Ta thật sự, sắp chết rồi.
…
Trong cơn mơ màng, Tạ Ngộ Triều đeo một thứ lạnh ngắt vào mắt cá chân ta.
Chỉ cần ta cử động.
Nó sẽ leng keng leng keng vang không ngừng.
Ta cố mở mắt ra nhìn.
Lờ mờ thấy một sợi xích bạc dưới ánh trăng lấp lánh, đung đưa, đung đưa.
“Tạ Ngộ Triều! Ngươi…!”
“Ừm?”
“Ngươi khốn nạn! Biến thái! A a a!”
Hắn nhận hết.
“Ừm, ta còn là một người điên.”
…
Qua rất lâu.
Ta ôm cổ Tạ Ngộ Triều lẩm bẩm: “Dừng một chút được không? Hiện tại ta mệt đến mức tưởng mình xây được cả kim tự tháp.”
Tạ Ngộ Triều khựng lại: “Kim tự tháp là gì?”
“Kim tự tháp á, là một lăng mộ trông rất giống bánh ú, người chết sẽ được chôn ở đó, cầu mong linh hồn bất diệt.”
Không phải.
Tạ Ngộ Triều ngươi có nghe ta nói không vậy!
Sao lại bắt đầu rồi!
7.
Ta kiệt sức, ngủ rất say.
Trong mơ trở về thời điểm mới đến thế giới này.
Ở cái thôn nghèo nàn xơ xác, một tuần bảy ngày thì tám ngày mưa.
Hệ thống lấy từ trong kho ra một cái cần câu đưa cho ta:
[Ký chủ, ngươi cứ câu ở đây, ta đã xem cốt truyện rồi, hẳn là rất nhanh sẽ câu được!]
Ta nhìn mặt nước đầy bèo.
Ngồi xổm bên cạnh.
Chìm vào suy tư.
[Ngươi chắc chắn trong này có cá chứ???]
Hệ thống: [Không phải câu cá, là câu người!]
[Vị thái tử điện hạ Tạ Ngộ Triều phong quang tễ nguyệt của Lương nước, hắn rất nhanh sẽ bị hãm hại, bị phế, bị móc mắt, bị ám sát, bị ném xuống nước, bị trôi đến đây, lát nữa nếu hắn hỏi, ngươi cứ nói vô tình câu được hắn, có hợp lý không?]
Quá hợp lý.
Hợp lý đến mức cái cần câu này còn chẳng có lưỡi câu.
Câu tay à?
Hệ thống tiếp tục chìm đắm: [Hắn thảm như vậy, còn là một tên Yandere, sau đó cô thế này thế kia rồi thế này thế kia, cứu rỗi hắn một chút, nhiệm vụ của cô sẽ hoàn thành.]
Nói xong còn không quên bổ sung một câu.
[Rất đơn giản phải không?]
Đơn giản cái đầu ngươi.
Ta cầm cần câu ngồi bên bờ sông trọn một tháng, mới câu được Tạ Ngộ Triều toàn thân quấn đầy rong biển, hôn mê bất tỉnh, suýt nữa thì cả người trương phù.
Hệ thống gãi gãi cái đầu không tồn tại của nó: [Bí mật, ném xuống biển rồi, vất vả lắm mới trôi được đến đây.]
8.
Thiên chi kiêu tử một sớm rơi xuống bùn nhơ, trở thành con chó rơi xuống nước mà ai cũng có thể giẫm đạp.
Tạ Ngộ Triều nản lòng thoái chí, lại không nhìn thấy gì, đối với bất kỳ tiếng động nào xung quanh đều tràn đầy địch ý và cảnh giác.
Khi hắn mơ màng tỉnh lại, ta đang chuẩn bị đút cho hắn chút đồ ăn.
Nghe thấy tiếng động, hắn phản công bóp cổ ta, hung hăng nói:
“Ngươi là ai? Tiếp cận ta có mục đích gì?”
Sau khi bị ta liên tục cho uống canh rong biển mấy ngày.
Cuối cùng hắn cũng không quậy nữa.
Đặc biệt ngoan ngoãn nghe lời, chỉ có điều hơi dính người.
Giống như một chú chó nhỏ dính người khi gặp mưa.
Để tiếp cận hắn, ta giả vờ không biết thân phận của Tạ Ngộ Triều.
