15,
Vào thời điểm quan trọng khi tôi đang bày tỏ tình cảm với đối tượng mập mờ mà được đưa đi cấp cứu đúng là một “thảm kịch trần gian”.
Thảm hại hơn là bác sĩ cắt ruột thừa cho tôi chính là bác sĩ vừa tỏ tình với tôi.
Chà, trực tiếp qua bước giao lưu ngôn ngữ, đi thẳng tới bước tiếp xúc cơ thể, lại còn là… Đi vào.
Rất sâu, còn rất đau.
Bạn cho rằng đến đây là kết thúc ư?
Không, các bạn ơi.
Sau khi gây mê toàn thân, tôi lẩm bẩm trong miệng, “Lẩu, Haidilao, cá hầm cải chua, đầu thỏ cay….”
Tiếng than khóc triền miên không dứt.
Khiến chị y tá suýt ngất vì cười.
Khi Trần Nam truyền nước cho tôi, tôi túm lấy góc áo của anh, gào to:
“Anh trai, em đói!”
Sau đó, mặc Trần Nam không ngớt lời dỗ dành, “Thiên Thiên ngoan nhé, chịu khó đi, anh truyền cho em dung dịch dinh dưỡng”, tôi rơi nước mắt cầu xin:
“Không cần dung dịch dinh dưỡng đâu, có thể ăn lẩu cay không?”
Chỉ thiếu bước la lối khóc lóc lăn lộn thôi.
Vì sao tôi lại biết rõ quá trình này như vậy?
Bởi vì tôi đã thành “ngôi sao lớn” của cả tầng viện này, “bảng báo giá lẩu” được lưu truyền rộng rãi.
Các bệnh nhân giường bên thấy tôi còn không nhịn được trêu:
“Người đẹp, hôm nay muốn ăn đầu thỏ cay hay là Haidilao?”
Chị y tá cũng cho tôi xem đoạn clip mà chị ấy ghi lại được.
Để tôi thưởng thức chứng sợ giao tiếp xã hội của tôi 360 độ không có góc chết.