"Minh Nguyệt"
Từ bên ngoài nhà bếp truyền tới một giọng nói từ tính trầm thấp.
Mộ Minh Nguyệt nghe thấy vậy, nhanh chóng thoát khỏi trang trò chuyện, ẩn APP đi.
Cô quay lại thì nhìn thấy Chiến Vân Khai đã mở cửa, chậm rãi đi vào.
Cô có chút chột dạ hỏi: "Tại sao anh lại vào đây?"
"Hai đứa nhỏ đuổi anh đi rồi, bọn nó bảo anh đến đây để yêu đương cùng em, em nói xem bọn nó có phải rất hiểu chuyện hay không?"
Chiến Vân Khai khẽ cong khóe môi, nhìn cô hỏi.
Anh đương nhiên đã thấy được động tác cô vội vàng cất điện thoại, trong mắt hiện lên một chút bí ẩn làm cho người khác không đoán ra được.
Mộ Minh Nguyệt xoay người đi nấu ăn: "Được rồi, nếu anh muốn giúp một tay thì cứ việc."
Để anh đưa đứa nhỏ đến ở với cô, anh nhất định sẽ lựa chọn ở bên cô.
Chiến Vân Khai buộc tạp dề vào xong, bắt đầu thể hiện kỹ năng của mình.
Mộ Minh Nguyệt đứng bên cạnh anh, chỉ một lúc sau nói: "Chiến Vân Khai, anh đừng đi báo thù nữa được không? Cơ thể của anh không cho phép."
Cô vẫn nhớ y nguyên lời bác sĩ nói, anh sẽ trở thành người thực vật, gần như không thể hồi phục hoàn toàn được.
Hồi phục tốt lên như thế đã là kỳ tích rồi.
"Được rồi, anh đồng ý với em."
Chiến Vân Khai dừng động tác xào rau lại, một lúc sau, mới hơi đảo mắt, nhìn cô chằm chằm, nghiêm túc trả lời.
Mộ Minh Nguyệt suy nghĩ xong, vẫn chưa yên tâm, sau đó dùng cách ngây thơ nhất, đưa tay về phía anh: "Chúng ta móc ngoéo tay đi."
Nhìn cô như một đứa trẻ, Chiến Vân Khai nhịn không được khẽ cười: "Được, chúng ta móc ngoéo tay."
Khi móc ngoéo cùng với tay của anh, trái tim của Mô Minh Nguyệt cũng nhẹ nhõm đi một nửa.
Nhưng cô vẫn phải thường xuyên để mắt tới anh, nếu không, anh vẫn sẽ lén lút đi làm chuyện gì đó sau lưng cô.
"Minh Nguyệt, có phải em đang lo lắng cho anh không?" Chiến Vân Khai cười hỏi.
Mộ Minh Nguyệt lộ ra mặt khác, nhìn anh chằm chằm: "Anh biết tại sao rồi còn hỏi!"
"Anh biết Minh Nguyệt của anh mạnh miệng nhưng mềm lòng mà!" Chiến Vân Khai giống như ăn được mật đường, trong lòng ngọt ngào.
"Đợi tí nữa ăn cơm xong, anh ở nhà chăm sóc mấy đứa nhỏ, đừng để lạc mất bọn nó nữa." Mộ Minh Nguyệt nghiêm túc giao phó cho Chiến Vân Khai.
Chiến Vân Khai sững sờ nửa giây, sau đó nhanh chóng quay đầu lại nhìn Mộ Minh Nguyệt: "Em lại muốn đi chỗ đó hả?"
Anh phát hiện Mộ Minh Nguyệt càng ngày càng không quan tâm đến nhà cửa.
Ăn cơm xong lập tức chạy ra ngoài.
Ngay cả chồng với con cùng không cần nữa.
Người phụ nữ như vậy thực sự làm người ta đau lòng.
"Em không thể đi uống trà chiều với Sở Linh Dao được sao? Em cũng phải có không gian riêng của mình chứ?" Mộ Minh Nguyệt bất mãn nói.
"Có đàn ông không?" Hồi chuông cảnh vang lên trong lòng Chiến Vân Khai.
Ngoại trừ bố và con của Mộ Minh Nguyệt thì anh nhìn ai cũng giống như tình địch.
Huống chi Mộ Minh Nguyện vừa trẻ trung lại xinh đẹp, có người đàn ông nào không rung động cơ chứ?
Hơn nữa, anh và cô lại đang ly hôn, cũng không thể tái hôn được, anh lại càng thêm lo lắng!
Đối với anh mà nói, ngay cả khi đã kết hôn, anh vẫn cảm thấy Mộ Minh Nguyệt giống như một quả bom hẹn giờ.
Mộ Minh Nguyệt nhìn anh không nói nên lời: "Không có."
Chiến Vân Khai nghe xong thì nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Vậy thì tốt rồi, em đi đi, anh cho phép em đi."
Mộ Minh Nguyệt biết Chiến Vân Khai có tính chiếm hữu rất mạnh, vì vậy cho dù cô không ở cùng với anh, cô cũng cảm thấy bức bách trong sự uy nghiêm nghiêm của anh khi phải giải thích rõ hành trình của cô với anh.
"Cảm ơn. " Mộ Minh Nguyệt cảm thấy rất buồn cười.
Rõ ràng hai người không có quan hệ gì với nhau, nhưng lại còn có thể thân thiết như vậy.
Thật là nghiệp chướng mà.
"Chúng ta là vợ chồng, đừng nói những lời khách sáo như này, nếu gặp phải chuyện gì thì phải lập tức nói cho anh biết."
Chiến Vân Khai dùng tay ôm lấy sau gáy của cô, cúi người xuống, hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
"Chiến Vân Khai, anh có biết ai đã thả Thẩm Tư Viện ra ngoài không?" Mộ Minh Nguyệt ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt sâu thẳm đen tối của anh, hỏi.
