Phong dục ôm nữ tử đi rất nhanh, tiếng nói sau lưng chỉ mơ hồ bay vào tai hắn một chữ "máu".
Lòng bàn tay sờ thấy ướt át, mùi máu tươi lồng đậm truyền ra.
Bước chân Phong Dục như nhanh hơn, chưa bao giờ hắn cảm thấy cung Nhàn Vân lại to như vậy.
A Dư đau đến mức mơ màng, ngay cả dáng vẻ giả vờ đáng thương cũng không làm được, nàng yếu ớt ngửa đầu, ý thức như muốn tan rã, chỉ còn lại cảm giác hoảng loạn.
Hình như nam nhân đang nói gì đó với nàng, nhưng khi rơi vào tai A Dư thì nàng lại không nghe rõ được gì cả.
Đáy lòng Phong Dục trầm xuống, dưới nỗ lực của hắn, rốt cuộc cũng đặt được nàng lên chiếc giường nhỏ hẹp của các Ấn Nhã .
Tổng thái y theo sát đằng sau, vội vã chạy đến bắt mạch.
Xung quanh có chút hỗn loạn, nhưng Phong Dục lại như thể không nghe thấy gì, hắn nhìn lòng bàn tay mình, không nói lên lời.
Nơi đó in một đống máu đỏ tươi chói mắt.
Trong điện dần yên tĩnh lại, mọi người nhìn Tống thái y, mà Tống thái y cũng dần dần nhíu chặt lông mày.
Từng cơn đau kéo đến làm cho ý thức A Dư dần thanh tỉnh, nàng đau đến khó chịu, hận không thể lăn lộn trên mặt đất, nàng kéo căng người lại không nhịn được mà cong tròn người lại.
Nàng khẽ động, Tống thái y lập tức nói: "Giữ chặt Ngọc mỹ nhân, không được để người cựa quậy!"
Dứt lời, vẻ mặt ông ta nghiêm túc đứng dậy, chắp tay với Phong Dục:
"Hoàng thượng, mỹ nhân chủ tử có hiện tượng xảy thai, vi cần phải lập tức châm cứu, cũng mong các vị chủ từ ra ngoài.
Hiện tượng xảy thai.
Bốn chữ này đập đến khiến đầu Phong Dục bỗng phát đau.
Hắn trầm mặt, quét mắt nhìn các phi tần đứng một bên: "Các ngươi còn đứng đấy làm gì!"
Theo lời hắn vừa dứt, chính là tiếng khóc không kìm nén được của A Dư vang lên, nàng đau đến mức muốn cuộn tròn người lại, nhưng lại có người kéo chân nàng khiến nàng không thể động đậy được.
A Dư muốn nhịn nhưng lại không thể nhịn được.
Loại cảm giác đau đớn này không giống như bị đánh gậy lúc trước, mà nó còn mang theo một loại cảm giác hoảng hốt khiến trái tim nàng cũng run lên theo, nưng lại không biết phải phát tiết như thế nào.
nàng không nghe rõ bên ngoài nói gì, chỉ cảm thấy thân dưới càng ngày càng đau, đau đến chết lặng, đau đến mức nàng không thể chịu nổi.
Phong Dục không đi, hắn nhìn màu đỏ tươi ở thân dưới nữ tử vô cùng chói mắt, khiến hắn không thể nào nâng bước rời khỏi đây được.
Cuối cùng hắn ngồi bên giường, ôm nữ tử vào trong lòng. Hắn có thể cảm nhận được thân mình căng chặt của nữ tử, lại không thể nhịn được mà run rẩy.
Mu bàn tay hắn đụng vào một mảng lạnh lẽo, nhưung Phong Dục cũng không nhìn xuống.
Hắn lạnh mặt, trầm mắt nhìn ngân châm cắm trên người nàng, không nhịn được mà nhớ tới lúc ở chính điện, sắc mặt nàng đã trắng bệch, lại vì phá vụ án của y nữ kia mà cố gắng chịu đựng cảm giác đau đớn.
