Đúng giờ ngọ, mặt trời chiếu sáng trên cao, cho dù là ngày của tháng mười hai cũng làm trán người ta rịn ra mồ hôi.
A Dư chờ ở bên ngoài chốc lát, Tiểu Lưu Tử đã nhanh chân bước ra ngoài, cười thân thiện với A Dư, thắt lưng cũng khom hơn lúc trước: “A Dư cô nương, hoàng thượng bảo người vào.”
A Dư nhận thấy sự thay đổi của hắn, ánh mắt lóe lên, nàng chợt nhớ tới lời nói trước đó của Tiểu Lý Tử.
Nàng đi vào theo Tiểu Lưu Tử, tim nhảy tới tận cổ họng. Tiểu Lưu Tử nhanh chóng ngừng bước chân, lông mi A Dư rung lên, một mình đi lên phía trước rồi quỳ xuống ở trong đại điện, bưng khay bạc tới đỉnh đầu: “Nô tỳ thỉnh an hoàng thượng.”
Dương Đức nhận khay bạc nhưng không ai bảo nàng đứng lên, A Dư không biết có ý gì, ôm bất an mà quỳ ở nơi đó.
Sau khi dâng khay bạc lên, Dương Đức bèn dẫn mọi người lui xuống.
Cửa điện được đóng lại nhẹ nhàng, phát ra âm thanh rất nhỏ, A Dư chỉ cảm thấy tim đập thình thịch.
Phong Dục không còn lòng dạ xử lý chính vụ nữa, tựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt quan sát nữ tử dưới bậc thềm.
Vẫn là mái tóc đen đen nhánh cài một cây trâm bạc, là trang sức thường thấy nhất trong cung này.
“Ngươi tiến lên đây.”
Trong điện không có ai khác, không cần nói cũng biết lời này là hướng về ai. Phỏng đoán thành thật rồi, A Dư làu bàu một tiếng trong lòng, nàng động đậy đứng lên, run rẩy bước lên bậc thềm, từng bước tiến gần chiếc bàn màu vàng óng đó.
Cuối cùng cũng bước đến bậc thềm cao nhất, nàng không có can đảm tiến gần hơn nữa, chần chừ ngừng lại.
Cho dù là đi đến nơi này, nàng vẫn không dám ngẩng đầu nhìn thẳng thánh nhan.
Trong điện an tĩnh một chốc.
Bỗng hàm dưới của nàng bị người ta ngoắc lấy, tình hình giống hệt ngày đó.
Nàng rùng mình một cái.
Cơn đau do trượng ngày ấy đánh vào người đủ để cho nàng ghi nhớ trong lòng, vết thương vốn đã lành rồi, lúc nàng ngước mắt lên trông thấy thánh nhan lại nhâm nhẩm đau.
Mặt mày tựa như tranh vẽ, trông thật kiều mị, quả thật là người buổi tối hôm đó.
Phong Dục thả lỏng tay ra: “Ngươi sợ trẫm?”
Cả người A Dư cứng đờ, cảm thấy lời này của hắn rõ ràng là mất công hỏi.
Trên dưới Vũ quốc này có ai mà không sợ hắn?
Phong Dục hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm ấy, hắn lại ngồi xuống, không chờ nàng đáp lời đã nói tiếp: “Qua đây.”
A Dư bấm đầu ngón tay trắng nõn, dừng lại rồi mới cúi thấp đầu, đi tới bên cạnh hắn quỳ xuống.
Im lặng trong chốc lát, Phong Dục hỏi nàng: “Lúc Dung tần bảo ngươi tới đã nói gì?”
Đã nói gì?
Mấy câu nói kia hoàn toàn không nhắc đến tình huống phát sinh lúc này.
Nhưng nếu nói trước đó chủ tử không đoán được thì nàng chắc chắn không tin.
Nàng đã đoán ra ý của thánh thượng, lúc mở miệng, âm thanh thay đổi, giọng nói lanh lảnh trước đó mềm xuống: “Chủ tử nói, sai nô tỳ đưa bát súp đến ngự tiền.”
A Dư không có tâm tư phức tạp gì, nếu như hoàng thượng thật sự nhìn trúng nàng thì nàng cũng không từ chối được.
Phong Dục vuốt đầu ngón tay, ánh mắt tối lại: “Không nói gì khác?”
A Dư cắn môi dưới, ăn ngay nói thật: “Không ạ.”
Phong Dục nhìn chằm chằm khuôn mặt cúi gằm của nàng.
Thật ra, luận dung mạo thì Thục phi cũng cực kì đẹp, trước đây vang danh kinh thành, lúc Phong Dục mới gặp gỡ cũng thấy kinh ngạc, thế là sủng ái suốt ba năm.
Lòng bàn tay Phong Dục đặt lên mặt nàng, cẩn thận vuốt ve.
Hắn nghĩ, vẫn khác nhau.
Lông mi A Dư rung lên, lần đầu tiên nàng áp sát người khác như thế. Ngón tay kia dán lên mặt nàng, cẩn thận xoa lên chỗ khóe môi, lực rất nhẹ nhưng lại làm cho nàng cứng ngắc tại chỗ.
