Đông Ninh vùng thoát khỏi tay hai đứa nhỏ đang giữ lấy mình, chạy thẳng đến chỗ Bạch Cửu.
"Chạy!"
Nó hô lên, cắm đầu chạy.
Bạch Cửu mượn đầu một đứa nhỏ, nhảy phốc lên trên đầu Đông Ninh.
"Đuổi theo!"
Giang Mân vừa đau vừa giận hét ầm lên.
Mấy đứa nhỏ giật mình, sau đó đuổi theo.
Bình thường Đông Ninh và Bạch Cửu cũng không có chơi quá xa nhà, vậy nên rất nhanh Đông Ninh đã mang tiểu chuột về đến nơi.
Đông Ninh chạy ào vào nhà, đóng sầm cửa lại.
Mới nãy Đông Ninh kêu tiểu chuột về tìm gia gia cũng chỉ là không muốn tiểu chuột ở lại đây với nó, thực chất gia gia nó ra biển còn chưa có về. Nhưng nó biết tiểu chuột có thể chạy thoát được. Có điều tiểu chuột lại không chạy, còn lợi hại như vậy, làm cho đám người kia ăn quả đắng.
"Mở cửa ra!"
Giang Mân vừa đập cửa vừa giận dữ hét lên.
Nó còn chưa từng chịu thiệt như vậy, sao có thể bỏ qua.
"Ngươi nằm mơ!"
Bình thường nó chịu đựng bị bắt nạt thì thôi đi, còn muốn ăn hiếp tiểu chuột nữa, đừng hòng!
"Phá cửa cho ta!"
Giang Mân quát lên với mấy đứa trẻ.
"Đông gia gia sắp về rồi... Thôi đi."
Mấy đứa nhỏ ngập ngùng.
Bình thường bọn nó ăn hiếp Đông Ninh cũng chưa từng làm quá như vậy. Chúng nó dù sao cũng chỉ là đứa nhỏ, cũng biết sợ người lớn.
"Ta mặc kệ, phá cửa cho ta!"1
Giang Mân đã quen ra lệnh, đẩy một đứa đến trước cửa nhà, khiến nó đâm sầm vào ván cửa.
"Chúng ta cũng không phải hạ nhân nhà ngươi!"
Hành động này chọc giận đám nhỏ.
"Chúng ta về!"
Một đứa khác nói, không quan tâm Giang Mân mà tự mình chạy đi.
Mấy đứa nhỏ khác cũng không đắn đo nhiều, chạy theo.
"Hỗn đản!"
Chớp mắt thôi, trước cửa nhà chỉ còn một mình Giang Mân, nó mặt mày dữ tợn lớn tiếng mắng.
Đúng lúc này Đông gia gia từ xa trở về.
"Ninh Ninh!"
Ông theo thường lệ mà gọi tên đứa cháu khi người còn chưa thấy bóng.
Giang Mân nghe thấy tiếng ông, dù không cam lòng cũng quay đầu chạy đi.
"Ninh Ninh!"
Đông gia gia lại gọi, lúc này ông đã đến trong sân, thấy cửa nhà đóng thì khó hiểu.
"Gia gia!"
Đông Ninh mừng rỡ hô lên, mở cửa chạy ra.
"Làm sao vậy?"
Đông gia gia thấy y phục nó xộc xệch thì lo lắng hỏi.
"Không có gì ạ. Tại con ham chơi thôi."
Đông Ninh dù bị ăn hiếp bao nhiêu lần cũng chưa từng nói cho Đông gia gia biết. Nó không muốn ông lo lắng.
Bạch Cửu ở trên đầu nó thở dài ngao ngán.
"Bẩn hết rồi, mau đi tắm."
Đông gia gia cũng không mắng nó, không truy hỏi nữa lời.
Thật ra ông đều biết, nhưng ông lại bất lực không thể tìm đến nhà đám nhỏ kia đòi lại công đạo cho cháu mình. Từ lúc phụ mẫu Đông Ninh mất tích thì Đông Ninh bắt đầu bị bắt nạt, sau đó dần dần Đông Ninh cũng không ra ngoài nữa. Thời gian lâu như vậy rồi, ông cũng quên mất chuyện này.
Nhưng biết rồi ông cũng không làm gì được, Đông gia bọn họ đấu không lại người ta. Có lẽ có ông, đám nhỏ kia sẽ không sổ sàng mà bắt nạt Đông Ninh, nhưng ông quay lưng đi thì mọi chuyện...
Cơm tối hôm đó Đông gia gia rất trầm lặng làm cho không khí trên bàn cơm cũng buồn bã theo.
Người có tâm sự trong lòng dù cố gắng thế nào cũng khó mà giữ được không biểu hiện ra.
Bạch Cửu nằm trong ổ nhỏ nhìn hai ông cháu, ở trong lòng thở dài.
Nó muốn bình yên dưỡng thương thôi cũng khó như vậy đó. Vốn dĩ nó có thể bỏ đi, không quan tâm đến Đông gia, nhưng nó là tiểu chuột tâm địa thiện lương, Đông gia gia còn có ân với nó, Đông Ninh còn cho nó một cái ổ nhỏ. Giờ xem như không thấy thì tâm chuột không làm được.
Nhưng phải làm sao để giúp họ đây?
