"Bố trông giống người bán được lắm hả?"
Chiến Vân Khai nhíu mày, hỏi Mộ Nhạc Nhạc.
Mộ Nhạc Nhạc sờ sờ dưới cằm: "Ừm, trông đắc đấy, cho dù bố muốn bán thì người bình thường cũng không mua nổi."
Loại đàn ông cực phẩm như Chiến Vân Khai có ai dám bao nuôi?
Chuyện này quả thực là chán sống lắm rồi.
"Nếu như là Minh Nguyệt và bé cưng Nhạc Nhạc thì bố nguyện ý xách túi vào ở, không cần tiền."
Chiến Vân Khai nhướng mày với Mộ Nhạc Nhạc.
Bây giờ anh sống giống như kẻ mà anh từng ghét nhất.
Vì tình yêu mà bám dai như đỉa, đuổi mãi không đi.
Thì ra tình yêu là thứ xa xỉ nhất trong cuộc sống, cũng là đồ vật dễ có được nhất ở trên đời này.
Chân tình đổi lấy chân tình, anh tin tưởng chỉ cần mình kiên nhẫn, sớm muộn gì Mộ Minh Nguyệt cũng sẽ trở lại bên cạnh anh.
Mộ Nhạc Nhạc lập tức nhấc bàn tính trong lòng lên, gỗ cốc cốc.
Mặc kệ là năng lực kiếm tiền hay năng lực làm việc, Chiến Vân Khai đều là tiêu chuẩn, người mà có đốt đèn lồng cũng khó tìm được.
Hơn nữa còn có thêm một nguồn lao động miễn phí!
Chia sẻ khá nhiều gánh vác thay thằng bé nữa!
Nên cớ gì thằng bé không làm chứ?
Nhưng tất cả mọi chuyện đều phải đặt mẹ thành trung tâm.
"Mẹ à, điều kiện của bố Chiến này đưa ra cũng rất khá đấy, bố còn nói là không cần tiền nữa." Mộ Nhạc Nhạc cẩn thận từng chút một nhìn qua Mộ Minh Nguyệt, nhỏ giọng lí nhí dò hỏi.
Mộ Minh Nguyệt nhìn đôi mắt to tròn của con trai đang lóe sáng, cô cũng không đành lòng từ chối con trai.
Mộ Nhạc Nhạc thấy mẹ đang do dự thì lập tức nói chêm vào: "Mẹ ơi, dễ dàng gì có được người đàn ông như vậy, không dẫn về nhà thì tiếc lắm! Mẹ nhìn thử đi, bao năm nay đều chỉ có một mình con tự làm việc nhà, mệt mỏi chồng mệt mỏi đấy, con thấy bố Chiến cũng rất biết làm đó, chắc chắn bố sẽ chia sẻ chút việc cho chúng ta!"
Cuối cùng Mộ Minh Nguyệt đã rõ, thì ra Mộ Nhạc Nhạc muốn tìm một sức lao động miễn phí.
"Mẹ à, mẹ nhìn đi, bố Chiến Vân Khai có thể kiếm tiền, có thể làm việc, giá trị nhan sắc lại cao, để trong nhà trang trí cũng đẹp mắt mà." Mộ Nhạc Nhạc tiếp tục nói, thậm chí nói muốn rách mồm.
Nhưng mẹ thằng bé lại không nói câu nào, trong lòng thằng bé vô cùng bất an, cũng không biết nên phản ứng thế nào mới tốt.
Mẹ mình rõ ràng là người mê cái đẹp, ra tay từ phương diện này chắc chắn sẽ có tác dụng.
Nhưng dường như thằng bé nói rồi mà mẹ cậu vẫn thờ ơ như thường.
Khó làm quá.
Ngay lúc Mộ Nhạc Nhạc từ bỏ, bên tai chợt vang lên giọng nói vững vàng của Mộ Minh Nguyệt: "Nếu con thích thì cứ giữ anh ấy ở lại trong nhà."