Cả hai lần, nàng đều đau đớn đến hôn mê, khóc không thành tiếng ở dưới mí mắt hắn.
Phong Dục siết chặt tay, ôm chặt người vào trong ngực mình, không cho nàng cử động lung tung, sợ nàng vô ý đụng tới ngân châm.
Ý thức A Dư không rõ ràng, nhưng cũng loáng thoáng biết người đang ôm nàng là ai.
Nàng chỉ làm thấy mình đau đến sắp chết rồi.
Nàng cũng thật sự nghĩ là mình sẽ chết, nàng chưa từng đau như lúc này.
Nàng không nhịn được mà nghĩ, nếu nàng thật sự không chịu đựng nổi thì Chu Kỳ phải làm sao đây?
Thù của Tiểu Lý Tử phải làm thế nào đây?
Nàng run rẩy cánh môi, muốn nói nam nhân hãy để Chu Kỳ xuất cung.
Nhưng cánh môi nàng run rẩy vài lần cũng chỉ có thể mơ hồ phát ra vài tiếng kêu ú ớ.
Ngoài điện Hoàng hậu dẫn dắt mọi người ngồim nhìn trong cung điện thường xuyên mang ra một chậu máu loãng, lông mày khẽ nhíu lại.
Trong điện yên tĩnh đến đáng sợ, khiến các nàng hoàn toàn không biết được tình huống bên trong điện.
Hoàng thượng còn chưa ra, ai cũng không biết thai nhi trong bụng Ngọc mỹ nhân có giữ được hay không.
Tính tình Ngọc mỹ nhân vốn tùy hứng, nếu thai nhi trong bụng giữ được thì chẳng phải sẽ vểnh đuổi lên trời luôn sao?
An tĩnh trong chốc lát, cuối cùng cũng có người không nhịn được mà đặt câu hỏi: "Chẳng phải hai ngày trước Ngọc mỹ nhân vừa hết kỳ kinh nguyệt sao?"
Người không nhịn được mà lên tiếng hỏi chính là Dung tần, nàng ta cau mày, hiền nhiên không hiểu được lí do là gì.
Hoàng hậu không kiên nhẫn, lúc này mới đáp lại nàng ta, chỉ nói đúng một câu:
"Chờ Hoàng thượng và thái y ra ngoài thì sẽ rõ, ngươi gấp cái gì?"
Dung tần cứng họng.
Sao nàng ta có thể không gấp chứ?
Trong cái hậu cung này, bây giờ đã có ba người có thai, nhưng vừa lúc người nàng ta ghét nhất lại là một trong ba người!
Sao nàng ta có thể không gấp gáp cho được?
Nàng ta không nhịn được mà suy nghĩ, lẽ nào ông trời thật sự không vừa mắt nàng ta sao?
Hoàng hậu liếc mắt nhìn nàng ta, thầm lắc đầu trong lòng.
Lúc trước khi ở vương phủ, Dung tần này có chút ân sủng nhưng vẫn hành động rất bình thường, không làm ra chuyện gì hồ đồ.
Mãi cho đến khi nàng ta có thai, lại không biết biết điều mà đi khiêu khích Thục phi, rồi cùng rơi xuống nước với Thục phi.
Buồn cưới nhất chính là, Dung tần vẫn luôn cho rằng vì Thục phi nên Hoàng thượng mới lạnh nhạt với nàng ta.
Nhưng Dung tần thất sủng tất cả là vì nàng ta tự tổn hại Hoàng tự mà thôi.
Nghĩ đến đây, Hoàng hậu nhàn nhạt liếc mắt nhìn mọi người một cái.
Dựa vào việc người nọ coi trọng Ngọc mỹ nhân, cùng với việc coi trọng Hoàng tự, e là việc hôm này tuyệt đối sẽ không dễ dàng cho qua.
Ở đây đã sắp bắt đầu vào mùa thu đông, trên trán Tống thái y lại như tràn ra mồ hơi lạnh, ngoài cửa thổi đến một cơn giá lạnh, khiến ông ta cảm giác mồ hôi ướt nhẹp phía sau lưng dâng lên cảm giác lạnh lẽo.
