Chapter 155 Giống cái đừng chạy (45)
Vi thời gian không cho phép, cho nên Trình Diệu Vi cũng không làm tới bước cuối cùng. Vậy nên sáng hôm sau, khi lên phi thuyền rời khỏi thủ đô, mấy thú nhân tâm không hiếu thấu nhìn chỉ huy của bọn họ.
mặt mày cau có, uy áp lên xuống chập chờn, toả ra khắp nơi. Mọi người thấp thỏm hỏi nhau chỉ huy bị làm sao vậy, nhưng cuối cùng vẫn là không có ai biết câu trả lời Phi thuyền của quân đội so với phi thuyền của học.
viện thì có một vài điểm khác biệt. Tỷ như các phòng rộng hơn và có nhiều giường hơn. Tỷ như.
các phòng giải trí được thay toàn bộ bằng phòng tập thể hình và phòng giả lập. Tỷ như nhà ăn cũng rộng hơn vài phần. Và thêm nữa là khắp nơi đều ngập tràn cái không khí khô khan của quân đội.
Trình Diệu Vi đối với phong cách này không có ý kiến gì, chỉ là cô cảm thấy nếu mỗi ngày đều nhìn, cô rất nhanh sẽ chán và bắt đầu nghĩ tới những thứ không hay.
Cho nên quả nhiên vẫn là làm xong vụ này rồi nghỉ hưu về nhà với Nguyên soái đại nhân thôi Nghĩ tới vị Nguyên soái nào đó, tâm tình Trình Diệu Vi lập tức tốt lên. Cô kiếm một phòng thể hình không người, tận dụng thời gian luyện tập.
Chỉ huy mà như vậy, cấp dưới làm sao có thể.
chểnh mảng. Cho nên ngày đầu tiên lên tàu, những người không có nhiệm vụ gì đều kéo nhau đi luyện tập. Tới tối ngày hôm đó, khi Trình Diệu Vi tới nhà ăn ăn cơm, mùi mồ hôi nồng nặc liền xộc vào mũi cô.
Mặc dù trong nhà ăn có hệ thống thông gió, thế nhưng cái mùi này không phải thông một chút là hết.
Đối với những quân nhân ngày nào cũng luyện tập lên bờ xuống ruộng, đây là chuyện bình thường, và thậm chí bọn họ còn chẳng ngửi thấy mùi gì nữa Nhưng với Trình Diệu Vi thì khác.
Cô nhướn mày nhìn xung quanh, sau đó nghĩ nghĩ, vấn là ăn ở đây. Mặc dù vừa ăn vừa ngửi cái mùi này thì không được hay cho lắm, thế nhưng ngày.
bước vào đây rồi mà còn đi ra thì nhiều người sẽ nghĩ không hay.
Vốn tưởng chỉ là ngày đầu tiên thôi, thế nhưng.
ngày thứ hai, sau khi luyện tập xong, Trình Diệu Vì lại theo thói quen đi tới nhà ăn. Chuyện lặp lại tới ngày thứ tư thì cô cũng chẳng ngửi thấy mùi gì nữa và bắt đầu làm quen kết bạn với đám người.
Tới ngày thứ mười thì cô đã quen thân với gần như mọi nhóm.
Hành trình tới hành tinh A42 mất tổng cộng một.
tháng.
Trong một tháng này, để tránh tai mắt của Tam hoàng tử, bọn họ lấy danh nghĩa là đi khảo sát.
Trong suốt hành trình, Trình Diệu Vi chưa bao giờ lộ mặt. Người đứng ra là Afreid Không cần biết đám người Tam hoàng tử có tin hay không, chỉ cần cái căn cứ văn còn người ở đó là được. Tới lúc đó sẽ có bằng chứng.
Đương nhiên, để đề phòng trường hợp Aldrick phát hiện ra và tranh thủ tình hình tấn công thẳng vào thủ đô, ở đó vẫn còn William, Dederick và cả Alex.
