Cuối cùng, Chiến Vân Khai vẫn bị đuổi ra khỏi phòng ngủ một cách phũ phàng.
Mộ Minh Nguyệt hai tay ôm hai đứa nhóc, cảm thấy cuộc đời này thật tươi đẹp.
Cả hai đều là hai đứa nhóc đáng yêu nhất trên đời.
Mộ Minh Nguyệt nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Chỉ có Chiến Vân Khai là phải co chân nằm mà chẳng ngủ được, anh nhớ lại cảnh tượng ban nãy khi trong phòng Mộ Minh Nguyệt.
Thằng nhóc từ ngoài xông vào phòng, bất kể là giọng nói hay thái độ, rõ ràng chính là bộ dạng của Mộ Nhạc Nhạc.
Chiến Vân Khai cố gắng nhớ lại, anh có cảm giác có gì đó không đúng lắm.
Vả lại bình thường mỗi lần Mộ Nhạc Nhạc đeo mặt nạ mèo, anh đều không thể nhìn ra dáng vẻ thực của nó.
Trông rất giống Chiến Cảnh Hi.
Anh không ngủ được, thế là quyết định gọi điện thoại cho quản gia Trình, kêu ông ta điều tra rõ tất cả những chuyện liên quan đến Mộ Minh Nguyệt và Mộ Nhạc Nhạc.
Bao gồm cả những tung tích ngoài lề đời sống.
Một chút thông tin cũng không được bỏ sót.
Ngày hôm sau.
Lúc Mộ Nhạc Nhạc ngủ dậy, đồng hồ đeo trên tay cậu bé hiển thị một tin nhắn.
"Chiến thần, có người đang điều tra cậu."
Mộ Nhạc Nhạc đang ngái ngủ, mắt mũi còn tèm nhem chưa thấy rõ cái gì, vừa đọc được dòng tin nhắn, ngay lập tức cậu bé tỉnh cả người.
Có người đang điều tra mình ư?
Ai?
Mộ Nhạc Nhạc nhìn sang Chiến Cảnh Hi và mẹ nằm bên cạnh, bấy giờ hai người họ vẫn còn đang ngủ say, cậu khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm, tiện tay lấy xuống tấm mặt nạ bằng da của cậu bé rồi hoán đổi lại, sau đó mới rón rén rời khỏi phòng.
Ai mà ngờ, cậu vừa mới bước chân ra khỏi cửa, lúc xoay người đã nhìn thấy Chiến Vân Khai đứng ngay trước cửa.
Bộ dạng anh giống như cả đêm không ngủ.
Mộ Nhạc Nhạc bị hù cho sợ thót tim, cả tấm thân nhỏ nhắn dán chặt vào cánh cửa, tay ôm lồng ngực, trừng mắt nhìn Chiến Vân Khai: "Bố Chiến, sao bố lại đứng ở cửa làm gì! Bố làm thần giữ cửa à!"
Chiến Vân Khai nhìn Mộ Nhạc Nhạc một lượt từ trên xuống dưới, giọng điệu trầm ngâm: "Nhạc Nhạc? Có muốn bố tắm cho con không? Đúng lúc bố đang rảnh rỗi."
Mộ Nhạc Nhạc nghe xong, vội vội vàng vàng sờ lên mặt.
Cũng may vẫn còn đang đeo mặt nạ da người.
Mộ Nhạc Nhạc phất phất tay: "Không cần không cần, con đâu còn là đứa trẻ ba tuổi nữa, năm nay con năm tuổi rồi, có thể tự lập được rồi đó."
Mộ Nhạc Nhạc hơi cảm thấy chột dạ, cái lưng nhỏ của cậu bé dán vào vách tường, từng bước từng bước một lùi về phía tay phải, cho đến khi cách xa Chiến Vân Khai một khoảng đủ an toàn, chân cậu bé như dính dầu nhớt, nháy mắt đã chạy biến.
Nhìn theo dáng vẻ nhỏ bé đang chạy đi của Mộ Nhạc Nhạc, Chiến Vân Khai không khỏi nhíu mày.
Đứa trẻ này, rốt cuộc nó đang che giấu bí mật gì vậy?
Mộ Nhạc Nhạc trở về phòng riêng, khóa cửa lại rồi mới lôi từ trong gầm giường ra vũ khí bí mật- máy tính đặc chế của mình. . harry potter fanfic
Cậu bé vừa mở máy tính lên đã đăng nhập vào trang bìa.
Trên đời này, chỉ có một người duy nhất có thể biết được thân phận thật sự của cậu bé.
Chính là anh Bác, một tài khoản ẩn danh giúp cậu bé xử lý các cơ sở dữ liệu, cũng là một nhân vật bí hiểm mà cậu bé bỏ tiền ra thuê.
Mộ Nhạc Nhạc nhanh tay đánh chữ: "Anh Bác, ai đang điều tra em?"
Anh Bác: "Chủ tịch của Đế quốc, nhà giàu nhất toàn quốc, Chiến Vân Khai."
Mộ Nhạc Nhạc đọc dòng tin nhắn trên màn hình máy tính, lập tức cau mày: "Chiến Vân Khai? Điều tra em ư?"
Tại sao?
Sao người đàn ông tồi tệ này lại điều tra cậu bé?
Mộ Nhạc Nhạc khựng tay lại một lát rồi lại tiếp tục gõ phím: "Ổng điều tra cái gì?"
Anh Bác: "Điều tra tất cả những gì em đã trải qua ở nước ngoài, còn có rất nhiều ảnh chụp trên đường."
Ảnh chụp trên đường?
Mộ Nhạc Nhạc không khỏi cau mày, trái tim bắt đầu hoang mang.
Chẳng trách sao lúc nãy Chiến Vân Khai cứ nhìn chằm chằm cậu bé, còn nói muốn rửa mặt cho cậu nữa chứ?
Chẳng lẽ anh đã tra ra gì đó rồi sao?
Đúng lúc Mộ Nhạc Nhạc đang nghi ngờ thì anh Bác lại gửi tin nhắn đến: "Nhưng mà Chiến Thần, xin hãy yên tâm, những bức ảnh mà Chiến Vân Khai đào được đều đã qua photoshop, vẻ ngoài không có gì khác biệt so với em hiện giờ, cho nên ổng chẳng tra ra gì cả."
Anh Bác rất tò mò: "Chiến Thần, anh có đặc biệt điều tra một vào tài liệu về Chiến Vân Khai, phát hiện ra hai người nhìn giống nhau thật đấy... chỉ là ổng không tươi sáng như em, ngược lại thì, hình như ổng từng động dao kéo thì phải..."