Bạch Dữ suy đi tính lại, không để đám người phát giác cũng không khó. Bây giờ họ đều tập trung vào việc đấu đá, tiểu chuột nhỏ như vậy, chắc sẽ không để thấy.
Nhưng lão già kia...
Phải đánh lừa được lão.
Tất nhiên hắn phải suy tính đến chuyện tiểu chuột tìm được nơi đó rồi phải làm sao để phá hoại hoặc giành quyền khống chế động phủ đây?
Giành quyền khống chế có khi sẽ phải đánh nhau với tàn hồn của lão già kia, quá mạo hiểm.
Cách tốt nhất là hủy luôn cái động phủ này.
Nơi kiểm soát toàn bộ động phủ chắc chắn là điểm mấu chốt của nó. Nếu có thể dùng ngoại lực để phá hoại thì...
Tuy có hơi mạo hiểm, tiểu chuột có bị phản phệ hay không cũng không nói được. Nhưng so với cách kia thì cái này vẫn tốt hơn.
Mà lại, nó cùng hắn có liên kết, có bị phản phệ cũng có hắn cùng nó gánh.
Quyết định thế đi!
Bạch Dữ giải quyết định hay vấn đề, tinh thần phấn chấn. Lúc này nên làm sao để phá hủy động phủ.
Cái này... Dễ thôi.
"Hỏa Phong!"
Bạch Dữ nghĩ thấu đáo rồi, hắn bắt đầu sắp xếp sự tình.
Hắn nghĩ kỹ rồi, muốn lừa lão già kia thì chỉ có làm cho lão nghi ngờ họ có mưu đồ khác, thì lúc này lão mới để tâm lên người bọn họ mà không chú ý tiểu chuột.
Mà dựa theo cách nghĩ của hắn nãy giờ, để cho Hỏa Phong đi leo lên nóc đại điện, hoặc là kích động đám người.
Hỏa Phong bị gọi thì đưa mắt dò hỏi.
"Một lát nữa lúc chúng ta đánh nhau thì ngươi tìm cách leo lên nóc đại điện... Hiểu hay không?"
Bạch Dữ nói xong thì hỏi lại.
Hỏa Phong tuy không biết hắn muốn làm gì nhưng cũng gật đầu.
Giải quyết được một chuyện, Bạch Dữ bắt đầu cùng Bạch Cửu suy tính chuyện trước và sau khi động phủ nổ tung, để tránh cho nó chạy loạn làm hắn tìm không được.
Bạch Cửu đối với kế hoạch của hắn rất là háo hức, có tính mạo hiểm thú vị nga.1
Bạch Dữ cảm nhận được suy nghĩ của nó, ở trong ống tay áo hết nhéo tai nhỏ rồi đến móng nhỏ, đuôi nhỏ, uy hiếp nó không được lơ là mà để bản thân gặp nguy hiểm, nếu không sẽ đánh mông nó.
Tiểu chuột bị hắn nhéo đến mềm nhũn, ở trong lòng rối rít gật đầu đảm bảo.
Từ lúc họ nhảy ra ngoài bên trong đại điện vẫn luôn ở đánh nhau. Là mấy người bên tông môn muốn giải quyết những tán tu hay tu sĩ đi lẻ. Tình thế có chút bất lợi cho những người đó. Dù sao thì họ cũng không bằng bên tông môn có lão tổ tọa trấn. Chỉ việc bình thường lão tổ không hay ra tay nhưng bây giờ bất chấp mặt mũi ỷ mạnh hiếp yếu thì họ đã không thể chống lại rồi.
Bạch Dữ không muốn chuyện này xảy ra. Chưa kể hắn còn phải khuấy đảo nơi này lên, không thể để đám tán tu này chết. Vậy nên sau khi bàn bạc xong mọi chuyện thì hắn nhảy vào giữa vòng chiến.
Đối với sự tham gia của hắn mới đầu đám tán tu đều tái mặt, sau lại nhìn thấy hắn muốn đối phố người của tông môn thì thở ra một hơi.
Cục diện trong đại diện trở thành Bạch Dữ dẫn đầu đám tán tu đánh với mấy bên tông môn. Hắn không đánh một nhóm mà bên nào cũng chọt một cái, tình hình căng thẳng vô cùng.
Có điều, đến lúc này vẫn chưa có ai chết đi.
Mà Hỏa Phong dựa theo yêu cầu của Bạch Dữ bắt đầu tìm kiếm những nơi mà hắn cho rằng là bí ẩn. Hành động khác lạ của hắn bị đám người tông môn nhìn thấy, tuy không biết hắn đã phát hiện ra cái gì mà có những hành động đó nhưng họ cũng bắt đầu gia nhập, tìm kiếm theo.
Bạch Dữ hơi hơi nhếch môi, cố ý để cho hai lão tổ dồn mình đến bức tượng lớn trong đại diện.
Vụt!