Ông ta rút ngân châm, dùng tay áo xoa xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh.
Dáng vẻ này của ông ta khiến lòng Phong Dục trầm nặng như rơi xuống vực sau.
Phong Dục nhìn thẳng về phía ông ta, vẻ mặt vô tình, khiến Tống thái y cảm nhận được áp lực trầm trọng. Ông ta không dám trì hoãn, vội vàng mở miệng: "Hoàng thượng, đã bảo vệ được hài tử của Ngọc mỹ nhân."
Mãi cho đến lúc này, trái tim vẫn luôn treo lủng lẳng của hắn mới dừng lại.
Hắn nhắm chặt mắt.
Hắn chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày mình lại căng thẳng như vậy.
Đúng là rất hoang đường.
Người trong ngực không biết từ khi nào đã không còn động tĩnh gì, Phong Dục mới cúi đầu nhìn xuống, hóa ra là ngủ rồi.
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng không còn chút máu, chân mày nhíu chặt, cho dù là trong mỡ vẫn không cảm thấy chút an bình nào như cũ.
Phong Dục nheo mắt, bỗng nhiên hắn vươn nhẹ bàn tay mơn trớn gò má nàng, lau đi những giọt nước mắt còn đọng trên khóe mắt, sau đó đặt nàng nằm trên giường.
Hắn đứng lên nhìn nàng thật lâu, sau đó mới xoay người đi ra ngoài.
Người ngoài điện chờ hắn hồi lâu, thấy hắn ra tới Hoàng hậu lập tức tiến lên trước đón, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Ngọc muội muội không sao chứ."
Phong Dục gật đầu với Hoàng hậu một cái.
Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Tống thái y đang theo sát đằng sau, giọng nói nặng nề:
"Đây là lần thứ bao nhiêu Thái Y viện không làm tròn bổn phận?"
Ba ngày trước, Ngọc mỹ nhân ở bên người hắn đau đến bất tỉnh nhân sự, thân dưới tràn ra rất nhiều máu, nhưng đám thái y này lại nói nàng chỉ đến kỳ kinh nguyệt mà thôi.
Sau ba ngày ngắn ngủi, giờ đây lại nói với hắn là Ngọc mỹ nhân suýt nữa xảy thai!
Vừa dứt lời, Tống thái y đã quỳ rạp xuống đây:
"Trước đó vài ngày, đúng thật là Ngọc mỹ nhân đến kỳ kinh nguyệt, tuyệt đối không chẩn đoán sai."
Bọn họ sai là không chẩn ra Ngọc mỹ nhân có thai.
Rất ít người có kinh nguyệt trong giai đoạn đầu của thai kỳ, bọn họ cũng không ngờ Ngọc mỹ nhân chính là một trong số ít người như vậy.
Nhưng, Thái Y viện vẫn không thể chối bỏ trách nhiệm, là do bọn họ sơ suất nên mới không chẩn ra Ngọc mỹ nhân có thai.
Nghĩ đến đây, đáy lòng Tống thái ý hơi căng thẳng, hắn cúi đầu.
"Là Thái Y viện thất trách, xin Hoàng thượng bớt giận."
Chỉ một cầu nói này, đương nhiên không giảm bớt được cơn lửa giận trong lòng Phong Dục.
Đôi mắt hắn vô cùng lạnh lùng, lời nói cũng lộ ra cảm giác lạnh lẽo: "Thái y chẩn mạch cho Ngọc mỹ nhân ba ngày trước, đều đánh chết!"
Chỉ một câu nói đơn giản, đã quyết định sinh mạng của ba người.
Mọi người đều im lặng cúi đầu, Tống thái y cong lưng, ông ta muốn cầu tình thay cho ba người kia nhưng lại không nói lên lời.
Hoàng hậy hơi nhíu mày, nàng ta tiến lên một bước, nhẹ giọng nói: "Hoàng thương..."
