Trong lúc Bạch Dữ và Bạch Cửu ở bên này thì bên kia Bắc Thần đại lục cũng không yên tĩnh.
Bởi vì di chỉ cổ thành trên không kia mà đại lục rớt đi rất nhiều tu sĩ, tuy chỉ là tu sĩ cấp bậc thấp nhưng họ đều là tương lai của đại lục, của tông môn. Mà đám người sống sót rời đi di chỉ, sau khi trở về biết được chuyện này thì cũng biết bản thân bị cái gọi là Đạo Kính Chân Tiên kia lừa.
Nếu như bọn họ lại chém giết lúc sau hay cả đến lúc có một người được chọn thì có lẽ họ cũng không dễ gì mà thoát chết được.
Tuy không biết tại sao di chỉ lại phát nổ nhưng nó cũng đã giải cứu bọn họ.
Có điều, bởi vì không gian phát nổ nên hiện tại số người còn sống sót cũng chưa trở về hết. Còn họ lưu lạc ở đây thì không ai biết được, chỉ biết ngọc bội bổn mạng của họ không vỡ thôi.
Một trận phong ba, không được gì mà còn tổn thất nặng nè. Đại lục giống như im lặng xuống, bắt đầu liếm vết thương, đợi ngày bình phục.
Lại nói, Hỏa Phong không có xui xẻo như Bạch Dữ, tuy lúc đi ra hắn bị ném đến sâu bên trong Huyền Dữ sâm lâm ở phía nam nhưng cũng thành công trở lại Long giới.
Hắn đem mọi chuyện nói lại cho Bạch Thương, cũng nói khả năng Bạch Dữ đã rớt đến bên kia đại lục.
Bạch Thương nói với hắn Bạch Dữ không chết, nhưng đến bên kia đại lục rồi có về được không chẳng ai biết. Họ cũng không thể làm gì, chỉ đành nhìn xem vận mệnh của hắn.
Tu tiên là quá trình chẳng có bằng phẳng, miễn là không chết tất có ngày nhất phi trùng thiên. Mà dù là ở đâu thì cũng có thể tu luyện được, không cần quá lo lắng.
Hỏa Phong cũng không có lo lắng gì, hắn được giao nhiệm vụ gì thì về báo cáo lại như thế. Nếu Bạch Thương cũng không gấp gáp thì hắn gấp cũng được gì đâu.
Bạch Thương đứng ở trên đỉnh núi, thở dài nhìn phương hướng ranh giới đại lục.
Là phúc thì không phải họa, là họa thì không thể tránh. Là phúc là họa, chỉ đành xem vận mệnh cùng sự ngoan cường của Bạch Dữ mà thôi.
...
"Tiểu Tiểu! Tiểu Tiểu!"
Bạch Cửu nằm trong ổ nhỏ của mình, đối với tiếng ồn kia đưa hai móng nhỏ lên bịt lại đôi tai màu đen của nó.
Tiểu Tiểu là cái tên Đông Ninh đặt cho nó, ý chính là bởi vì nó nhỏ, nhỏ quá nhỏ.
Ừm thì nó biết nó nhỏ, nó cũng tự hào vì mình nhỏ. Nhưng cứ Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu suốt như thế, nó cảm thấy có ngày mình sẽ tiêu biến mất.
Nhưng nó không thể mở miệng phản bác đối phương, chỉ có thể cam chịu đối phương gọi mình như vậy.
"Tiểu Tiểu! Sao ngươi lười quá vậy, suốt ngày trốn ở đây. Mau ra ngoài chơi đi!"
Đông Ninh từ sau khi có Bạch Cửu thì hoạt bát như những đứa trẻ đồng lứa, lúc nào cũng phát ra âm thanh vui tai như vậy. Đông gia gia cũng nhìn Bạch Cửu thuận mắt hơn.
Tóm lại là ông vẫn cay cú cái vụ vớt được chuột chết kia.
Bạch Cửu đối với tiểu hài đồng chỉ cho một cái bóng lưng, cả đầu và bốn móng đều nhét vào ổ chăn, gói mình thành một cục nho nhỏ.
Nhưng Đông Ninh trừ thời điểm tu luyện ra thì kiểu gì cũng sẽ không buông tha cho Bạch Cửu, nó nắm lấy cái đuôi còn chưa kịp giấu của tiểu chuột, kéo lên.
Tiểu chuột bị người giơ lên trời, lộn ngược đầu, bốn chân giang ra nhìn hài hước vô cùng.
Đông Ninh cười ha ha, cũng không như thế mà cầm nó. Tiểu hài đồng để nó lên trên vai mình, chạy ra ngoài.
Bạch Cửu lười không muốn cùng nó so đo. Dù bây giờ nó đã khôi phục được kha khá nguyên lực rồi, tu vi đến cảnh giới tầng hai, có thể dễ dàng thoát khỏi Đông Ninh. Nhưng nó không muốn bại lộ bản thân lúc này.
Với cả, nguyên thần của nó còn bị thương. Nguyên thần bị thương không thể điều động, nó cũng không mở được không gian giới chỉ. Muốn chữa thương cũng chỉ có thể tự thân cố gắng, Bạch Cửu sầu não muốn chết, nào còn thời gian đi phản ứng Đông Ninh.
Nhưng tiểu hài đồng này cứ không cho nó yên thân.
Nể tình cái ổ ấm áp, nó bỏ qua cho đứa nhỏ này vậy.