Bọn họ cũng không phải nuôi quân làm cảnh, đương nhiên sẽ đối phó được. Dù quân của Aldriek có đông tới độ nào đi chăng nữa thì cũng không đọ lại được lực lượng đang đóng tại thủ đô hiện giờ.
Ngay từ đầu, đám quân đó của Aldrick cũng không phải nuôi vì mục đích giành ngôi, mà là để sau này có chuyện bất trắc có thể ứng cứu y.
Dù sao thì một đám quân như thế, làm sao đọ lại được quân đội đang thủ tại Thủ đô.
Sự thật là tình hình hiện tại không cho Aldrick nhiều lựa chọn cho lắm. Muốn người ta không biết thà mình đừng làm. Ban đầu làm thì tưởng như vậy sau này có thể trợ giúp việc lên ngôi, nhưng một khi cái đuôi bị lòi ra, vậy thì chẳng mấy chốc mà cả cái kế hoạch Aldrick công phu xây dựng bao nhiêu năm nay sẽ bị lôi ra ánh sáng.
Ban đầu Trình Diệu Vi cũng không nghĩ một nam chính như Aldrick sẽ làm ra chuyện như vậy mà không ý thức rõ ràng đó là hành vi có thể bị buộc tội phản quốc. Có thể lúc đó hẳn có tự tin chăng?
Cô nhếch môi. Rốt cuộc nam nữ chính bị làm sao thế nhỉ? Luôn có cái tự tin rắng mình lúc nào cũng đúng.
À mà cô cũng có khác gì người ta đâu Bình tĩnh.
1.}-Kí chủ có ý thức tự giác như thế không biết là tốt hay xấu nữa.
Hành trình một tháng nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Lúc bọn họ chỉ còn cách hành tình A42 một ngày đi bằng phi thuyền, lại có tin truyền tới là thủ đô bị tấn công bởi một băng đảng không tặc.
Lũ không tặc này tấn công thẳng vào thủ đô với số lượng lên tới hàng chục ngàn người. Vũ khí bọn chúng được trang bị là vũ khí cải tiến từ vũ khí bị bỏ đi của quân đội, ngay cả cơ giáp chúng lái cũng là loại có kiểu dáng tương tự.
Toàn bộ thú nhân đang ở trên tỉnh cầu thủ đô được điều động, ngay cả học viên năm năm, sáu, bảy của Học viện Hoàng gia cũng được huy động trong đêm.
Người của các gia tộc, quân đội, học viên, tất cả đồn lại để đối phó với đám không tặc kia Số lượng quân nhân ở trên tinh cầu thủ đô chỉ có khoảng mười ngàn người, hiện tại đấu với đám không tặc có quân số gấp đôi, là nhờ vào chỉ viện từ những nơi khác mới miễn cưỡng cầm cự.
Hiện tại Bộ tổng tham mưu đang có hai lưông ý kiến, một là triệu tập quân đội từ hành tỉnh lân cận sang, ba ngày là có thể ứng cứu, hai là tiếp tục như thế. Dù sao thì phương án nào bọn họ cũng có thể dành chắc phần thắng, nhưng thời gian của mỗi phương án là khác nhau.
Đám hải tặc kia ngoài tấn công vào thủ đô thì còn cướp bóc, phá huỷ khắp mọi nơi, thiệt hại đang tăng lên theo từng giây, và quân của bọn chúng thì có chuẩn bị kĩ càng mà tới chứ không phải muốn đánh nhanh thẳng nhanh Đánh vào thủ đô.
Mẹ nó ông vừa mới đoán xong.
Trình Diệu Vi nhíu mày.
Hiện tại cô ở quá xa tỉnh cầu thủ đô, dù có nghe chuyện này cô cũng không thể quay về được.
Nhưng sau khi cuộc gọi thông báo kia tới được khoảng một tiếng, lại có thông tin tới Không chỉ có tinh cầu thủ đô bị tấn công, hiện tại các tỉnh cầu khác thuộc tinh hệ của Đế quốc đều bị không tặc, thậm chí là hải tặc làm loạn. Các tổ chức khủng bố cũng đồng loạt trồi lên, hỗn loạn ở khắp nơi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!