Chương 127
Vì hôm nay là cuối tuần, cho nên sau khi rời khỏi biệt thự Bradfield, Trình Diệu Vị đi tới biệt thự của nhà Drago.
Vừa đồng ý cho William tới ở nhà mình, Trình Diệu Vì hiện tại có chút không muốn về nhà.
Khi thấy cô, quản gia Vilvian vô cùng ngạc nhiên, nhưng sau đó lại chuyển thành mừng rỡ, lập tức mới cô vào.
Khi cô vừa vào cửa, vòng tay của cô lại chuyển đỏ, sau đó có phản ứng rất mãnh liệt. Trình Diệu Vì cảm thấy kỳ lạ, lại có chút bất an không nói rõ. Lần này, quản gia dẫn cô thẳng tới chỗ của Dederick, cho nên cô cũng không cần đi theo vòng tay.
Khi tới nơi, quản gia gỗ cửa hai cái, sau đó cung kính nói.
Thiếu gia, thiếu gia Bradfield tới thăm ngài. Chưa kịp nghe thấy tiếng trả lời, hai người đã nghe thấy tiếng mấy vật nặng rơi xuống đất. Trình Diệu Vì và quản gia nhìn nhau, sau đó Trình Diệu Vi mở cửa đi thẳng vào.
Chỉ thấy Dederick đang ngồi trên giường, trong tay cầm một quyển sách, ánh mắt chăm chủ, trên mặt đất là mấy cuốn sách khác đang nằm la liệt. sau đó lại hạ mắt xuống, tiếp tục đọc sách.
Dederick nhàn nhạt nhắc mắt lên nhìn Trình Diệu Vị,
Trình Diệu Vi cười khẽ, đi tới bên giường Dederick.
Cô có thể thấy trong nháy mắt, Dederick hơi căng thắng thân thể, nhưng sau đó lại thả lòng ngay.
Trình Diệu Vĩ nhặt máy cuốn sách trên đất lên, đặt trở lại bàn
Lần sau cẩn thận một chút. – Cô nói.
Sau khi nói xong, cô lại nghiêng người, cầm lấy cuốn sách của Dederick. Dederick không kịp phản ứng, chi thấy cô cầm sách, sau đó xoay ngược nó lại, đặt trở lại tay y.
Đọc ngược không tốt cho mắt đầu. – Trình Diệu
Vi cười cười.
Vành tai Dederick từ từ chuyển đỏ, ánh mắt cũng đánh mất sự bình tĩnh ban nãy. Y đóng sách lại, nhìn
Trình Diệu Vi. Vì sao cậu lại tới
Không thể tới à?- Trình Diệu Ví nhướn mày.
Mấy hôm vừa rồi cậu cũng không tới Dederick nói khẽ, gương mặt dù không thay đổi chút nào, thế nhưng giọng nói lại mang theo chút hờn dỗi
Trình Diệu Vi cảm giác tim mình như vừa bị bóp chặt, ruột gan như bị mấy sợi lông vũ xẹt qua, ngứa ngáy vô cùng. Cô kéo cái ghế, ngồi xuống bên cạnh giường.
Bận dạy học, không có thời gian.
Dederick nhìn Trình Diệu Vi, như thể đang xác nhận sự thật trong đôi mắt cô. Mặt y không đổi sắc, Trình không. Dederick thu tầm mắt vẻ, im lặng nhìn bìa
Diệu Vì cũng không nhìn ra được ý có nhìn ra được gì cuốn sách mình đang cảm trong tay.
Mấy ngày nay có vận động mạnh không?- Trình Diệu Vì hỏi
Dederick nhìn cô, lắc đầu.
Lần trước trước khi đi Trình Diệu Vi nói gì y còn nhớ rõ. Hơn nữa, dù y có muốn vận động mạnh thì thân thể, quản gia và cha mẹ y đều không cho phép.
Những ngày này thể lực và tinh thần lực không giao động hay giảm xuống chứ? – Trình Diệu Vi lại hỏi.
Không có. – Dederick lắc đầu. – Dường như cậu hiểu rất rõ về việc này?
Dederick thắc mắc. Không những Trình Diệu Vi là người chữa trị cho y mà sau đó còn cho y thuốc. Tới độ ngay cả bác sĩ cũng không thể nào hiểu được vì sao y lại tình, hơn nữa còn hồi phục nhanh như vậy. Y khá là chắc chắn rằng việc y tinh lại và hồi phục đều là nhờ đối phương.