Nó còn chưa có dưỡng thương ổn, tuy làng chài này nhỏ nhưng tu sĩ cũng không ít. Nó hiện tại là cấp hai thì cũng chỉ tương đương với tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Thật ra như vậy cũng đủ rồi, nhưng nếu để nó ra tay giúp đỡ thì chỉ giúp được ngọn không giúp được gốc. Lỡ một ngày nó đi rồi Đông Ninh cũng sẽ bị bắt nạt nữa.
Phải sao làm đây?
Haizz...
Giá như nó có thể mở được không gian giới chỉ thì tốt rồi. Trong đó có nhiều đan dược có thể giúp Đông Ninh cải thiện thể chất, còn có tài nguyên cho nó tu luyện. Nhưng giờ nguyên thần của nó bị thương...
Ước gì lúc này Bạch Dữ có ở đây...
Bạch Dữ... Ngươi ở đâu?
Tiểu chút chít!
Bạch Cửu đang sầu khổ nhớ thương rồng của nó bỗng nhiên nghe đến tiếng gọi của Bạch Dữ.
"Chít!"
Nó giật cả mình nhảy dựng lên, sau đó đưa mắt nhìn quanh.
Hành động của nó làm cho hai ông cháu trên bàn cơm cũng hết hồn.
"Ngươi sao vậy?"
Đông Ninh lo lắng chạy đến hỏi.
Tiểu chuột ngơ ngác nhìn nó một lúc lâu, ở trong lòng lẩm bẩm.
Bạch Dữ?
Tiểu chút chít! Là ta.
Quả nhiên sau đó vang lên tiếng đáp lại của Bạch Dữ, Bạch Cửu mừng đến mức nhảy lên nhảy xuống trong ổ chăn của mình, trong lòng thì không ngừng hô hoán tên hắn.
Bạch Dữ! Bạch Dữ!
Bạch Dữ ở bên kia nghe được tiếng gọi tràn ngập vui vẻ quyến luyến của nó thì tâm tình khó chịu lâu nay cũng biến mất.
"Tiểu Tiểu, có phải ngươi ăn trúng gì nên bị đau bụng rồi không?"
Đông Ninh không hiểu được lo lắng muốn chết.
Bạch Cửu nhảy nhót một hồi, nghe nó hỏi thì hòa hoãn lại cơn kích động, đối với nó lắc đầu rồi chui vào ổ chăn nằm sấp trong đó, tiếp tục cùng rồng của nó nói chuyện.
Đông Ninh bị nó làm cho ngu ngơ quay đầu ý hỏi gia gia mình.
Đông gia gia bắt đắc dĩ cười, ông cũng mới lần đầu nhìn thấy tiểu chuột kia động kinh như vậy. Nhưng ông cảm nhận được, nó là đang vui vẻ.
"Ăn cơm đi, nó không sao đâu."
Tuy không biết tại sao nó vui như vậy, từ lúc ở cùng họ nó đều trầm lặng. Bộ dạng giống như Đông Ninh lúc phụ mẫu nó mất tích, còn bây giờ thì giống như Đông Ninh lúc gặp tiểu chuột vậy.
Đông Ninh không có đủ tư lịch để mà cảm nhận được như ông, nó thấy tiểu chuột nằm im rồi thì cũng bò lại bàn ăn cơm.
Mà tiểu chuột thì đang vui đến mức muốn bay lên trời luôn.
Bạch Dữ! Bạch Dữ! Ta nhớ ngươi lắm! Ngươi đang ở đâu vậy?
Nó không ngừng nói, chỉ hận không đu ngay lên người Bạch Dữ mà tâm sự nhỏ to.
Bạch Dữ nghe nó nói nhớ mình thì nhếch môi.
Ta cũng nhớ ngươi, tiểu chút chít. Ngươi đang ở đâu?
Bạch Dữ khó được đối với nó nói nhớ thương, lời này khiến cho tiểu chuột bên kia quắn quéo hết cả lên, mém chút lại nhảy nhót như con điên mấy trăm lần thể hiện nổi kích động của nó.1
Ta được một ông lão vớt từ dưới biển lên, bây giờ đang ở nhà của họ. Nhưng ngươi không biết đâu, có người bắt nạt ta a!
Bạch Cửu tố cáo ngay. Khác hẳn Đông Ninh sẽ giấu diếm, nó đối với Bạch Dữ ỷ lại mười phần, tất nhiên là sẽ theo thói quen tìm hắn cầu che chở.
Ngươi bị thương?
Bạch Dữ vừa nghe đã lo lắng.
Ta lúc mới tỉnh lại còn không điều động được nguyên lực đâu, giờ thì được rồi, nhưng mà cũng chỉ ở cấp hai thôi. Nguyên thần còn không dùng được nữa...
Tiểu chuột ủy khuất nói.
Bạch Dữ nhíu mày, không ngờ nó lại bị thương nặng như vậy... Nếu không phải được người vớt lên thì sẽ thành đồ ăn vặt cho hải thú ở dưới biển...
Thật ra ta có thể bỏ chạy đi được, Bạch Dữ. Nhưng họ có ân với ta mà. Ta muốn giúp họ.
Tiểu chuột bất lực mềm nhũn nói.
Nếu ta có thể mở không gian giới chỉ là tốt rồi...
Bạch Dữ biết lúc này nó cần mình, nhưng hắn lại không thể đi được.