Vậy mà Khuynh Ca lại nói đúng, Mục Uyên quả thực có phần do dự.
Kể từ buổi tối khi nàng ôm hắn ta một lần chỉ để chọc giận Phong Ly Dạ bỏ đi, sau đó hắn ta đã cảm nhận được thân thể mềm mại của nàng.
Giờ đây khi gặp lại nàng, đặc biệt là vào hoàn cảnh cô nam quả nữ như lúc này, không tránh khỏi…
Không tránh khỏi nảy sinh một phần ý nghĩ vô sỉ không đứng đắn.
Bởi vậy nên động tác gõ cửa vừa rồi mới có đôi phần lưỡng lự như vậy.
“Sao vậy? Rốt cuộc là muốn vào trong hay muốn đi?”
Sở Khuynh Ca trừng mắt nhìn bước chân Mục Uyên đang lùi lại, nàng khẽ nhíu mày: “Lề mề chậm chạp, có phải là nam nhân không vậy?”
Mục Uyên bỗng đỏ bừng mặt, phút chốc trở nên thẹn quá hóa giận.
Tức thật! Nha đầu thối này có biết nói chuyện không vậy!
Hắn ta có phải là nam nhân hay không, cần phải chứng minh cho nàng thấy
sao?
Có điều, Sở Khuynh Ca vừa nói vậy xong, chính nàng cũng cảm thấy hơi bối
rối, nhưng cảm giác đó cũng nhanh chóng tan biến.
Hắn ta sải bước tiến vào trong, trừng mắt lên nhìn nàng: “Đóng cửa lại!”
Đóng cửa?
Đây quả đúng là một chuyện hiếm có.
Thông thường hắn ta kiêng dè nhất là những chuyện như nam nữ thụ thụ bất
thân, tuyệt đối không bằng lòng cô nam quả nữ ở cùng một phòng với nàng.
Có chuyện quan trọng thật sao?
Nàng bước tới, đóng cửa phòng lại, vừa quay đầu lại thì bắt gặp Mục Uyên
lấy một tấm bản đồ từ trong người ra.
“Bản đồ địa hình?”
Nàng cầm nó lên xem, nhất thời tâm trạng trở nên phức tạp khó tả.
Ngay sau đó, trái tim nàng chùng xuống, nàng nói với vẻ không hài lòng,
"Ta không cần ngươi làm những chuyện này!"
Mục Uyên im lặng không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn nàng.
Lúc này tâm trạng của Sở Khuynh Ca đang rất rối bời.
Thứ mà Mục Uyên đưa cho nàng, hóa ra chính là bản đồ địa hình hậu viện của
điện Vô Trần, trọng điểm cũng chính là hồ sen đó!
Thì ra ở hồ sen thật ra có một nơi được canh phòng cẩn mật, tuy nhiên, bên
trong hồ sen thực tế lại có một hòn đảo nhỏ trên đó.
Lần trước khi nàng tới đó là vào lúc đêm khuya, nàng còn chưa kịp tiến lại
gần hồ sen, thì đã bị một cao thủ ẩn sĩ ẩn nấp trong hậu viện phát hiện.
Những ngày gần đây, nàng vẫn luôn muốn đến đó để thăm dò, nhưng mãi mà
chưa tìm được cơ hội.
Phòng thủ ở hậu viện của điện Vô Trần quả thực đáng sợ!
Giờ đây khi nhìn vào bản đồ địa hình, trung tâm của hồ sen, hóa ra còn có một
thế giới khác.
Một hòn đảo nhỏ được con người đào thủ công, diện tích rất nhỏ, nhưng xung
quanh đều là ẩn sĩ.
Có một lối đi bí mật dẫn vào bên trong hòn đảo, Mục Uyên chưa vào trong
tìm hiểu thực hư, hắn ta hoàn toàn không có cơ hội vào đó.
“Rốt cuộc thì người muốn làm gì?” Không rõ khoảng bao lâu sau Mục Uyên
mới cất giọng hỏi nàng.
Sở Khuynh Ca chỉ thở dài một tiếng, nàng gấp lại bản đổ, quay sang nhìn hắn ta:
“Tự cho mình là thông minh! Ai cần ngươi đi thăm dò tin tức?”
“Không cần đánh trống lảng nữa.” Vẻ mặt Mục Uyên vô cùng nghiêm túc, sắc
mặt không tốt cho lắm: “Rốt cuộc là người định làm gì?”
“Liên quan gì đến ngươi?”
“Cái hồ sen đó, ngay cả ta cũng không có cách tiếp cận, lẽ nào người tưởng
rằng khinh công của người cao hơn ta một bậc?”
Hắn ta hành tẩu trên núi đã nhiều năm, có thể nội công không lợi hại bằng Phong Ly Dạ, nhưng khinh công chắc chắn không ai sánh bằng.
Nhất là rất am hiểu trong việc ẩn náu che giấu bản thân.
Bởi vậy, hắn ta có thể thăm dò khám phá đường đi, vẽ lại bản đồ địa hình cho nàng.
Tuy nhiên, hắn ta không có cách nào đến gần lối vào đảo đó!
“Chỉ dựa vào thân thủ của người, còn chưa kịp đến gần, thì đã sớm bị phát hiện rồi.”
“Chẳng phải ngươi đã vẽ lại từng vị trí mà ẩn sĩ ẩn nấp rồi sao?” Vì vậy, chỉ
cần tránh những ẩn sĩ này ra, có phải sẽ tìm được cơ hội xâm nhập vào trong
thông qua lối đi đó sao?
“Bọn họ đều là người sống, bất kỳ lúc nào cũng có thể thay đổi vị trí ẩn náu
của mình, ta vẽ những thứ đó cho người, thử hỏi có tác dụng gì?”
Mục Uyên có chút tức giận, cho đến tận bây giờ, nàng vẫn không muốn nói
với hắn ta, nguyên do vì sao nàng phải liều mình đi thăm dò tin tức của điện
Vô Trần, rốt cuộc mục đích của nàng là gì?
“Người vẫn muốn vào điện Vô Trần để tìm hiểu thực hư? Người không phải
là Cửu công chúa của nước Sở sao? Bí mật hoàng cung Nam Tấn, có liên
quan gì với người?”
“Ngươi đã ăn tối chưa?” Khuynh Ca không bằng lòng tiết lộ, nàng chỉ thuận
miệng nói: “Ngươi nên về ăn tối đi.”
Nàng đang định đi ra mở cửa phòng, tiễn khách.
Nhưng Mục Uyên sải bước tiến tới, nắm chặt lấy cổ tay nàng: “Người muốn
đối phó với Nam Tấn? Nhưng ta… Ta là người Nam Tấn, ta tuyệt đối sẽ không
cho phép người làm hại quốc thổ của ta!”