Nàng ta chỉ vừa lên tiếng, Phong Dục đã nhìn về phía nàng ta, ánh mắt bình tĩnh, giọng nói không có một chút giao động: "Hoàng hậu muốn cầu tình giúp họ?"
Đây là lần đâu tiên hắn lạnh mặt với Hoàng hậu ở trước mặt mọi người.
Ba lần bốn lượt làm việc sơ xót với nữ tử nằm trong kia, khiến đáy lòng hắn đè nặng một cơn tức giận.
Một cảm xúc khó tả khiến hắn bị đè nén đến hoảng sợ, muốn tìm thứ gì đó để phát tiết ra ngoài.
Hoàng hậu hơi ngừng, nhưng vẫn nói ra:"
"Không hẳn là thần thiếp cầu tình cho bọn họ, chỉ là bây giờ Ngọc mỹ nhân vừa mới mang thai, chi bằng Hoàng thượng đổi thành một hình phạt nghiêm khắc, tạo chút phúc khí cho Ngọc mỹ nhân và hài tử trong bụng muội ấy."
Mấy lời nàng ta nói rất đúng tình hợp lý, lại kéo theo cả người nằm bên trong kia.
Cho dù Phong Dục không muốn nghe thì cũng không khỏi nghe lọt tai.
Giờ phút này cũng đủ để hắn tỉnh táo lại.
Nếu như hắn thật sự ra lệnh đánh chết ba người ngày hôm đó, e là sau này sẽ khiến người của Thái Y viện sinh lòng sợ hãi với các Ấn Nhã .
Phúc lành, phúc lành...
Phong Dục không tự chủ được thầm nhủ hai chữ này dưới đáy lòng.
Lần đầu hắn cảm thấy, hình như người được hắn coi trọng cũng không phải chuyện may mắn gì.
Hắn điều tra ra, từ khi A Dư tiến cung vẫn luôn thuận buồn xuôi gió, chỉ mới vào cung nửa năm đã như cá gặp nước nhận được lời khen thưởng của mọi người.
Mà từ sau lần đó, tính mạng của nàng như ngàn cân treo sợi tóc không biết bao nhiêu lần, những người thân cận bên cạnh nàng cũng gặp rủi ro.
Bây giờ, khi nàng nằm bất tỉnh nhận sự bên trong, cạnh người cũng chỉ có duy nhất một cung nhân tri kỷ hầu hạ.
Phong Dục khép mắt.
Vị chua sót cuồn cuộn lên trong lòng, thân là quân vương hắn chưa từng cảm thấy mình làm sai điều gì, nhưng không biết từ khi nào lại sinh ra cảm giác hổ thẹn như bây giờ.
Một lúc lâu sau hắn mới lên tiếng: "Vậy làm như lời Hoàng hậu nói, nhưng tội chết có thể miễn, tội sóng khó tha, phạt đánh mỗi người năm mươi gậy."
Hắn lạnh giọng nói: "Nếu có may mắn sống sót thì cũng là ân điểm của trẫm rồi!"
Con của hắn suýt nữa bị sự sơ sót của mấy tên lang băm này làm hỏng, sao hắn có thể dễ dàng buông tha cho bọn họ chứ?
Nhưng chỉ như vậy thôi cũng đã khiến Tống thái y thở phào nhẹ nhõm, ông ta vùi đầu cảm tạ: "Vi thân thay bọn họ tạ ơn ân điển của Hoàng thượng, ta ơn Hoàng hậu nương nương và Ngọc chủ tử."
Lí do chân chính khiến cho A Dư bị như này là vì tai họa ngày hôm nay.
Hắn lại tiếp tục ra mấy cái mệnh lệnh:
"Dương Đức, chuyện hôm nay ta giao cho người điều trong, trong vòng ba ngày, trẫm phải biết kẻ đứng sau cung nữ kia là ai."
"Đám nô tài quét dọn vườn hoa quế, đánh chết! Người chủ sự, đánh chết!"
"Ngoại trừ cung nhân của các Ấn Nhã , đánh chết tất cả nô tài của cung Nhàn Vân !"
