Sau nhiều lần như vậy rồi, chẳng ai còn nghi ngờ về y thuật của Cửu công chúa.
Cửu công chúa nói rằng buổi tối Sở Nhan sẽ tỉnh lại, lúc màn đêm sắp buông xuống Sở Nhan thực sự có động tĩnh.
Cả ngày nay Khuynh Ca luôn ở điện Vô Trần canh chừng ông ta.
Sau khi Phong Ly Dạ rời đi, mặc dù nơi này không canh phòng quá nghiêm ngặt nhưng quanh năm không có người ở nên căn bản giống như lãnh cung vậy.
Nhưng cũng không thể cứ luôn có quá nhiều người ở lại.
Trong cung không phải là nơi an toàn nên Phong Ly Dạ quyết định đưa Sở Nhan ra ngoài trước.
Bây giờ, chỉ có thể đợi chờ đợi cơ hội.
Sở Nhan mở mắt ra, trông có vẻ là sắp tỉnh lại.
Khuynh Ca thở phào nhẹ nhõm, nàng đang định thông báo với Phong Ly Dạ nhưng không ngờ sau khi Sở Nhan nhìn thấy Sở Khuynh Ca bên cạnh giường bèn đột nhiên ngồi dậy.
“Chủ tử! Chủ tử, cuối cùng người đã trở lại!”
Khuynh Ca cau mày, nàng còn chưa kịp quay đầu nhìn Phong Tứ thì Sở Nhan đã làm loạn muốn xuống giường hành lễ với nàng.
“Ông vừa mới hạ sốt, giờ vẫn còn rất yếu!”
Khuynh Ca đỡ vai ông ta muốn ấn ông ta trở lại giường.
Nhưng Sở Nhan quá kích động, nàng vừa chạm vào ông ta vội vàng né tránh giống như là mạo phạm nàng vậy.
“Chủ tử! Chủ tử cuối cùng người đã trở lại! Cuối cùng người đã trở lại!”
Ông ta kích động đến mức khóe mắt ướt nhòa, không cho ông ta xuống giường nhưng ông ta vẫn quỳ trên giường muốn quỳ lạy Khuynh Ca.
“Sở tướng quân! Người bình tĩnh đã!” Phong Tứ và Sở Khuynh Ca không dám lớn tiếng.
Trong sân của điện Vô Trần không có thị vệ đặc biệt là sau khi Sở Nhan được cứu ra các cao thủ ẩn nấp ở sân sau cũng đã rút lui.
Nhưng không có nghĩa là bọn họ có thể tùy ý làm ầm ĩ ở đây.
“Tướng quân, ngài bình tĩnh đã, người này là... là Cửu công chúa!” Phong Tứ vội vàng nói.
Chẳng phải Sở Nhan luôn gọi là Cửu công chúa sao?
Ba chữ Cửu công chúa liệu có thể khiến ông ta bình tĩnh lại?
Bên ngoài có kẻ âm thầm tiến đến.
Nếu như không phải Phong Tứ quen thuộc với khí tức của Phong Ly Dạ thì trận gió lạnh này nhất định sẽ làm hắn ta khiếp sợ!
“Gia!” Phong Tứ quay đầu thì thấy Phong Nhiễm mở cửa, Phong Ly Dạ bước vào bên trong.
“Gia, Sở tướng quân đã tỉnh lại, nhưng ngài ấy...”
Sau Sở Nhan trên giường nghe thấy ba chữ Cửu công chúa mới dần dần bình tĩnh lại.
Phong Ly Dạ và Phong Tứ cùng nhìn về phía ông ta, thấy Sở Nhan đang nhìn Sở Khuynh Ca chằm chằm, nhìn tới mức mất hồn.
Họ quen biết nhau?
Khuynh Ca cũng đang nhìn Sở Nhan, nhưng ngón tay thon dài của nàng khẽ chạm vào cổ tay ông ta, nàng đang bắt mạch cho ông ta.
Mạch vẫn yếu nhưng so với trước thì đã ổn định hơn rồi.
“Cửu công chúa?” Sở Nhan lúng túng hỏi.
Sở Khuynh Ca gật đầu: “Đúng, nhưng không biết vì sao tướng quân lại muốn gặp ta, chúng ta quen nhau sao?”
Rốt cuộc Sở Khuynh Ca và Sở Nhan có thực sự quen biết hay không, nàng không biết, ký ức của nguyên chủ cũng không quá rõ ràng.
Nhưng nàng và Sở Nhan chắc chắn chưa từng gặp nhau.
Hơn nữa, lúc nàng xuyên không tới đây Sở Nhan đã đã chết trong theo như lời đồn rồi.
Sở Nhan vẫn ngẩn người nhìn nàng.
Mãi đến khi Phong Ly Dạ đi tới và tiến lại gần hai người, sự kinh ngạc và kích động trong ánh mắt của Sở Nhan mới dần trở nên bình tĩnh lại.
Ông ta thu hồi lại ánh mắt, liếc nhìn những người khác rồi cuối cùng mới lại nhìn Sở Khuynh Ca.
Rất giống, không phải vì khuôn mặt mà là một cảm giác khó tả.
Cửu công chúa... là nàng! Nhất định là nàng!
Chỉ cần liếc mắt một cái Sở Nhan đã nhận ra đứa bé năm đó chắc chắn là nàng!
Chắc chắn không sai!
“Tướng quân, sao ông lại biết Khuynh Nhi?” Phong Ly Dạ trầm giọng hỏi: “Hai người từng gặp nhau sao?”