Ừ Tàm tạm.
Trình Diệu Vi dường như nghĩ tới cái gì đó, đứng dậy đi vào nhà tắm. Dederick nhìn theo bóng lưng cô, sau đó lại thu tầm mắt về.
Y làm sao vậy chứ? Không phải là một giống đực thôi sao? Ở trong quân bộ y nhìn chẳng lẽ lại ít?
Như vậy… rốt cuộc là ngoài diện mạo thì đối phương còn đặc biệt ở chỗ nào nữa chứ?
Sau lần ngủ chung đó, Dederick còn tưởng ngày hôm sau Trình Diệu Vị sẽ trở lại để kiểm tra tình hình của ý nhưng cô lại không trở lại. không thể không thừa nhận, trong lòng của y có chút hụt hãng.
Cha mẹ y đã thành công thuyết phục Đức vua để cho bọn họ ở bên cạnh nhau, Dederick vốn là ban đầu không quá tán thành việc kết đối với một giống đực, nhưng y phát hiện, bàn thân vậy mà không có nhiều bài xích như mình vẫn tưởng.
Y không hiểu vì sao mình đối với người kia và đổi với những giống đực khác lại khác biệt…
Dederick thở dài lần thứ trong mấy ngày, ngồi im lặng đợi Trình Diệu Vi đi ra.
Trình Diệu Vi rất nhanh đã ra ngoài. Cô xắn tay áo tới khuỷu tay khiến Dederick có chút khó hiểu. Nhưng Trình Diệu Vì cũng không để Dederick thắc mắc lâu, giải đáp cho y
Đi tắm.
A?- Dederick còn tưởng là mình nghe nhầm.
Đi tắm. – Trình Diệu Vi lặp lại một lần, sau đó đi tới bên giường muốn bế Dederick lên.
Dederick lập tức đẩy cô ra, nhưng khi chạm vào bắp tay cô, y lại có chút do dự.
Vì sao chứ? – Y thắc mắc. Dù y có cần đi tắm cũng không cần cô phải đích thân làm. Y cũng có the.
Hỏi nhiều quá.
Trình Diệu Vì lợi dụng việc hiện tại Dederick thể lực có ngạc nhiên chính là Dederick thế mà lại không chống cự nhiều như cô tưởng. Dù khuôn mặt đơ kia cứng ngắc, thể nhưng vẫn rất ngoan ngoãn.
Trình Diệu Vị rất hài lòng, bế Dederick vào trong. Bồn tắm được đổ đầy nước, có màu xanh lá nhàn nhạt và mùi hương thảo dược giống với mùi trên người Trình Diệu Vị vào lần đầu hai người gặp nhau. Đương lúc Dederick đang suy nghĩ về việc này, Trình Diệu Vì lại đặt y xuống.
Chân Dederick hơi run rẩy, dường như vẫn chưa đứng vững, thế nhưng rất nhanh y đã tự mình ổn định. Mày kiếm của y hơi cau lại, gương mặt lại nghiêm túc thêm một phần.
Đúng lúc này, Trình Diệu Vi lại vươn tay muốn cởi áo sơ mi của y ra. Dederick giật mình lửi lại, lại đụng vào thành bồn. Trình Diệu Vì vội kéo Dederick lại.
Cần thận. Đừng động.
Giọng nói của cô như có ma lực, khiến cho Dederick thật sự an tĩnh lại. Y dù căng thẳng, thế nhưng lại không động nữa, để cho cô cởi từng nút áo của mình ra.
Tới khi Trình Diệu Vi chạm tay vào cạp quần,
Dederick lại nhanh chóng bắt lấy tay cô, hơi siết.
Không cần. – Y nhíu mày.
Cần. – Trình Diệu Vì nói, sau đó tiếp tục.
Dederick quay mặt đi nơi khác, vành tai hơi đỏ lên, ánh mắt cũng như đang ẩn nhẫn. động nữa, đỡ Dederick vào bồn tắm
Nếu đau thì nhìn một chút. Không chịu được thi gọi tôi. Tôi ở ngay bên ngoài, biết không?- Trình Diệu Vì thử độ ẩm của nước một lần nữa, chậm rãi nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!