Khách sạn nơi Chiến Cẩm Quốc ở.
Ông ta nhìn hai đứa bé.
Mộ Nhạc Nhạc và Chiến Cảnh Hi cũng không hề sợ Chiến Cẩm Quốc.
Ngược lại còn đưa Chiến Cẩm Quốc vào trong hố.
Nhưng Mộ Nhạc Nhạc dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Chiến Cẩm Quốc: “Ông nói ông là ông nội của chúng cháu sao? Có bằng chứng không?”
“Ông đã thấy qua khuôn mặt thật của hai cháu gần trường học, các cháu giống như đúc con trai của ông khi còn bé.” Chiến Cẩm Quốc nói xong, lấy điện thoại mở đoạn video.
Mộ Nhạc Nhạc và Chiến Cảnh Hi nhìn nhau, lại nhìn qua điện thoại của Chiến Cẩm Quốc.
Bọn họ xem màn hình điện thoại di động, hít vào một hơi.
Đây không phải là video bọn họ đổi da mặt sao!
“Ông là ông lão xấu xa, tại sao phải quay lén chúng cháu, ông như vậy là đang phạm pháp, chúng cháu có thể báo cảnh sát.” Mộ Nhạc Nhạc khoanh tay, tức giận trừng mắt nhìn Chiến Cẩm Quốc.
Chiến Cẩm Quốc vội vàng lại lấy ra một tấm ảnh chụp khác được cất kỹ: “Đây là con riêng của ông lúc còn nhỏ, dáng dấp giống như đúc hai cháu, cho nên ông xác định hai cháu là con trai của con riêng ông.”
Con riêng?
Con trai của con riêng?
Vì sao Chiến Cảnh Hi và Mộ Nhạc Nhạc nghe được mấy chữ này lại cảm thấy hết sức chói tai?
Mà bạn nhỏ trong hình không phải là bọn họ sao?
Nếu như trên tấm ảnh không có thời gian, bọn họ thật sự nghĩ ông già này thích quay lén người khác.
Với dáng dấp của ông già này, sao có thể sinh ra con trai đẹp trai như thế được?
Chắc chắn gen của mẹ quá mạnh!
“Nếu chúng cháu là con trai của con riêng ông, thì cũng là cháu trai riêng của ông? Cháu trai không thể lộ ra ngoài ánh sáng, vậy ông còn đưa bọn cháu đến đây làm gì? Hành vi của ông đã cấu thành tội bắt cóc.” Chiến Cảnh Hi đã xác định đứa bé trong tấm ảnh là Chiến Vân Khai.
Thằng bé đã nhìn thấy bức ảnh này trong phòng sách của bố.
Chiến Cẩm Quốc ngồi xổm xuống, nhìn hai bé cưng nói: “Ông nội không có ý xấu, ông nội muốn đón hai cháu về nhà họ Chiến, kế thừa mọi thứ của nhà họ Chiến.”
Mộ Nhạc Nhạc không chờ Chiến Cảnh Hi nói xong đã mở miệng hỏi: “Kế thừa mọi thứ, tài sản của nhà họ Chiến có bao nhiêu?”
“Lên đến hàng tỷ.” Chiến Cẩm Quốc nói.
Nhưng những năm qua quản lý không tốt, tập đoàn Chiến Thị bắt đầu đi xuống dốc.
Hơn nữa có một tập đoàn bí ẩn nước ngoài cũng mua lại một phần ba tài sản, mà lỗ hổng này ngày càng lớn.
Hiện giờ con trai của ông ta cũng trở thành người tàn tật, tương lai người có thể quản lý Tập đoàn Chiến Thị, chỉ có Chiến Vân Khai.
Huống chi, hai cháu trai của ông ta có quan hệ bố con với người giàu nhất thế giới Chiến Vân Khai.
Ông ta cũng có thể mượn mối quan hệ bố con này, mời Chiến Vân Khai tham gia vào Tập đoàn Chiến Thị, có thể giúp đỡ Tập đoàn Chiến Thị.
“Lên đến hàng tỷ? Hơi ít nha.” Trong đầu Mộ Nhạc Nhạc đột nhiên có khái niệm hàng tỷ.
Cậu bé làm hacker đến nay, đã hack được bao nhiêu tiền và của cải?
Cộng lại cũng đến hàng tỷ.
Tại sao phải kéo tài sản hàng tỷ đó vào sự tự do của mình?
Nếu không cẩn thận sẽ còn mất mạng.
“Bố cháu là người giàu nhất thế giới, chướng mắt với mấy tài sản của ông.” Chiến Cảnh Hi cũng lạnh lùng nói.
Khuôn mặt Chiến Cẩm Quốc run rẩy, giọng điệu của hai đứa bé này quá ngông cuồng, cậy thế bắt nạt người khác!
“Nhưng đó không phải là bố ruột của hai cháu.” Chiến Cẩm Quốc muốn thuyết phục hai bé cưng, làm thế nào cũng không dỗ dành được
“Vậy thì là ai?”
Chiến Cảnh Hi và Mộ Nhạc Nhạc vô cùng ăn ý, đồng thanh hỏi.
“Con riêng của ông, Chiến Vân Khai.” Chiến Cẩm Quốc nói.
“Con riêng?” Mộ Nhạc Nhạc nhíu lông mày lại.
“Sao ông lại nói con của mình như thế?” Chiến Cảnh Hi cũng tức giận, sao lại có người bố như vậy chứ?