Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo - tác giả Long Châu

Chiến Cảnh Hi không muốn cùng Mộ Nhạc Nhạc tiếp tục tranh chấp, thằng bé không muốn để Nhạc Nhạc biết được, mặt cậu đỏ lên nóng bừng, hoàn toàn là do Nhạc Nhạc đang nắm lấy tay cậu!

Khốn Kiếp!

Đã lớn như vậy rồi, cậu vẫn chưa được con trai nắm tay bao giờ!

Cậu cũng là cùng mẹ xem những bộ phim cẩu huyết mới biết, thì ra nắm tay nhau cùng chạy là một cặp tình nhân mới làm những việc như vậy!

“Nhạc Nhạc, em buông tay trước đi, đừng cứ nắm tay anh hoài.” Chiến Cảnh Hi khuôn mặt đỏ bừng lên nói rằng.

Mộ Nhạc Nhạc lập tức tỉnh ngộ ra: “Hi Hi bé cưng, thì ra trong đầu của anh đang chứa nhiều suy nghĩ như vậy à!  Anh nghĩ đi đâu rồi! Em đây chỉ là nắm cái tay thôi, anh có cần mặt đỏ đến như vậy không? Nếu như em hôn anh một cái thì sao? Chẳng lẽ anh sẽ phản ứng càng lớn sao?”

Chiến Cảnh Hi mặt sợ hãi: “Em đừng đụng anh.”

Mộ Nhạc Nhạc đưa tay ra, vỗ nhẹ một cái lên đầu của Chiến Cảnh Hi, nói rằng: “Đồ ngốc, chúng mình là anh em ruột! Không được làm loạn được chưa?”

Vào đúng ngay lúc này, dưới lầu truyền đến tiếng cãi vã.

“Chiến Vân Khai, thái độ của tôi không lẽ không đủ rõ rồi sao? Chúng ta đã ly hôn rồi, anh cũng đừng da mặt dày như vậy được không?” Giọng điệu của Mộ Minh Nguyệt, gần như là bất lực.

“Tôi không muốn tiếp tục giẫm lên vết xe đỗ với anh nữa nữa!”

Chiến Vân Khai hết lần này đến lần khác nghe những câu nói tuyệt tình của Mộ Minh Nguyệt, anh cũng không có quá nhiều suy nghĩ, anh biết mình đã sai rồi, đây là điều mà bản thân phải chịu đựng.

Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của anh, lúc này vì sự từ chối của Mộ Minh Nguyệt mà trở nên uất ức: “Minh Nguyệt, chúng ta trở lại như cũ đi mà, anh thà em giày vò anh đến chết, anh cũng không hy vọng em là của người khác.”

Mộ Minh Nguyệt nhìn vào khuôn mặt đẹp trai tuấn tú của Chiến Vân Khai, và khí tức cường thế bá đạo mà anh toát ra, cô dù như thế nào vẫn không thể đem bộ dạng uỷ khuất giống như đứa trẻ của hắn mà liên hệ được với nhau.

Cô nhún vai, than nhẹ một tiếng: “Chiến Vân Khai, anh làm như vậy khiến tôi rất là mệt mỏi…”

Khi nghe cô ấy nói mệt mỏi, lòng của Chiến Vân Khai càng trở nên hoảng hốt, anh sợ rằng do mình ép cô quá mức mà mất đi cô.

Anh cũng từ từ nhẹ nhàng và nói: “Được, anh không muốn gây áp lực cho em, chúng ta thuận theo tự nhiên có được không?”

Mộ Minh Nguyệt thấy thái độ của anh tốt hơn nhiều, cũng không vướng mắc nữa, cô mới thở phào nhẹ nhõm, một lúc sau, cô mới nói rằng: “Tôi phải đi làm rồi.”

“Anh đưa em.” Chiến Vân Khai không muốn bỏ qua cơ hội nào được gần gũi với cô.

Chỉ có như vậy, anh mới có thể biểu hiện tốt hơn.

“Không cần, tôi có tài xế.” Mộ Minh Nguyệt từ chối.

“Tài xế của em hôm nay không đi làm.” Chiến Vân Khai đã cầm chìa khóa trong tay.

“Là ai cho phép nghỉ vậy?”  Mộ Minh Nguyệt mông lung.

“Là anh cho phép.” Chiến Vân Khai mở miệng nói.

“Anh dựa vào cái gì?” Mộ Minh Nguyệt trợn mắt nhìn Chiến Vân Khai, trách anh quá nhiều chuyện.

“Anh ta nói vợ anh ta hôm nay vỡ ối, gọi cho em mà em không bắt máy, vừa lúc gặp anh ở trước cửa, thì anh cho phép luôn.” Chiến Vân Khai nói.

Mộ Minh Nguyệt nghe vậy, cũng không nói gì nữa.

Cô hình như nhớ tài xế từng nói với cô là vợ hắn sắp sinh rồi, không nghĩ là nhanh đến như vậy, do cô luôn quá bận rộn mà quên mất việc này.

Nghĩ một lúc, Mộ Minh Nguyệt gọi điện cho tài xế, để tài xế an tâm mà ở bệnh viện chăm sóc vợ, và cho hắn phép nghỉ đẻ và chuyển cho tài xế một trăm ngàn nhân dân tệ.

Mộ Minh Nguyệt chỉ có giấy phép lái xe của nước ngoài, ở trong nước là không thừa nhận.

Vả lại con đường trong nước cô dám lái xe đi.

Khoảng thời gian ngắn cũng mướn không được tài xế khác, cô nhìn người đàn ông trước mắt, chau mày lại, hỏi rằng: “Nếu anh rảnh rỗi không việc gì, thì giúp tôi lái xe.”

Nhìn bộ dạng ngạo kiều của cô, Chiến Vân Khai cảm thấy thực là dễ thương.

Nhếch miệng cười nhẹ: “Anh là tài xế của riêng em.”

Mộ Minh Nguyệt ngồi lên ghế phụ.

Cô còn chưa kịp thắt dây an toàn, cơ thể cao lớn của Chiến Vân Khai đã áp qua đây.

Mộ Minh Nguyệt thấy khuôn mặt tuấn tú gần ngay trước mặt, hơi thở ngưng lại một cái: “Chiến Vân Khai, anh làm gì mà gần như vậy?”

Chiến Vân Khai nghe thấy giọng của cô, mặt khẽ nghiêng, môi vừa đúng sượt qua môi cô.

Trong khoảnh khắc này, ánh sáng tia lửa nở rộ, một cảm giác kì dị ở cơ thể của hai người không ngừng lưu động.
Nhấn Mở Bình Luận