Long tộc sao có thể ngờ được tất cả mọi chuyện đều có bàn tay của yêu tộc nhún vào đâu.
Thân là cánh tay đắc lực của yêu tộc Huyền Dữ sâm lâm, Hồ Vương Mị Thính và Lang Vương Bạc Tuyết thân chinh làm đốc công, chỉ mong có thể như ý nguyện kéo long tộc xuống nước.
Nhưng long tộc thật sự là cái xương cứng khó nuốt.
Từ lúc tộc nhân Thủy Tích xảy ra chuyện đến nay, long tộc ngoại trừ phái người đi điều tra sẵn tiện tìm kiếm long thân ra, một chút cũng không dính dáng đến đấu tranh của đại lục, thật sự là khiến người tức chết. Bọn họ cũng là đến đường cùng rồi mới dùng thân mình dẫn dụ âm linh cốt long đến sơn môn của Huyền Kiếm Tông, sau đó lại âm thầm đưa tin cho long tộc, thế mới có chuyện ngày hôm nay.
Nhưng long tộc có đến hay không thì họ chẳng biết...
Trong lúc hai người nói chuyện thì tình hình chiến trường bên kia đã rất gây cấn. Âm linh cốt long dưới sự vây công của Cửu Cung Tiến Tuyệt Sát Trận đã bị nổ mất nữa bên cốt đầu, xem chừng là trọng thương. Thế nhưng nó vẫn còn vùng vẫy được, đánh cho sát trận của Huyền Kiếm Tông tan rã, tu sĩ bị hất tung khắp nơi như lá rụng mùa thu.
Nhìn âm sát chi khí trên thân long cốt, đoán chừng trận này cũng sắp xong.
Quả thật là vậy.
Thế nhưng âm linh cốt long đến cấp độ này cũng đã có linh trí, nó thấy đánh không lại thì muốn bỏ chạy.
"Đừng hòng!"
Huyền Kiếm Tông sao có thể để yên, Huyền Kiếm lão tổ chặn sẵn đường lui từ lúc nào lập tức xông lên.
Bạch Cửu bên kia nhìn thấy vậy thì sốt ruột kéo kéo ống tay áo nam nhân bên người.
"Đừng gấp."
Bạch Dữ bất đắc dĩ nắm chặt tay nó, không cho nó lộn xộn, tinh thần vẫn tập trung để ý tình hình trận chiến.
"Ui! Lại mất một khúc xương rồi!"
Thật ra cái nó quan tâm chỉ là tính nguyên vẹn của long cốt mà thôi...
Bạch Dữ bất lực đỡ trán.
Hắn rất muốn nói rằng, long cốt trong mộ địa không phải cái nào cũng nguyên vẹn... Nhưng nhìn nó ngây thơ gấp gáp đến mặt mày đỏ bừng ngon miệng như vậy, Bạch Dữ quyết định im miệng. Thật ra, lý do thật sự chính là...
Ầm!!
Gào!!
"Đi!"
Bạch Dữ nắm tay tiểu chuột lao về phía bộ long cốt đã mất đi âm linh đang rơi xuống đại địa kia.
Vụt!
Đám người Huyền Kiếm Tông chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã nhìn thấy cốt long biến mất giữa không trung, ai nấy đều nháo nhào cả lên.
"Là ai!!?"
Huyền Kiếm lão tổ quát giận một tiếng, kiếm trong tay chém ra không ngừng, ý đồ muốn bức ra kẻ vừa mới ngư ông đắc lợi kia.
Thế nhưng tất cả đã định là sẽ công cóc rồi...
Đến một cái bóng của kẻ cắp cũng không thấy, để lại chiến trường hoang tàn thê lương...
Mà kẻ đầu sỏ đã chạy mất bóng.
Hai người Bạc Tuyết và Mị Thính nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương ý nghĩ giống nhau.
Tuy không biết đối phương làm sao che mắt được tất cả mọi người mà hốt đi long cốt, nhưng mục đích rõ ràng như vậy... Chỉ để ý tới long cốt, nói rõ đối phương là người long tộc.
Nói như vậy... Mục đích của họ là đạt được hay không đây...
"Này... Giờ phải làm sao?"
Mị Thính dùng đầu ngón chân cũng biết mục đích mà họ muốn một chút cũng chưa đạt tới.
Đối phương không hiện thân, làm sao đẩy lên đầu long tộc được. Ai mà biết long tộc lại có thể im hơi lặng tiếng đến đi như gió như vậy...
Vốn nên là người của long tộc xuất hiện, đánh nhau với Huyền Kiếm Tông để cướp long cốt. Có lẽ không đến mức ngươi sống ta chết, nhưng cũng phải tranh chấp các kiểu, để cho long tộc xuất đầu, cho Huyền Kiếm Tông một cách nói rồi mới mang long cốt đi, sau đó phái người ra hỗ trợ đối phó âm linh sát khí chứ!!!
"Đi trước đã."
Bạc Tuyết trước tiên quay đầu rời đi.
