giờ đây nàng cũng không để tâm.
Bây giờ một mình nàng ở sương phòng, sau khi rảnh rỗi, nàng không khỏi đau đầu khi nghĩ về chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
Không phải vì lý do gì khác, chỉ bởi vì chuyện thánh thượng đưa nàng đến Ngưng Hoa lâu.
A Dư đang nghĩ đến Chu Bảo Lâm của Ngưng Hoa lâu, thì Chu Bảo Lâm cũng đang nói với thị nữ về nàng.
Khuôn mặt dịu dàng mềm mại của Chu Bảo Lâm thoáng cau lại, vẫn không bỏ qua được chuyện đã xảy ra vào buổi sáng: “Đi, điều tra xem cung nữ kia có lai lịch thế nào?”
Không phải là cung nữ của Ngự tiền, lại có thể đi theo hoàng thượng đi khắp nơi, thậm chí còn xõa tóc dài?
Nếu nói nữ tử kia chỉ là một cung nữ bình thường, thì Chu Bảo Lâm không thể nào tin được.
Lặc Nguyệt vừa định nhận lệnh đi điều tra, Chu Bảo Lâm đã ngăn nàng ta lại: “Đợi đã!”
Nàng ta nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng cũng không cho người đi điều tra nữa.
Thánh thượng vừa đưa người đi, nàng ta đã phái người đi điều tra, động cơ quá mức rõ ràng.
Lặc Nguyệt đoán được băn khoăn của nàng ta, bèn đề nghị: “Chủ tử chớ nóng vội, chuyện trong cung có thể giấu được nương nương ư? Nếu chủ tử muốn biết thân phận của cung nữ kia, không bằng ngày mai sau khi thỉnh an xong, hãy hỏi Thục phi nương nương một chút?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!