“Ngươi tên gì?”
Hắn ngậm miệng không trả lời.
Ta lật xem thẻ bài của hắn: “Ngươi họ Tạ? Nếu không nói, ta sẽ gọi ngươi là Tạ Tiểu Cẩu.”
Tạ Ngộ Triều vẫn tiếp tục im lặng.
Ta coi như hắn đã chấp nhận.
Hệ thống rất hài lòng: [Ký chủ, quả nhiên ngươi là Thánh thể cứu rỗi bẩm sinh mà ta đã chọn ra từ hàng trăm người.]
Ta cũng rất hài lòng.
Hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn, tiền thưởng sẽ tăng gấp đôi.
Tạ Ngộ Triều lấy lại tất cả những gì thuộc về hắn, chào đón một cuộc sống tích cực hướng lên.
Chúng ta đều có tương lai tươi sáng~
Tương lai của ta có biệt thự, xe hơi, gà rán, trà sữa, lẩu, xiên nướng.
Tương lai của Tạ Ngộ Triều có gì thì ta không biết.
Dù sao thì cũng không có ta.
Cứu rỗi là nhiệm vụ của ta.
Chạy trốn là nơi ta về.
9
“Tạ Tiểu Cẩu, ta muốn ăn bánh nếp.”
“Ngươi đi mua bánh nếp cho ta.”
Ta lật người, theo thói quen đẩy người bên cạnh.
Đẩy vào khoảng không.
Lúc này mới giật mình tỉnh giấc.
Bây giờ là năm năm sau, không còn Tạ Tiểu Cẩu, chỉ có một con chó điên Tạ Ngộ Triều có thể phát điên bất cứ lúc nào.
Ta cố gắng chống đỡ thân thể sắp rã rời, muốn ngồi dậy xem Tạ Ngộ Triều đi đâu.
Ồ, không nhúc nhích được.
Cúi đầu nhìn xuống, toàn thân ta bị trói chặt!
Hệ thống giả chết lúc này mới sống lại: [Ký chủ, Tiểu Thống tri kỷ nhất của côđã trở lại rồi! Trời ơi! Buộc chặt play, hai người chơi lớn thế này mà không rủ ta?]
Nghe thấy động tĩnh.
Tạ Ngộ Triều từ bên ngoài đi vào.
Cụp mắt, lặng lẽ mà nhìn xem ta.
Ta tức giận trừng mắt liếc hắn một cái: “Ngươi trói ta làm gì? Mấy năm không gặp, khẩu vị thay đổi rồi, thích ăn bánh chưng à?”
“Sợ ngươi chạy.” Tạ Ngộ Triều ngồi xuống bên ta, chậm rãi cởi trói.
Vừa được tự do.
Ta lập tức ôm chầm lấy Tạ Ngộ Triều.
“Ngươi tin ta đi, ta sẽ không chạy.”
Hệ thống: [Ký chủ, nhìn vẻ mặt của hắn, hình như hắn không tin co lắm thì phải, để ta xem độ tin tưởng của hắn đối với cô… ồ, -1000…]
Thấy Tạ Ngộ Triều vẫn không động đậy.
Ta không ngừng cố gắng: “Thật mà! Lần này ta trở về là vì ngươi!”
Hệ thống: [Ký chủ, câu này của cô nghe giống như “Đồ ngốc, ta lại đến tìm ngươi để làm nhiệm vụ rồi!” vậy.]
[Chẳng lẽ không đúng sao?]
[… Đừng nói ngay thẳng như vậy, chúng ta là hệ thống cũng cần phải giữ thể diện.]
10.
Mí mắt Tạ Ngộ Triều khẽ động.
Cuối cùng cũng nhìn về phía ta.
Khuôn mặt tuấn tú dưới ánh trăng mờ ảo.
… Có chút yếu đuối không rõ nguyên do.
Hắn nắm lấy ngón tay ta, mân mê: “Chiêu Chiêu, quả táo cùng lê, ngươi thích ăn loại nào?”
Ta không rõ ràng cho lắm: “Quả táo đi.”
Hắn lại hỏi ta: “Con vật nhỏ ngươi thích nhất là gì?”
Ta suy nghĩ một chút.
“Con thỏ.”
