Chapter 153 Giống cái đừng chạy (43)
Dederick giây trước còn ở trong phòng y tế, giây sau đã xuất hiện ở một căn phòng hoàn toàn khác.
Y nhìn xung quanh, nhận ra đây là một phòng tắm lớn. Nhưng thiết kế thì có vẻ không giống với thiết kế của thời hiện tại.
Y nhìn sang Trình Diệu Ví, lại thấy cô đang loay hoay với mấy nút bấm trên bồn tảm. Đương lúc Dederick định hỏi, cơn đau xé lồng ngực lại lân nữa ập tới. Y nghiến răng, siết chặt nằm đấm, mồ hôi lạnh tuôn ra.
Trình Diệu Vi đúng lúc đi tới, bế Dederick lên, bỏ y vào bồn tắm.
Nước trong bồn ấm áp, giống như xoa dịu cơn đau. Dederick hơi thả lỏng một chút, dựa đầu lên thành bồn, bàn tay vẫn nằm chặt tay Trình Diệu Vi.
Đây là đâu?- Y hỏi Nơi trị thương tốt nhất.- Trình Diệu Vi nói.
Nếu đúng như những gì cô nghĩ, vậy thì ở trong không gian, linh dịch và linh thuỷ nhất định giữ nguyên chất lượng. Nếu tới lúc đó mà còn không giải được độc, vậy thì cô nhất định sẽ đào móc được thăng Aldrick kia lên bất kể là hắn đang ở cái xó nào, sau đó cùng hẳn đồng quy vu tận ngay và luôn Không biết vì công hiệu của linh thuỷ hay vì nước.
ấm thoải mái, Dederick gật gù một chút liền ngủ mất. Nhìn gương mặt trắng bệch của y, trong lòng Trình Diệu Vi quả thực không dễ chịu Vừa mới nghĩ khỏi đầu là Aldriek sẽ đề phòng bọn họ, Dederick đã lập tức bị đầu độc. Còn cô thì thế nào? Aldrick không nghĩ là cô sẽ tham gia vào đội bắt hản, hay là hẳn có kế hoạch khác dành cho cô? Đọc tai truyện one để ủng hộ chúng mình nhé.
Thăng nam chính khi gió này. Một khi đi ra khỏi kịch bản một cái liền khiến cho người ta khó chịu.
Lần sau ông thịt nam chính ngay từ đầu luôn Này thì hắc hoá, này thì đi lệch hướng kịch bản Trình Diệu Vi cũng không dám để Dederick một mình, cho nên cô cùng y ngồi như vậy tới tận hai tiếng sau.
Tới lúc mặt Dederick lấy lại vẻ hồng hào, hơi thở cũng đều và ổn định trở lại, nhịp tim cũng về bình thường, Trình Diệu Vi mới dám nhấc y ra ngoài.
Cô cho y uống thêm một lọ linh thuỷ hạ phẩm nữa, sau đó mới đưa y ra ngoài Văn không có ai vào phòng y tế và bác sĩ thì vẫn đang lăn quay đơ trong khoang cấp cứu. Trình Diệu Vi đặt Dederick vào khoang cấp cứu cũ, sau đó chạy chẩn đoán Tới khi khoang cấp cứu hiện chẩn đoán thân thể hoàn toàn khoẻ mạnh, không còn dấu hiệu của độc, Trình Diệu Vi mới thở ra một hơi.
Cô đứng dậy đi mở cửa.
Bên ngoài có Alex đang đứng đợi cùng với hai quân nhân khác. Thấy Trình Diệu Vị, hai quân nhân kia đứng dậy.
Thiếu gia Bradfield, Nguyên soái Không sao rồi.~ Trình Diệu Ví nói.- Tra ra được ai hạ độc chưa?
Hai ngươi kia nhìn nhau, sau đó một người gật đầu.
Là nhân viên trong nhà ăn. Hẳn ta nói có người lấy tính mạng của con gái hẳn ra uy hiếp.
Bắt thôi – Trình Diệu Vi nhíu mày.
Tự sát rồi.- Quân nhân kia lắc đầu.
Chậc.
Em tham gia. Giúp em làm thủ tục nghỉ việc.- Trình Diệu Ví nhìn Alex.
Alex dường như hiểu Trình Diệu Vi nói tới cái gì, gật đầu.
Sau khi thông báo xong, Trình Diệu Vi lại đi vào.
