Mộ Minh Nguyệt cẩn thận mở một mắt, trái tim đập thình thịch, cô sợ hãi nhìn Mộ Nhạc Nhạc.
Cô chu cái miệng nhỏ nhắn, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Nhạc Nhạc…”
“Mẹ đừng giả vờ đáng yêu, vô dụng thôi.” Mộ Nhạc Nhạc lộ ra vẻ hung dữ, nói gì cũng không tin Mộ Minh Nguyệt, cũng sẽ không mềm lòng.
Nhưng dáng vẻ mẹ chu cái miệng nhỏ này thật sự quá đáng yêu!
Mộ Nhạc Nhạc tự ép bản thân không được nhìn.
Nhưng không nhìn lại cảm thấy đáng tiếc, cảm giác như mất đi mấy trăm triệu vậy!
Phải biết rằng bình thường muốn nhìn mẹ tỏ vẻ đáng thương rất khó.
“Nhạc Nhạc…” Giọng Mộ Minh Nguyệt mềm mại gọi thêm một tiếng.
Mộ Minh Nguyệt gọi một tiếng, xương cốt Mộ Nhạc Nhạc mềm nhũn ra…
Người mẹ này quả thật đúng là tai họa!
“Nhạc Nhạc, em đừng hung dữ như vậy, mẹ sắp khóc rồi.” Chiến Cảnh Hi không đành lòng nhìn Mộ Minh Nguyệt bị dạy bảo.
Mộ Nhạc Nhạc tìm được bậc thang cho mình, thằng bé làm giống như người lớn, sâu xa nói: “Mẹ uống say thì thôi đi, lúc mẹ đánh nhau lại không thông báo cho con biết, để con đến hiện trường xem sao?”
Mộ Minh Nguyệt: “…”
Suýt chút nữa Mộ Minh Nguyệt đã không theo kịp mạch não của Mộ Nhạc Nhạc.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
“Nhạc Nhạc, em điên rồi sao, lại muốn nhìn mẹ đánh nhau! Nếu bị thương thì sao?” Chiến Cảnh Hi không muốn nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt bị thương.
Thằng bé sẽ đau lòng!
“Nhạc Nhạc, lần sau mẹ sẽ thông báo cho con…” Mộ Minh Nguyệt nhỏ giọng nói.
Mộ Nhạc Nhạc nghe Chiến Cảnh Hi nói như vậy, cũng không dám kiêu căng nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu mày hỏi: “Mẹ còn muốn có lần sau sao?”
Nếu đánh nhau bị thương, Chiến Cảnh Hi sẽ đau lòng!
Vẫn là không nên làm chuyện khiến Chiến Cảnh Hi đau lòng.
Mộ Minh Nguyệt giống như chim cút, không dám lộn xộn, để con trai dạy bảo.
“Không có…” Mộ Minh Nguyệt lắc đầu, không hề tự tin nói.
Mộ Minh Nguyệt nói xong, cô dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Chiến Vân Khai.
Nhưng Chiến Vân Khai giống như bị mù, không thèm nhìn qua.
Người đàn ông này còn nói yêu cô, không nhẫn tâm dạy bảo cô nên nói con trai của cô làm thay.
Tính toán của Chiến Vân Khai làm cho người ta phải vỗ tay.
Mộ Nhạc Nhạc đi lấy nước ấm đến đút cho Mộ Minh Nguyệt: “Mẹ uống nhiều rượu như vậy, có đau đầu không?”
“Ừm, đau…” Cho nên bé cưng có thể không mắng mẹ nữa được không?
Mộ Nhạc Nhạc liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Mộ Minh Nguyệt: “Haiz, người lớn đúng là khó dạy bảo…”
Mộ Minh Nguyệt tủi thân uống nước, suýt nữa bị sặc.
Nghĩ lại, một người hơn hai mươi tuổi như cô lại bị một đứa nhỏ năm tuổi dạy bảo.
Hơn nữa lúc thằng bé dạy bảo cô, cô còn không thể hé răng!
Sau đó Mộ Nhạc Nhạc cầm vở và bút ghi chép gì đó.
Chiến Cảnh Hi và Mộ Minh Nguyệt thò đầu qua nhìn, cùng lúc hỏi: “Nhạc Nhạc, viết gì vậy?”
Mộ Nhạc Nhạc nghe vậy, theo bản năng nhìn sang Chiến Cảnh Hi và Mộ Minh Nguyệt, ăn ý như vậy?
Lúc Chiến Cảnh Hi và Mộ Minh Nguyệt nhìn nhau, trái tim nhỏ của Chiến Cảnh Hi đập thình thịch.
Thằng bé và mẹ quá ăn ý.
“Con viết nhật ký người câm.” Mộ Nhạc Nhạc múa bút thành văn.
“Nhật ký người câm là gì?” Chiến Cảnh Hi không hiểu nên hỏi, cằm đặt lên vai Mộ Nhạc Nhạc.
“Anh đọc một chút là biết thôi.” Mộ Nhạc Nhạc liếc mắt nhìn Chiến Cảnh Hi nói.
“Aba, aba aba, aba, aba aba aba aba, aba, aba aba aba aba…” Chiến Cảnh Hi đọc chữ viết của Mộ Nhạc Nhạc, suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi.