“Nếu ta chết, nhiệm vụ của ngươi sẽ mãi mãi không thể hoàn thành sao?”
Ta không hề phòng bị, vô thức thốt ra.
“Phải.”
Hệ thống sụp đổ, hét lớn: [Ký chủ!!! Hắn đang gài bẫy cô!!]
Trong đầu ta lóe lên một tia sáng.
Tạ Ngộ Triều hắn đang lừa ta!
“Chiêu Chiêu.” Tạ Ngộ Triều nhìn ta: “Nếu ngươi còn nghĩ đến chuyện rời xa ta, ta sẽ khiến ngươi mãi mãi không thể hoàn thành nhiệm vụ.”
Giọng hắn bình tĩnh, như thể đang nói, lấy cho ta một bát đậu hũ mặn.
Ai dạy hắn vậy!
Nếu hắn chết, thế giới này sụp đổ thì ta thật sự làm không công rồi!
Không được, ta phải ổn định hắn.
Đi thì chắc chắn phải đi.
Nếu không về, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tiền thưởng xe cộ, nhà cửa, tiền bạc vàng bạc ta lấy gì mà tiêu đây?
Nhưng không phải bây giờ.
Ta cười rạng rỡ: “Nói gì vậy, sao ta có thể rời xa chàng được, Bệ hạ thân yêu của ta.”
Nghe vậy, Tạ Ngộ Triều nhìn ta, bế ta đến ngự thư phòng.
Lấy ra một cuộn giấy màu vàng trải ra trước mặt ta.
“Vậy thì ký vào đây đi.”
Ta nhìn kỹ.
Sắc… Sắc phong hoàng hậu?
“Ký tên?”
“Ừ.” Tạ Ngộ Triều sắc mặt nghiêm túc.
“Trước kia ngươi nói, ở quê hương ngươi, khi hai người yêu nhau thành hôn, phải cùng nhau ký tên vào hôn thư mới được coi là thành tâm.”
Đèn đuốc sáng trưng, nến đỏ lung lay.
Tạ Ngộ Triều mắt mày dịu dàng, nắm tay ta cầm bút, chấm vào mực vàng, từng nét từng nét, viết tên ta và hắn.
Khi nét bút cuối cùng sắp hạ xuống.
Hắn đột nhiên sắc mặt cứng đờ, ôm ngực.
Nôn ra một ngụm máu lớn——
11.
Mùi thuốc đắng ngắt lan tỏa khắp nơi.
Toàn bộ thái y trong thái y viện đều quỳ trước mặt ta, người đứng đầu cẩn thận tâu:
“Bệ hạ, bệnh tình này của hoàng thượng quá phức tạp, không thể xác định được nguyên nhân, là chúng thần vô năng.”
Ta phất tay, bảo họ lui ra.
Trong điện rộng lớn trống trải, chỉ còn lại ta và Tạ Ngộ Triều.
Ta canh giữ bên giường, lòng như lửa đốt.
Nhìn đôi mắt hắn.
Nhìn hắn nằm trên giường.
Mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, tay lạnh ngắt.
Giống như…
Giống như một con rối bị tước đi sức sống.
Hệ thống đúng lúc lên tiếng: [Ký chủ, đã xác nhận, do nam chính hắc hóa, thế giới này đã xảy ra lỗi, cốt truyện ban đầu vẫn chưa bị thay đổi, vẫn đang diễn ra, tức là…]
Hệ thống hiếm khi dừng lại một chút.
[Tức là, cô không chỉ phải giải quyết vấn đề hắc hóa của hắn để hoàn thành nhiệm vụ của mình, mà còn phải để hắn quay trở lại cốt truyện gốc càng nhiều càng tốt.]
Đúng vậy, còn có cốt truyện gốc.
Ngay từ ngày đầu tiên ta nhận nhiệm vụ đến thế giới này, ta đã biết.
Ở đây, ngoài ta, còn có một ký chủ khác.
Sở Ương Ương.
Các ngươi trong hệ thống khi tìm ký chủ đều thích tìm những cái tên theo định dạng abb à?
Sau khi đoạn cốt truyện được gắn mác văn cứu rỗi của ta kết thúc.
Sở Ương Ương sẽ thay thế ta, trở thành nữ chính định mệnh của Tạ Ngộ Triều.
Cho nên.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!