Lúc này Dederick đã tỉnh, đang ngồi trên khoang cấp cứu. Thấy cô đi vào, y nghiêng đầu.
Có gì muốn nói không?- Y hỏi.
Lần sau trước khi ăn phải thử độc.- Trình Diệu Vi đảo mắt Ừ. Và Và nơi đó là không gian tuỳ thân của em.
Trình Diệu Ví biết là một khi cô đã đưa người vào đó, cô cũng không thể giấu y thêm được. Thôi thì chỉ bãng thành khẩn khai báo còn hơn là để người này lại nghĩ nhiều Dederick dường như đang dịch nghĩa của mấy từ kia trong đầu. Sau một hồi im lặng, y cuối cùng cũng gật đầu Anh sẽ không hỏi thêm. Chỉ cần không phải là nơi nguy hiểm gì là được.
Ừm– Trình Diệu Vi thở nhẹ ra một hơi.
Lúc ở nhà ăn và lúc trước khi ra khỏi nơi kia, thứ em cho anh uống là gì thế? Không phải thuốc.
giải độc đúng không?- Dederick hỏi Ừ.
Dederick gật đầu, hiểu.
Trên người của người này có quá nhiều bí mật, có quá nhiều thứ khó mà giải thích được, thế nhưng Dederick cũng không phải là rất tò mò.
Y có cảm giác chỉ cần là cô ở bên cạnh y, cái gì y cũng không quan tâm, cái gì cũng có thể bỏ qua.
Đây là thứ người ta gọi là tình yêu sao? Hay là sợ hãi?
Vì sợ mất đi một người mà không dám đòi hỏi. Vì sợ người đó chê mình phiền toái mà im lặng. Vì sợ người đó sẽ không nguyện ý chia sẻ mà không dám lên tiếng.
Dederick thi thoảng cũng tự hỏi bản thân như thế.
Có rất nhiều thứ y không phải là hoàn toàn không muốn biết. Chỉ là sau khi suy nghĩ thì y cảm thấy là thà mình không biết thì hơn.
Mỗi một người đều cần có bí mật riêng, cần giữ lại một chút cho mình.
Vả , Dederick nghĩ, dù y không biết những thứ đó thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới quan hệ của hai người cả Có cảm giác, Trình Diệu Vi sẽ mãi mãi không rời bỏ y.
Không hiểu Dederick lấy suy nghĩ vừa hoang đường lại vừa tự cao tự đại đó ở đâu, thế nhưng y có một niềm tin mãnh liệt là như thế.
Giống như vào khoảnh khắc mở mắt, thấy được cô, y đã biết là như vậy.
Trình Diệu Vi vốn đang nghĩ rằng Dederick sẽ vì cô có bí mật mà không vui, ai ngờ cô lại đột nhiên thấy y mỉm cười Mặc dù Dederick cười lên như thế này quả thực là một cảnh tượng hiếm gặp, thế nhưng Trình Diệu V¡ không hiểu sao lại cảm thấy kì lạ. Rốt cuộc là trong đầu y đang nghĩ cái gì thế nhỉ?
Trình Diệu Vi cúi xuống, đột nhiên hôn Dederick một cái Dederick giật mình, lùi lại Gì thế?- Y hỏi.
Em không biết anh đang nghĩ gì Trình Diệu Vì nhìn Dederick.
Cho nên liền hôn anh?
Anh mới là người không biết em đang nghĩ gì ấy.
Dederick ở trong lòng thầm nghĩ.
Phải rồi. Người đầu độc…- Dederick lúc này mới nghĩ tới Bình thường đây là chuyện đầu tiên y nghĩ tới mới phải. Hiện tại thì trong đầu chỉ còn toàn là hình ảnh của người này, ngay cả kẻ đầu độc mình cũng quên luôn rồi. Cảm giác nếu ở với cô thêm một thời gian nữa, chắc y cũng không còn tỉnh táo nổi mất.
Tự sát rồi. Có người uy hiếp.- Trình Diệu Vĩ nói.- Bắt đầu điều tra từ đó thì cũng được. Nhưng em nghĩ là hung thủ rõ ràng rồi đấy.
Đừng khẳng định trước điều gì.- Dederick lắc đầu.- Có thể có nhiều người muốn hại anh mà.
Trình Diệu Vi nhướn mày nhìn Dederick. Y khế kéo khoé môi Có rất nhiều người muốn anh chết, em không biết à?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!