Sau khi Phong Li Dạ rời đi, Sở Khuynh Ca mới thở hắt ra một hơi. Giơ tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán. Nàng không khỏi suy nghĩ về nam nhân đó.
Nhát dao vừa rồi, vốn tưởng rằng sẽ thật sự đâm vào ngực mình. Về phần rốt cuộc tại sao hắn không ra tay nàng cũng không biết.
Sau khi kéo y phục lên, Sở Khuynh Ca thấy căn phòng không còn ai canh giữ liên lập tức bước ra ngoài.
“Công chúa!” Lam Vũ từ cách đó không xa chạy tới. Ngay cả Xảo nhi cũng chạy lại.
“Hắn thả các ngươi ra sao?”
Sở Khuynh Ca có chút kinh ngạc, nàng vừa mới làm Sở Vị Vân bị thương, vậy mà Li thế tử lại bằng lòng để bọn họ đi?
“Vâng.” Lam Vũ gật đầu.
“Phong Tảo cho người qua truyền lời thuộc hạ được tự do. Trước đó, thuộc hạ vẫn luôn bị giam giữ”
“Tên gia hỏa đó đột nhiên có lòng tốt vậy sao? Có chút không thể tin được.”
“Công chúa, chúng ta hãy rời khỏi nơi tồi tàn này, đến chỗ tri phủ đại nhân ở đi.”
Công chúa gần như cả ngày không ăn gì, Xảo nhi thật sự đau lòng.
Đây là phủ tướng quân, bây giờ mọi người trong phủ đều hận công chúa đến tận xương tủy. Chỉ những người của chi phủ mới tuân theo lời công chúa.
“Được, chúng ta đến chỗ tri phủ.”
Sở Khuynh Ca lúc này không chút do dự, lập tức bước đến cổng chính phủ tướng quân. Còn chưa bước ra ngoài liền gặp tri phủ.
Nhìn thấy công chúa bình an vô sự, trị phủ mới thở phào nhẹ nhõm: “Công chúa, quận Bắc Tần đang xâm lược, công chúa, xin hãy đến dinh thự phủ đệ ẩn náu.”
Ông đã tìm công chúa rất lâu, người của thế tử gia cũng không cho ông biết công chúa bị giam ở nơi nào. Lần này hoàng gia thật sự bị bôi nhọ, nhưng ít nhất phải đảm bảo sự an toàn cho công chúa. Ít nhất mọi chuyện sau này, sau này..., nói sau đi, bảo vệ công chúa là quan trọng nhất.