Mộ Nhạc Nhạc nghe vậy lập tức mừng rỡ như điên, thậm chí còn không dám tin vào tai mình, thằng bé nhìn qua Mộ Minh Nguyệt: "Mẹ ơi, mẹ nói thật sao? Mẹ không có lừa con đó chứ?"
"Minh Nguyệt, anh thật sự có thể danh chính ngôn thuận ở chung với em sao?" Chiến Vân Khai cũng kích động hỏi lại.
"Vậy mỗi buổi tối con đều được ngủ cùng mẹ sao?" Chiến Cảnh Hi nhỏ giọng hỏi.
"Không thể!" Chiến Vân Khai lập tức ôm con trai lên hành hung một trận.
Chiến Cảnh Hi: "..." Thằng bé đã nói sai cái gì sao?
Chẳng lẽ ngủ với mẹ cũng có lỗi sao?
Trong lòng Chiến Cảnh Hi khổ không thôi, nhưng thằng bé không dám nói.
Mộ Minh Nguyệt chợt nhớ tới cái gì đó, sau khi cô tỉnh táo lại thì vỗ "bốp" một phát vào đùi, nói: "Em quên là em phải cùng cậu Lục đi tới nhà họ Thẩm nữa!"
Cô ném một mình Lục Chiếu Thiên vào nhà họ Thẩm rồi cùng Chiến Vân Khai chạy ra đây. Việc này rất không tử tế nha.
Thấy dáng vẻ căng thẳng của Mộ Minh Nguyệt, Chiến Vân Khai không vui nổi.
Anh ôm chặt cô, giọng điệu hơi nặng nề: "Đừng lộn xộn, ngồi yên đây, anh ta là người đã lớn như vậy chẳng lẽ còn không tự mình về nhà được sao?"
"Anh ấy không biết đường." Mộ Minh Nguyệt nhăn mày nói.
"Anh ta không biết, vậy bảng chỉ dẫn để trưng à?" Chiến Vân Khai đè thấp giọng hỏi.
Có người đàn ông nào lái xe mà ngay cả bảng chỉ dẫn cũng không xem? Trước khi ra cửa bị kẹp hỏng đầu à?
Ngay từ đầu người đàn ông kia đã có ý với Mộ Minh Nguyệt.
Mộ Minh Nguyệt bị Chiến Vân Khai hỏi tới mức nói không ra được câu nào.
"Đúng vậy, mẹ à, một nhà bốn miệng ăn chúng ta cùng nhau về nhà là được rồi." Mộ Nhạc Nhạc mở tủ lạnh trên xe ra, lấy một chai coca ra, uống một ngụm, cả người đều thoải mái bay bay: "Hơn nữa bọn con còn cố ý tới đón mẹ về nhà đó."
Mộ Minh Nguyệt nhìn ba người đàn ông đang bày ra vẻ ngây thơ trước mắt, bất đắc dĩ đỡ trán, cười nhẹ.
Đời trước cô phá hủy địa cầu hay sao mà đời này cô gặp ba người đàn ông đều khó chơi như nhau vậy?
Mặc dù mỗi người đều vô cùng tốt nhưng lại là kẻ quá dính người!
Nhất là Chiến Vân Khai, dáng vẻ kiêu ngạo ngây thơ kia làm gì giống với hình tượng tổng giám đốc bá đạo giàu nhất toàn cầu chứ?
Thật sự giống như những đứa nhỏ chưa học xong mẫu giáo thì đúng hơn.
"Chiến Vân Khai, anh có phải Chiến ba tuổi không vậy?" Mộ Minh Nguyệt vô cớ hỏi một câu, liếc mắt nhìn anh ở bên cạnh.
Chiến Vân Khai nhăn mày một cái: "Chiến ba tuổi?"
Có ý gì?
Anh không theo kịp suy nghĩ của bà xã rồi.