Rặng mây đỏ như lửa đột nhiên che phủ gương mặt, thiêu đốt tai và gò má, lộ ra sắc xuân lan tràn tới trong váy áo.
Tất cả sự cẩn thận, tỉ mỉ trước đây đều bị đám lửa này đốt cháy.
Không biết qua bao lâu, lúc A Dư không nhịn được mà cắn môi mới nghe người trước mặt nói: “Đứng lên.”
A Dư đột nhiên thở phào nhẹ nhõm liền vội vàng đứng lên, quỳ quá lâu nên đầu gối run rẩy, nhưng nàng lại đứng vững vàng, nét mặt không có chút nào lạ thường.
“Trở về nói với Dung tần, buổi tối thắp đèn ở cung Du Cảnh.”
Thắp đèn cũng chính là thị tẩm, A Dư kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Đợi trông thấy gương mặt bạc bẽo của hắn, nàng chợt hiểu ý trong lời nói của hắn.
Đáy lòng đột nhiên dấy lên cơn lạnh lẽo thấu xương.
Suy nghĩ trước đó của nàng sai rồi.
Dung tần chủ tử không phải hiến nàng cho thánh thượng.
Mà là dùng nàng làm một giao dịch với hoàng thượng.
Sắc mặt A Dư trắng bệch.
Hiến nàng lên thì suy cho cùng vẫn tính là con người, nhưng bây giờ ngay cả đồ vật cũng không bằng.
Chân tướng này khiến nàng có phần khó chịu.
Yên tĩnh một lúc lâu, nàng nhẫn nhịn cúi đầu, cụp mắt: “Nô tỳ nhớ rồi ạ.”
Nói xong, nàng cung kính lui ra.
Thánh thượng không cản nàng, A Dư đi ra khỏi cung Càn Khôn mới phát giác lòng bàn tay truyền đến một cơn đau. Nàng buông lỏng đầu ngón tay, nhẹ nhàng động đậy khóe miệng và lặng lẽ đi về hướng cung Du Cảnh.
Tiểu Lý Tử ngăn nàng lại ở trước cửa, thấy sắc mặt trắng bệch của nàng liền vội vàng hỏi nàng với vẻ lo âu: “Muội làm sao thế?”
A Dư nín cả đường, lúc này rốt cục không nhịn được mà đỏ mắt: “Lý Tử ca, huynh nói xem, có phải nô tài căn bản không phải người không?”
Tiểu Lý Tử không biết chuyến này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng hắn ta nghẹn họng khó nói, nhất thời không nói ra được lời an ủi.
Ở trong mắt một vài chủ tử, nô tài vốn không phải con người.
“Muội vẫn luôn thông minh, luôn có thể tìm được lối ra.” Tiểu Lý Tử không còn cách nào khác, chỉ đành an ủi nàng.
A Dư giơ tay lên lau nước mắt, Tiểu Lý Tử nhìn thấy vết thương trong lòng bàn tay nàng, lập tức nhíu mày: “Muội không vui thì siết khăn tay là được, hà tất làm mình bị thương?”
A Dư ấm ức: “Ta quên mất.”
Khi đó chỉ muốn để cho mình tỉnh táo lại, nàng nào còn lo được nên siết khăn hay là lòng bàn tay chứ?
Nàng dùng khăn xoa vết thương qua loa, thở ra một hơi thật dài rồi nở nụ cười: “Ta đi báo cáo với chủ tử đây.”
Tiểu Lý Tử nhíu mày nhìn động tác của nàng.
Ngày thường nàng bảo vệ đôi tay kia nhất, hiện tại trong lòng không thoải mái mới nhất thời quên mất, đợi khi thực sự tổn thương, không chừng còn khó chịu hơn nhiều.
Tiểu Lý Tử nhìn nàng vào chính điện mới bất đắc dĩ đi tìm Chu Kỳ, bảo nàng ấy đêm đến nhớ bôi thuốc cho A Dư.
Sau khi A Dư truyền lời cho chủ tử, vẻ mặt Dung tần có phần phức tạp, không nhìn ra là vui hay buồn. Nàng ta vô lực ngả lên trên giường, không có cả ý định gây sự với A Dư.
A Dư nhân cơ hội lui ra ngoài.
Suy cho cùng thì chuyện hôm nay đã để lại vết tích trong lòng nàng.
Cho dù xuất thân thấp hèn cũng không nên mặc cho người ta lợi dụng trăm đường mà ngay cả quyền oán hận cũng không có.
A Dư nghệt mặt về tới sương phòng, Chu Kỳ đã cầm thuốc mỡ chờ ở đó.
Đợi lòng bàn tay được bôi thuốc mỡ xong xuôi, A Dư mới dần dần hoàn hồn, cụp mắt: “Lý Tử ca nói cho muội biết à?”