"Chiến Cẩm Quốc." Chiến Vân Khai nói.
Khi anh biết được Chiến Cẩm Quốc đã bắt cóc hai đứa nhỏ, anh lập tức cho quản gia Trình đi điều tra.
Phát hiện ra tất cả những điều này đều là do Thẩm Tư Viện một tay bày ra.
Vì để thoát khỏi nhà tù, mà bảo Chiến Cẩm Quốc bắt cóc Chiến Cảnh Hi, sau đó còn liên lụy đến Mộ Nhạc Nhạc.
Chỉ là làm sao Thẩm Tư Viện lại biết được mối quan hệ giữa Chiến Cảnh Hi và Chiến Cẩm Quốc?
Anh rất ít khi gặp Thẩm Tư Viện, ngay cả dù có gặp, anh cũng chưa từng để cô ta biết chuyện của anh.
"Giữa bọn họ có giao dịch gì?" Mộ Minh Nguyệt không hiểu rõ được mối quan hệ giữa Thẩm Tư Viện và Chiến Cẩm Quốc.
Tại sao Chiến Cẩm Quốc lại giúp Thẩm Tư Viện?
Có phải bởi vì Thẩm Tư Viện là mẹ của Chiến Cảnh Hi không?
"Anh cũng không biết giữa bọn họ có giao dịch gì, nhưng nếu như đụng đến an nguy tính mạng của chúng ta, anh tuyệt đối sẽ không nhân nhượng." Chiến Vân Khai lạnh lùng nói.
Mộ Minh Nguyệt nói: "Thẩm Tư Viện cô ta, lòng dạ độc ác, nếu như anh và em không ở cùng với nhau, thì em cũng sẽ khuyên anh không nên ở cùng cô ta chỉ vì cô ta là mẹ của Chiến Cảnh Hi, cho dù anh là người đàn ông thông minh đến mấy, thì anh cũng sẽ bị cô ta chơi đùa đến chết."
"Ừm, anh biết." Chiến Vân Khai rất có lỗi với Mộ Minh Nguyệt về điều này.
Chính anh đã làm điều có lỗi với Mộ Minh Nguyệt.
Điều đáng phẫn nộ hơn nữa là, anh còn gây ra tai họa, để Thẩm Tư Viện lợi dụng chỗ hở mang thai huyết mạch của anh, còn thuận lợi sinh ra Chiến Cảnh Hi.
Có tầng ngăn cách này, Chiến Vân Khai biết mình cả đời này đều có lỗi với cô, mà cả đời anh cũng không thể bù đắp được.
"Anh có chừng mực thì tốt rồi." Mộ Minh Nguyệt khẽ gật đầu.
"Minh Nguyệt, đối với những lỗi lầm mà anh gây ra trong quá khứ, có phải em đều sẽ tha thứ cho anh đúng không?" Chiến Vân Khai thận trọng hỏi.
Mộ Minh Nguyệt nghiêng đầu nhìn anh, khẽ thở dài, nói: "Chiến Vân Khai, khi mọi người làm điều gì đó sai trái, em không thể cứ níu lấy lỗi lầm của họ mà không buông thả, đâm vào cột sống của anh được, chỉ cần anh không phạm sai lầm nữa là được, hơn nữa anh cũng bị hãm hại mà, có gì mà không thể tha thứ cho anh?"
Mà cô cũng biết Chiến Vân Khai không phải loại đàn ông như vậy.
"Minh Nguyệt, cảm ơn vì đã cho anh cơ hội." Chiến Vân Khai nói với cô.
Trước khi ra ngoài, Mộ Minh Nguyệt chào tạm biệt hai cục cưng.
"Mẹ, mẹ cứ đi ra ngoài hoài, không quan tâm đến cục cưng gì cả." Mộ Nhạc Nhạc phản đối.
Mẹ thực sự đã làm việc rất cực khổ mỗi ngày, vì để kiếm tiền nuôi gia đình mà đi khắp nơi.
"Con ở nhà ngoan nhé, đừng tìm bé Hi Hi để cãi nhau đánh nhau, phải biết nghe lời bố Chiến, biết chưa?" Mộ Minh Nguyện đổi đi giày cao gót.
Chiến Vân Khai ngồi xổm xuống dưới chân cô, giúp cô thắt dây giày.
Anh vừa thắt, vừa ngước mắt lên nhìn cô: "Để anh đưa em đi?"
"Không cần đâu, hai đứa nhỏ ở nhà em không yên tâm." Mộ Minh Nguyệt lắc đầu nói.
Cô giẫm lên giày cao gót bước ra ngoài, quản gia Trình lái xe chở cô đi.
Mộ Minh Nguyệt và Sở Linh Dao hẹn nhau ở trong nhà hàng Tây, Mộ Minh Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của Sở Linh Dao, hỏi: "Cậu sao thế, sao lại tiều tụy như vật? Bộ mới đi bắt trộm về à?"
Sở Linh Dao nhấp một ngụm cà phê để tỉnh táo lại: "Minh Nguyệt, cậu cũng đừng hỏi tớ nữa, gần đây tớ thực sự rất mệt mỏi..."
"Mệt mỏi vì cái gì?" Mộ Minh Nguyệt tò mò hỏi.
"Về vấn đề tại nơi làm việc, cùng với vấn đề về Thẩm Thiên Trạch..." Sở Linh Dao suy sụp nói.
"Vấn đề về Thẩm Thiên Trạch? Cậu vẫn không thể bỏ được tên khốn nạn đó à?" Mộ Minh Nguyệt vừa nghe thấy tên của Thẩm Thiên Trạch thì lập tức nổi giận.