Làm sao bây giờ, sẽ bị ghét bỏ sao?
"Ý là anh có phải đứa nhỏ ba tuổi không đấy?" Mộ Minh Nguyệt thấy dáng vẻ lóng ngóng của anh trông rất đáng yêu, không nhịn được đưa tay nhéo má anh.
Lúc tay cô chạm tới mặt anh, anh hơi né sang một bên.
Mộ Minh Nguyệt bị động tác né tránh này của anh làm cho trái tim gần như đập nhanh hơn một nhịp.
Tại sao anh muốn trốn tránh cô?
Chẳng lẽ mặt anh thì không được sờ vào sao?
Chiến Vân Khai cũng nhận ra động tác của mình có lẽ sẽ làm tổn thương Mộ Minh Nguyệt, anh vội vàng giải thích: "Minh Nguyệt à, các cơ trên mặt anh có hơi mỏi, em đừng bóp, em bóp đùi anh được chứ?"
Vừa nói, Chiến Vân Khai vừa lôi kéo bàn tay nhỏ của cô xuống bóp đùi của anh.
Mộ Minh Nguyệt nhớ tới cơ mặt anh đúng là thường xuyên bị co rút đau đớn. Cô rút bàn tay về, nhìn anh rồi nói: "Ngây thơ."
Cô nhận ra trí thông minh của Chiến Vân Khai thật sự không khác gì đứa nhỏ ba tuổi.
Chỉ có đứa nhỏ mới có kiểu ngây thơ này, bạn đánh tôi, tôi đánh lại hành động của bạn.
Chiến ngây thơ.
"Mẹ à, cái này là mẹ không hiểu rồi, thường thì những gia đình hạnh phúc đều sẽ được tạo thành từ sự ngây thơ và vui sướng đấy. Có cưng chiều, có che chở và có tiếng cười." Mộ Nhạc Nhạc thấy mẹ mình nói Chiến Vân Khai như vậy, mặc kệ là giống nhau về giới tính hay là xuất phát từ việc thằng bé là con trai thì thằng bé hoàn toàn phải bảo vệ Chiến Vân Khai: "Thì nói trắng ra là một kẻ ngốc này đùa giỡn tươi cười với một kẻ ngốc khác."
Chiến Vân Khai bị gọi là kẻ ngốc: "..."
Mộ Minh Nguyệt bị gọi là kẻ ngốc khác: "..."
Đứa con này thật muốn bị đánh một trận mà.
Mà Chiến Vân Khai thì đang nghĩ ngợi, Nhạc Nhạc này đúng là có năng lực giúp đỡ đấy, về phần phân chia tài sản, anh cũng phải phân cho Mộ Nhạc Nhạc nhiều một chút mới được.
Nhìn lại con trai mình một chút, thế nào? Lạnh như một khối băng ngồi ở đằng kia, không làm gì cả.
Không giúp đỡ cũng coi như xong đi, lại còn muốn đối nghịch với anh.
Thật là nuôi đúng một tên tình địch mà.
Quả nhiên vẫn là gen của Mộ Minh Nguyệt tương đối mạnh, nhìn cô sinh ra được một Mộ Nhạc Nhạc lanh lợi biết bao?
Lúc nào Mộ Minh Nguyệt mới có thể sinh cho anh một kết tinh tình yêu của họ đây nhỉ?
"Minh Nguyệt, chúng ta nên sinh một đứa đi." Anh càng nghĩ càng hy vọng có thể nhanh chóng sinh ra một cục cưng thuộc về bọn họ.
Mộ Minh Nguyệt bị anh hù sợ, nhìn anh giống như nhìn một tên đần: "Anh nói nhăng nói cụi gì vậy? Em không muốn sinh con riêng!"
Đã có một đứa con ruột, cô không muốn lại để một đứa nhỏ ra đời phải chịu tội!
Đăng bình luận kêu gọi tác giả quay lại up tiếp nào~
Đề xuất liên quan