Chu Kỳ gật đầu: “Huynh ấy bảo muội nói với tỷ, lúc làm việc gì thì phải nghĩ cho kỹ, tránh để sau này hối hận.”
Ý của Tiểu Lý Tử chẳng qua là nói việc nàng làm tay mình bị thương nhưng A Dư nghe vào trong tai thì ánh mắt biến hóa mấy phen.
Nàng nén suy nghĩ lại, thấp giọng đồng ý: “Tỷ biết rồi, muội bảo huynh ấy đừng lo nữa.”
Trở về từ cuối giờ tỵ, nàng vẫn luôn ở trong sương phòng, mãi đến khi bóng đêm phủ xuống vẫn chưa đi ra ngoài.
Một trận động tĩnh truyền đến, A Dư biết là thánh giá đến rồi.
Nàng vùi đầu vào trong gối, nhớ đến tất cả chuyện xảy ra trong cung Càn Khôn, vô cùng xấu hổ khó chịu.
Cửa sương phòng đột nhiên bị đẩy ra, Chu Kỳ hối hả chạy vào: “A Dư tỷ tỷ nhanh lên! Chủ tử bảo tỷ vào điện hầu hạ!”
A Dư đột nhiên siết chặt giường gỗ mun, động tác của nàng quá đột ngột, móng tay đập lên đầu giường, trực tiếp gãy ra, cơn đau xông lên từ đầu ngón tay. A Dư thở nhẹ một tiếng, hận đến nghiến răng.
Chu Kỳ hốt hoảng tiến lên: “Tỷ tỷ làm gì vậy?”
“Đúng là sỉ nhục người khác!”
A Dư méo miệng, oán hận lên tiếng, chóp mũi chua xót nhưng nàng chỉ cảm thấy hôm nay khóc quá nhiều nên cố gắng nén nước mắt.
Chu Kỳ không biết đã xảy ra chuyện gì, luống cuống đứng tại chỗ.
Đầu ngón tay A Dư nhỏ máu ra, nàng ngậm ngay vào trong miệng, mùi máu tươi lan tràn, sắc mặt nàng trắng bệch, suýt nữa thì nôn ra.
Chu Kỳ đau lòng không muốn thúc giục nàng nhưng chỉ chốc lát, lại có một người vào trong sương phòng vội vã thúc giục: “A Dư tỷ tỷ, chủ tử đang tìm tỷ đấy, tỷ mau lên đi!”
Nghĩ tới sắc mặt của Diệu Cầm vừa nãy, tiểu cung nữ không dám dây dưa, không chú ý trong phòng có chuyện gì xảy ra, kéo cánh tay A Dư chạy ra bên ngoài.
A Dư bị nàng kéo cho lảo đảo, Chu Kỳ thấy thế thì nhíu mày, tiến lên đẩy tiểu nha hoàn kia ra: “Cô vội cái gì?”
Tiểu cung nữ bị đẩy ra, sắc mặt có phần mất tự nhiên, ngầm trào phúng nói: “Làm trễ việc của chủ tử thì cô không gánh nổi đâu!”
Trong lòng A Dư vốn đã không vui vẻ, lại nghe thấy nàng ta ăn nói quái gở thì đột nhiên cười lạnh một tiếng, trở tay vung một bạt tai: “Muội ấy không gánh nổi, vậy ngươi là cái thá gì?”
Tiểu cung nữ lui hai bước, ôm gương mặt nóng hừng hực, kinh sợ nhìn về phía A Dư.
Chu Kỳ cũng có chút khiếp sợ.
Đây là lần đầu tiên A Dư ra tay đánh người.
Chu Kỳ thấy đầu ngón tay nàng lại nhỏ máu, liền vội vàng hoàn hồn: “Dù cho tỷ có tức giận cũng phải cẩn thận tay chứ!”
Đối với việc A Dư đánh người, nàng ấy cảm thấy cũng chẳng hề gì.
Trên dưới cung Du Cảnh có ai không biết tính cách A Dư tốt?
Mấy vị phục vụ trong điện, có ai không lấy tiểu cung nữ dưới đáy ra trút giận?
Tuy là nàng ấy có chút kinh ngạc A Dư lại biết đánh người nhưng việc này ở trong cung thực sự không tính là chuyện gì to tát.
Cho dù là tiểu cung nữ đã bị đánh có hận thù trong lòng cỡ nào cũng chỉ có thể cắn răng cúi đầu nhận sai: “Là nô tỳ nói sai, A Dư tỷ tỷ bớt giận.”
A Dư không để ý tới nàng ta, bởi vì nàng trông thấy Diệu Cầm đi tới từ phía xa.
Diệu Cầm vừa đến gần, tiểu cung nữ đó giống như trông thấy chỗ dựa, bàn tay ôm mặt bỏ xuống, rưng rưng nước mắt, ấm ức nhìn về phía nàng ta: “Diệu Cầm tỷ tỷ...”
Diệu Cầm trông thấy vết đỏ trên mặt nàng ta thì lập tức lạnh mặt nhìn về phía A Dư: “Ngươi đúng là kiêu căng rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!