Ngốc như vậy sao?
“Đây là cái gì?” Chiến Cảnh Hi hỏi.
“Nhật ký người câm.” Mộ Nhạc Nhạc tức giận nói: “Mẹ sắp làm cho em tức giận biến thành người câm.”
Mộ Minh Nguyệt nghe vậy, phản ứng đầu tiên là: “Con là người câm? Lúc con dạy bảo người khác luôn lải nhải không ngừng, đáng sợ như vậy, làm gì giống người câm?”
Thằng bé có tự hiểu lấy mình không vậy!
Mộ Nhạc Nhạc tức giận nhìn Mộ Minh Nguyệt: “Mẹ, nếu con biến thành người câm cũng do mẹ chọc giận.”
Mộ Minh Nguyệt: “…” Cô không nên lắm miệng.
Nếu càng nói nhiều, con trai lại bắt đầu dạy bảo người khác.
Cô nên né đi thì hơn.
Mộ Minh Nguyệt quay đầu về phía Chiến Vân Khai đang lái xe, lát nữa sau khi trở về, nhất định phải mắng Chiến Vân Khai một trận.
Nhưng Mộ Minh Nguyệt vừa về nhà thì tắm nước nóng, uống trà giải rượu, sau đó đau đầu đi ngủ.
Ba người đàn ông đứng trước giường Mộ Minh Nguyệt, cùng làm động tác khoanh tay trước ngực, lắc đầu thở dài.
Trong lòng thầm mắng: “Minh Nguyệt / Mẹ nếu không có con/anh thì sẽ sống thế nào?”
Mộ Minh Nguyệt xoay người, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, Chiến Vân Khai nhìn thấy, yết hầu di chuyển, đôi mắt càng thêm sâu thẳm.
Đêm khuya tĩnh lặng, điện thoại của Mộ Minh Nguyệt sáng lên.
Cô cũng đúng lúc mở mắt ra, khi cô cầm lên nhìn thấy tin tức, cong môi cười lạnh: “Thẩm Tư Viện, tôi rất chờ mong cuộc sống mới của cô…”
Cùng lúc đó, Thẩm Tư Viện nhận được một cuộc gọi, vui vẻ nhảy tới nhảy lui.
Sau khi tất cả sụp đổ chỉ trong một đêm, Tống Thanh không có tinh thần, ngược lại càng thêm oán hận cuộc sống không công bằng với bà ta.
Lúc bà ta nhìn thấy Thẩm Tư Viện còn có tâm trạng vui vẻ, bà ta uống nước cũng cảm thấy đắng: “Tư Viện, sao con lại vui vẻ như thế làm gì?”
Thẩm Tư Viện đi tới trước mặt Tống Thanh: “Mẹ, mẹ biết gần đây giới giải trí có một diễn viên nữ rất nổi tiếng không?”
“Tiểu Điềm Điềm?” Tống Thanh vừa nói đến đây thì tức giận.
Con gái của bà ta vốn là diễn viên nữ nổi tiếng nhất giới giải trí.
Nhưng sau khi Tiểu Điềm Điềm xuất hiện, cướp đi hết danh tiếng con gái của bà ta.
Hại con gái của bà ta không kiếm được tiền.
“Ừm, hiện giờ con đã liên lạc được bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ cho Tiểu Điềm Điềm.”
Thẩm Tư Viện vui vẻ như muốn bay lên, cũng nói ra kế hoạch của mình: “Con nghĩ cậu Chiến không thích con bởi vì không thích gương mặt này, chờ sau khi M Nhất Đao phẫu thuật cho con, con chắc chắn sẽ là người phụ nữ hoàn mỹ nhất trên thế giới này, con nhất định có thể cướp lại Chiến Vân Khai.”
Tống Thanh nghe vậy, cũng xúc động: “M Nhất Đao là bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ thay đổi cô gái xấu xí kia sao? Hình như năm sáu mươi tuổi được cô ấy phẫu thuật cũng có thể biến thành cô gái hai mươi tuổi, thật sự thần kỳ như vậy sao?”
“Ừm, đúng là bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ giỏi nhất trong giới, chỉ cần trải qua bàn tay của cô ấy cũng trở nên nghiêng nước nghiêng thành.” Thẩm Tư Viện cũng cảm thấy trời cao quan tâm cô ta, cô ta vẫn luôn liên lạc với M Nhất Đao, nhưng lần nào cũng không hẹn được.
Lần này cô ta may mắn nhận được cuộc hẹn.
Hơn nữa còn vào ngày mai.
Thẩm Tư Viện sờ lấy khuôn mặt bị hủy hoại trong tù đến xấu xí của mình, ánh mắt dữ tợn, nắm chặt di động, hung dữ nói: “Mộ Minh Nguyệt, cô chờ đó cho tôi!”
“Lần này tôi sẽ không nương tay, cũng muốn cướp lại người đàn ông và địa vị cô chủ nhà giàu thuộc về mình!”
Thẩm Tư Viện nghĩ đến cuộc đời của mình sắp nghiêng trời lệch đất, hưng phấn đến không ngủ được.