Thế là Bạch Cửu bị nó mang ra ngoài, ở trên bãi biển chơi đùa.
Đây giống như là hoạt động thường ngày của hai đứa nó vậy.
"Ha ha!"
Đông Ninh cầm hai cái móng của tiểu chuột nhỏ hất bay lên, sau đó cười lộ răng.
Bạch Cửu hết biết nên nói làm sao... Dù nó cũng thích lắm!
"Ê! Đông Ninh, phụ mẫu ngươi về rồi hay sao mà ngươi vui vẻ như vậy?"
Bỗng nhiên có giọng nói châm chọc vang lên đánh động hai kẻ ngốc ở trên bãi biển.
Bạch Cửu còn chưa kịp nhìn xem ai miệng mồm khó nghe như vậy thì đã bị Đông Ninh ôm vào lòng rồi bỏ chạy.
"Ngươi chạy cái gì chứ!?"
Một tiểu hài đồng cỡ tuổi Đông Ninh nhưng thân hình rắn chắc hơn nó lách mình chặn đầu nó lại, còn vươn tay đẩy nó ngược về sau.
"Các ngươi..."
Đông Ninh loạng choạng muốn ngã, vừa giận vừa sợ nhìn Giang Mân.
Đám trẻ đi cùng Giang Mân cũng cười cười bao vây Đông Ninh ở giữa.
Bạch Cửu bị Đông Ninh ôm lấy đưa mắt nhìn đứa nhỏ trước mặt, rõ ràng còn nhỏ nhưng đã xấu tính như vậy.
Này là muốn bắt nạt Đông Ninh đi?
"Cái gì đây?"
Có đứa nhỏ nhìn thấy Bạch Cửu ở trong lòng Đông Ninh, vươn tay muốn bắt lấy.
Bốp!
"Đừng có tới đây!"
Đông Ninh đập tay đứa nhỏ đó ra, hét lên.
Đám nhỏ bình thường quen bắt nạt không nghĩ hôm nay Đông Ninh lại dám phản kháng, tâm tính không đơn thuần trong lòng đã hiện tâm tư ác độc. Đọc 𝘁r𝒖yện ch𝒖ẩn không q𝒖ảng cáo # 𝑻 r ù m 𝑻 r 𝒖 y ệ n.VN #
"Phụ mẫu ngươi còn ở ngoài biển tìm kiếm đồ tốt cho ngươi, mà ngươi ở đây chơi đùa. Đông Ninh, ngươi không thấy thẹn với họ sao?"
Giang Mân vừa nói vừa dùng nắm tay đập vào vai Đông Ninh khiến nó ngã ra sau, đụng vào đứa khác.
Đứa kia nhanh chóng giữ lấy nó.
"Các ngươi muốn làm gì? Buông ta ra!"
Đông Ninh hoảng hốt hô lên, đồng thời không ngừng vùng vẫy.
Nhưng mấy đứa xung quanh đứa nào cũng mạnh hơn nó, nó không thể vùng ra, gấp đến đỏ mặt.
"Tiểu Tiểu, chạy đi!"
Thấy Giang Mân vươn tay muốn bắt Bạch Cửu trong lòng nó, Đông Ninh dùng hết sức tung tiểu chuột ra.
Giang Mân không kịp trở tay, cứ thế để tiểu chuột bay xẹt qua mặt nó.
Bạch Cửu bị ném bay đi một đoạn, sau đó rớt xuống đất.
"Bắt lấy nó!"
Giang Mân hô hoán lên, mấy đứa nhỏ xông về phía tiểu chuột đã rơi xuống đất, đang quay đầu nhìn bọn họ.
"Tiểu Tiểu chạy đi! Về tìm gia gia!"
Đông Ninh bị giữ chặt hét toáng lên với tiểu chuột.
Bạch Cửu nhìn nó một cái.
Vút!
Ngay lúc một đứa nhỏ tay đã muốn chạm đến nó thì Bạch Cửu đã lách người nhảy đến chỗ khác.
Đứa nhỏ kia bắt hụt thì giận dữ, lại xông tới.
Bạch Cửu trong lòng khinh thường, không ngừng lách mình giữa đám nhỏ.
"A!"
Hai đứa trẻ không kịp phản ứng tông vào nhau đến đau điếng hô lên.
"Sao ngươi đụng ta?"
Đứa nhỏ tâm tính thiếu, bị đụng đau thì hét lên.
"Ta không cố ý!"
Đứa nhỏ kia gân cổ lên nói.
"Các ngươi thật vô dụng!"
Giang Mân bình thường luôn là đầu tể trong đám nhỏ, nó vừa hét lên thì hai đứa nhỏ kia cũng im lặng.
"Tránh ra đi! Để ta xem con vật nhỏ kia làm sao chạy!"
Giang Mân thể hiện uy phong xong rồi thì lao về phía Bạch Cửu lại vừa né tránh một đứa nhỏ khác.
Nhìn thấy ngũ trảo của nó tới gần thì Bạch Cửu khinh thường. Tại thời điểm bàn tay đứa nhỏ chạm vào mình thì nó nhảy lên, xông thẳng đến trước mặt Giang Mân.
Xẹt!
"A!"
Năm cái vuốt nhọn ít khi dùng vươn ra, xẹt qua mặt đứa nhỏ khiến nó hô lên đau đớn.1