Chiến Vân Khai vươn tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Mộ Minh Nguyệt, đổi chủ đề nói chuyện và hỏi: “Minh Nguyệt à, A Nhạc nhà em, thằng bé...”
Vừa nghe thấy Chiến Vân Khai đột nhiên nhắc đến Mộ Nhạc Nhạc, Mộ Minh Nguyệt như đang ngồi trên bàn chông, cô cảm thấy căng thẳng vô cùng.
Nhưng điều này đã được cô che đậy rất kỹ càng.
Cô xoay đầu đi, bình tĩnh nói: “A Nhạc của em thì sao? Anh đừng dựa vào việc thằng bé thích anh, thì anh có thể ra tay với em!”
Cô lấy giọng khách át giọng chủ, để ngăn Chiến Vân Khai hỏi những chuyện không nên hỏi.
Bởi vì, lúc này anh đang hỏi rất nghiêm túc.
“Anh biết, anh chỉ muốn hỏi là, bố của A Nhạc là ai?” Chiến Vân Khai cau mày, sau khi cân nhắc một hồi lâu mới hỏi.
“Câu hỏi này không phải đã làm phiền anh rất nhiều năm rồi sao, nếu như đã không tìm ra được đáp án, thì tại sao anh lại còn muốn biết nữa? Hơn nữa anh không cảm thấy khó chịu sao?”
Mộ Minh Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Hơn nữa anh cũng không cần phải biết.”
Người đàn ông này quả nhiên là không hề bỏ cuộc.
Chiến Vân Khai nghe xong, hai tay cầm vô lăng khẽ siết lại, như có gì đó đâm vào làm trái tim anh chợt đau nhói.
“A Nhạc thằng bé có phải là con của anh không?” Chiến Vân Khai trầm giọng.
Khi Mộ Minh Nguyệt nghe thấy điều này, trái tim của cô đập thình thịch!
Tịm cũng đã đập lỡ một nhịp!
Cả người cô căng thẳng lên hết!
Cô quay đầu lại, có chút hốt hoảng nhìn Chiến Vân Khai: “Sao anh lại có ý nghĩ viển vông như vậy? Cho dù ban đầu chúng ta có phát sinh quan hệ, nhưng không phải anh đã thực hiện biện pháp an toàn rất tốt đó sao, làm sao em lại có cơ hội mang thai con của anh được chứ?”
Có phải là Mộ Nhạc Nhạc đã để lộ không nhỉ?
Nhưng A Nhạc rõ ràng là đã che giấu rất kỹ rồi, hoàn toàn không thể thấy ra được diện mạo lúc ban đầu của cậu nhóc được.
“Ồ, vậy à?” Giọng điệu của Chiến Vân Khai xen lẫn một chút mất mát.
Chẳng lẽ đã có sơ suất ở đâu?
“Đứa nhỏ không phải là con của anh. Nếu như là của anh, anh cho rằng với tính cách của em, em sẽ không đeo bám anh rồi đòi anh phải chịu trách nhiệm đến cùng sao?” Mộ Minh Nguyệt hỏi ngược lại, cố gắng làm như vậy để xua tan đi sự lo nghĩ và nghi ngờ của Chiến Vân Khai.
Người đàn ông này thực sự là quá đáng sợ.
Không có chuyện gì có thể che giấu khỏi anh được.
Cô không thể để Chiến Vân Khai sống trong nhà của mình nữa.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì Mộ Nhạc Nhạc cũng sẽ bị bại lộ!
Đến lúc đó nếu mọi chuyện bị vỡ lỡ, cô không biết phải làm thế nào để giải quyết cho ổn thỏa.
Khi Chiến Vân Khai nghe cô giải thích, anh trầm ngâm một hồi, rồi nói: “Thằng bé không phải là con của anh, anh cũng có thể đối đãi như nó là con anh.”
Sự yêu thích của anh dành cho Mộ Nhạc Nhạc còn hơn con trai của mình nữa.
“Em không muốn.” Mộ Minh Nguyệt từ chối, cô khẽ thở dài: “Chiến Vân Khai à, em biết anh là một người đàn ông tốt, nhưng chuyện trước đây giữa anh và em đã qua rồi, chúng ta có thể đừng sống trong quá khứ được không? Con người phải nhìn về phía trước chứ.…”
“Nhưng nếu tương lai không có em, anh sẽ không thể nào nhìn về phía trước được, anh không nhìn thấy con đường phía trước.” Chiến Vân Khai vươn tay siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô.
Mộ Minh Nguyệt bị bàn tay to của anh nắm chặt, có một cảm giác kỳ lạ đang len lỏi, cô rút tay về, lạnh lùng nói: “Chiến Vân Khai, anh là một người đàn, nói ra những điều như vậy thật nhàm chán. Anh có một tương lai rộng lớn, tại sao lại nói những lời xúi quẩy như vậy? Đừng nói đến tài sản của anh, chỉ dựa vào khuôn mặt này của anh thôi, đã có không ít phụ nữ bằng lòng ở bên cạnh anh rồi!”
Cùng với những điều kiện hậu đãi của anh, muốn một người phụ nữ như thế nào mà không có được?
Việc gì phải treo cổ tới chết trên cái cây của cô?
“Cho dù họ có tốt đến đâu, cũng không phải là em, thì có ích lợi gì?” Chiến Vân Khai không thể nào tưởng tượng nổi phần đời còn lại của mình nếu không có cô sẽ như thế nào nữa.
Mộ Minh Nguyệt đưa tay ra, đặt lên bàn tay to anh đang để ở một bên, nghiêm túc chân thành nói: “Chiến Vân Khai, cho dù em có tốt đến thế nào đi chăng nữaem và anh cũng không thể quay lại quá khứ được nữa, anh biết không?”