"Nô tài của các Ấn Nhã hầu hạ không chu đáo, phạt đánh ba mươi gậy!"
Hắn dừng lại một lát lại nói: "Để lại cung nữ Chu Kỳ kia để hầu hạ Ngọc mỹ nhân."
Người bên ngoài câm như hến, nhưng người trong các Ấn Nhã lại thở phào nhẹ nhõm.
So với những người ngoài kia thì phạt đánh ba mươi gậy vẫn rất bình thường.
Mọi người nghe thấy mệnh lệnh lạnh lùng của hắn cũng không dám thở mạnh một cái, tha cho ba người của Thái Y viện nhưng lại có nhiều người bỏ mạng hơn.
Nhưng ngay cả Hoàng hậu, cũng không hề cầu tình thay cho những đám cung nhân này.
Hoàng hậu liếc mắt nhìn người bên cạnh, lúc này tâm trạng Hoàng thượng không vui, buộc phải có một nơi để phát tiết.
Mà dưới gầm trời này, những kẻ phải chịu thiệt thòi chính là bọn họ. Vì ở trong cung, cung nhân chính là thứ rẻ tiền nhất.
Nhưng người bị đả kích nhất khi nghe những mệnh lệnh này chính là Hứa mỹ nhân, dương như ngay khi Hoàng thượng dứt lời, nàng ta đột nhiên quỳ xuống đất:
"Hoàng thượng! Cung nhân trong cung thần thiếp không biết chuyện, cầu xin Hoàng thượng tha cho bọn họ một mạng!"
Phong Dục chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng ta một cái: "Rừng hoa Quế ở gần cung Nhàn Vân , thi thể nằm ở đó hai ngày mà bọn chúng lại không biết gì, giữ lại những kẻ vô dụng như vậy thì có ích gì!"
Quan trọng nhất là, hắn không quên, kẻ nhảy ra chỉ đích danh Ngọc mỹ nhân chính là người của lầu Trác Vân."
Sự thật phía sau như thế nào hắn cũng không quan tâm, nhưng ả cung nhân kia đáng chết.
Hứa mỹ nhân nghe vậy thì trong lòng hận muốn chết.
Ngọc mỹ nhân bị kinh sợ, người của các Ấn Nhã bọn họ lại không chết một người, ngược lại người trong cung nàng ta lại bị giết sạch, nào có loại đạo lý này?
Đương nhiên Phong Dục cũng biết trên đời không có đạo lý như này.
Nhưng hắn làm việc vốn không cần lý do.
Hứa mỹ nhân gấp gáp: "Hoàng thượng! Rừng hoa quế không liên quan gì đến cung Nhàn Vân , bọn họ vô tội, cầu xin Hoàng thượng bỏ qua cho bọn họ!"
Phong Dục chê nàng ta lắm mồm ầm ĩ, vừa muốn khiến nàng ta câm miệng thì bỗng nhiên rèm che trong điện bị xốc lên, Chu Kỳ vội vã chạy từ bên trong ra, vội vàng quỳ trước mặt hắn.
Mọi người hơi ngừng, nhìn cung nữ vừa chạy đến, nhất là Phong Dục, hắn nhíu chặt long mày:
"Ngươi không ở trong đó hầu hạ Ngọc mỹ nhân, chạy ra đây làm gì?"
Chu Kỳ hít một hơi thật sâu, dưới áp lực nói: "Hoàng thượng, mỹ nhân muốn nô tỳ truyền lời giúp, cầu xin Hoàng thượng tha cho những cung nhân này một mạng!"
Phong Dục kinh ngạc, rồi mới hỏi: "Chủ tử ngươi tỉnh rồi?"
Chu Kỳ vội vàng gật đầu.
A Dư mơ mơ màng màng tỉnh lại, đã nghe thấy giọng nói nam nhân từ bên ngoài truyền vào.
Cách hai lớp rèm che, nàng có thể nghe rõ ràng mời Phong Dục nói.
Hai chữ "đánh chết" lạnh như băng trực tiếp khiến nàng tỉnh táo lại.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!