Ở trong tình hình hỗn loạn này, một con tiểu vật nhỏ lao vút đi, nhanh chóng rớt xuống chân bức tượng lớn. Mà Bạch Dữ sau khi thả ra tiểu chuột cũng không cố thủ ở đó, hắn giống như liều mạng mà mạnh tay đánh bay một lão tổ sau đó xông ra ngoài.
Bắt đầu từ thời điểm đó hắn càng đánh càng hăng.
Có nhiều lúc còn lấy thương đổi thương, rất liều mạng. Mà hắn liều thì đám lão tổ cũng bị cuốn theo.
Ai cũng không chịu thua nên tình hình càng căng thẳng.
Bên trong đại điện gió thổi mây phun, đạo pháp cuồn cuộn. Nhưng để cho người ta càng thêm tin tưởng chủ nhân nơi này là tiên nhân, bởi vì họ đánh nhau như vậy mà nơi này vẫn không có chút sức mẽ nào. Lão tổ đánh nhau có thể hủy trời hủy đất chỉ không đơn giản như vậy. Chính vì thế mà lão tổ rất ít khi ra tay.
Lão tổ đánh nhau cũng không hoa lệ như đám tu sĩ cấp thấp dùng vũ kỹ chiêu thức để đánh, mà họ dùng nắm chân nắm tay đánh ra đạo pháp, mỗi lần chạm vào nhau là nổ bùng bùng chói tai vô cùng.
Ở trong lúc đó, một tiểu chuột không ai chú ý dọc theo bức tượng mà leo lên. Nó leo rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến đỉnh đầu của bức tượng.
Ở trong đạo pháp nguyên lực va chạm hỗn loạn, một chút nguyên lực thuộc tính phong của nó hoàn toàn không gây nên sự chú ý nào.
Bạch Cửu cúi đầu nhìn tình hình bên dưới, có chút lo lắng khi thấy rồng của mình bị đánh.
Đi đi tiểu chút chít!
Bạch Dữ nói với nó.
Tiểu chuột thấy hắn còn có thể phân tâm nói chuyện với mình thì yên tâm, dõi mắt nhìn lên đỉnh đầu.
Bức tượng nay thật sự là cao, đứng trên đầu nó Bạch Cửu chỉ cách trần nhà có chừng một mét.
Mà trần nhà nơi này cũng không phải là trần nhà bình thường. Ở trên cao Bạch Cửu mới nhìn rõ được nó tồn tại dao động khác thường, mà trong mắt người bên dưới nó cũng chỉ là cái trần nhà.
Thực chất sẽ chẳng ai để ý cái trần nhà của một động phủ. Thần thức không vớt tới không nói, không thể bay, liệu ai sẽ cảm thấy nó sai. Bước vào động phủ họ đều chăm chăm đi tìm bảo vật, đồ tốt. Mà dù có tâm muốn tìm nơi chưởng khống động phủ thì họ cũng chỉ khám phá tất cả các nơi, không thể đối với trần nhà của động phủ làm được cái gì.
Tuy thần thức của họ ở trong động phủ này có thể dùng trong một khoảng nhất định, nhưng lại không thể với tới trần nhà cao hơn năm trượng này. Mà làm gì có ai nghĩ sẽ leo lên bức tượng, thứ có thể là hiện thân của chủ nhân nơi này?
Đó là bất kính. Làm không cẩn thận sẽ đắc tội với họ, người có khả năng sẽ làm sư phụ mình. Ai sẽ làm vậy đâu.
Nhiều nguyên nhân cứ thế dồn lại, trần nhà mang theo bí ẩn này lại càng trở nên đặc biệt an toàn.
Lúc này đây Bạch Cửu dùng thần thức chỉ có thể nhìn hơn nữa trượng nhưng vừa đủ để quan sát trần nhà, thì nó cảm thấy bên trên có lực hút mạnh mẽ. Còn chưa đợi nó dùng đến phong linh căn thì bản thân chẳng nặng mấy cân đã bị nó hút bay lên, biến mất ở trên trần nhà.
Một chút biến hóa nhỏ cũng chỉ có mình Bạch Dữ nhìn đến, mà đạo pháp lôi linh căn giống như thiên kiếp giáng xuống, dần dần chiếm ưu thế ở trong đám lão tổ thành danh đã lâu này.
Đạo Kính Chân Tiên gì kia từ lúc đó vẫn luôn im lặng, không hề hối thúc họ nên nhanh tay hơn, thái độ bàng quan làm được đến hoàn mỹ.
Đúng là tu vi càng cao thì càng biết diễn trò.
Nhưng mà... Trò chơi cũng nên kết thúc.
"Là kẻ nào!?"
Đương lúc đám người đang đánh nhau gây cấn thì âm thanh đã biến mất hồi lâu của Đạo Kính Chân Tiên bỗng nhiên nổ tung.
Nhưng tiếp sau đó, đáp lại hắn là một trận tiếng ầm ầm ầm!