Hiện tại không đi còn muốn ở đây cho Huyền Kiếm Tông nổi điên truy tìm khắp nơi rồi đụng độ sao?
Nhưng họ không biết là hai người Bạch Dữ cũng chưa có đi...
Không biết xuất phát từ tâm tư gì mà Bạch Dữ vẫn luôn để ý tình huống xung quanh. Thời điểm hai người Bạc Tuyết không làm ra hành động gì thì có thể che giấu, nhưng vừa di động thì đã bại lộ rồi.
Bạch Dữ cũng không lộ diện mà kéo tiểu chuột đang ngây ngốc âm thầm đi theo.
Chuyện có mờ ám long tộc tất nhiên là nhìn ra. Long tộc đã quen nước sông không phạm nước giếng, nhưng sẽ không buông tha cho kẻ dám tính kế lên đầu họ.
Sau khi rời khỏi Long Mộ hắn đã nghe Long Thương nói rõ tình huống hiện tại của Bắc Thần, cũng biết yêu tộc từng đến tìm họ. Nhưng bản thân Bạch Dữ cũng nghĩ sự tình chưa tới mức họ phải nhúng tay. Hay nói một cách rõ ràng hơn, miễn long tộc ko bị dính vào, họ sẽ không ngu gì mà ra mặt cả.
Long tộc có khả năng như hôm nay, đều là do họ đời đời tích lũy cùng hy sinh, cũng chẳng phải tự nhiên mà có. Tại sao phải đứng ra làm sứ giả chính nghĩa, bảo vệ một đám người vô dụng chứ?
Bạch Dữ hắn không ngu mà nghĩ rằng chuyện ngày hôm nay chỉ đơn giản là tai nạn, vậy nên chắc chắn phải có kẻ đứng sau. Dù sao long tộc luôn kín tiếng, năng lực để bảo vệ bản thân cũng hình thành trăm vạn năm. Nếu không có kẻ đứng đằng sau làm trò, Thủy Tích sao có thể chết vô lý như vậy chứ?
Cứ cho là không có manh mối đi, nhưng người đứng sau màn sẽ không làm chuyện vô ích. Họ chỉ cần đợi đối phương lộ mặt chuột ra mà thôi.
Vậy mà cũng để cho Bạch Dữ hắn mò được cái đuôi.
Hai Yêu Vương chẳng hề hay biết bản thân đã bị theo dõi, cứ thế một đường dẫn theo hai cái đuôi trở lại Huyền Dữ sâm lâm.
Đối với Huyền Dữ sâm lâm Bạch Cửu cũng xem như là nhận thức, nhưng nó còn chưa có đi sâu vào như vậy. Có điều nó cũng không sợ đâu.
"Chúng ta theo họ đi thẳng vào luôn sao?"
Bạch Cửu lời nói có chút háo hức kiềm nén hỏi nam nhân.
"Ừm."
Bạch Dữ đạm thanh đáp. Ngữ điệu không có trách móc cho sự tò mò không lựa thời điểm của nó, cực kỳ dung túng.
Từ lúc xác nhận quan hệ đạo lữ với nhau xong, lại thêm giáo huấn của mẹ Bạch, cuối cùng Bạch Dữ cũng không còn ác ý trêu chọc tiểu chuột nữa. Cái kiểu mập mờ nước đôi đáng hận kia phải tém tém lại, kiểu gì cũng phải đợi đứa nhỏ sinh ra rồi nói sau. Thật ra thì, dù Bạch mẫu không nói thì hắn cũng sẽ không làm vậy. Nhưng hắn không phản bác gì cả, Bạch mẫu nói gì thì nghe nấy.
So với Bạch mẫu, Bạch Cửu lại không có nghĩ nhiều như thế. Nó cảm thấy Bạch Dữ đối với nó rất tốt, cực tốt, siêu siêu tốt. Sau khi hiểu rõ mọi người, nó cho rằng nam nhân chẳng có gì đáng trách cả. Ở trong quá trình sống bên nhau, Bạch Cửu nào có nghĩ mọi chuyện lại như thế phức tạp đâu. Vậy nên nó cứ nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, nhận hết sủng ái của nam nhân, một chút cũng không bận tâm nam nhân sẽ khó xử nó.
Trong mắt nó, nam nhân có làm gì cũng rất chói sáng, cực kỳ thu hút. Nó cũng thích nam nhân bá đạo nạnh nùng vậy đó.
"Vui lắm sao?"
Bạch Dữ nhẹ giọng cưng chiều nhìn khóe môi cứ nhếch mãi lên của tiểu chuột.
Vốn Bạch Cửu còn muốn đáp lời, nhưng mắt thấy hai người đã đến đích rồi nên nó chỉ ngẩng đầu lên nhìn nam nhân cười một cái, sau đó dùng ngón tay đặt lên môi mình, "suỵt" một cái. Nó kéo nam nhân giống như kẻ trộm mà nấp vào một tảng đá, dỏng tai dỏng mắt lên nghe ngóng, một chút cũng không nhớ thật ra chẳng có ai nhìn thấy họ cả...