Chapter 197 Bạo chúa công lược (37)
Trình Diệu Vi đúng thật là con mẹ nó cạn lời với Cảnh Nghiêm. Trong tình huống nào rồi mà hẳn còn làm như thế?
Đại hoàng tử, sao ngươi có thể làm ra loại chuyện đó với hoàng đệ của mình. Loại kinh tởm như ngươi, sao có thể lên làm hoàng đế?- Một đại thần bên phe của Cảnh Thiên lúc này cũng chẳng sợ gì nữa, ra sức mảng chửi Đám đại thần bị chữa kiếm vào cổ dường như được.
tiêm thêm máu gà, chửi tới độ đám người bên phe của Cảnh Nghiêm mặt nhăn lại thành một đống.
Cảnh Nghiêm cười cười, vẫn một bộ vân đạm phong khinh đứng đó. Trình Diệu Vi còn thấy hắn còn bình thản bóp bóp mông Thiệu Huyền.
Tới khi đám người kia chửi chán tới không còn từ gì để chửi nữa, Cảnh Nghiêm mới nói.
“Ta cũng có định lên làm hoàng đế đâu?
Một câu này của hắn như sấm sét giữa trời quang.
Đại thần hai bên, Cảnh Thiên cùng Trình Diệu Vì đần cả người ra. Trình Diệu Vi vội quay sang Cảnh Trì, Cảnh Trì gật đầu.
Trình Diệu Vi chống trán.
Trò hề gì thế này?
Sau đó, từ bên ngoài, một nhóm cấm vệ quân đi vào. Đi ở phía trước là một thiếu niên mười bảy tuổi, mày kiếm mắt phượng, sống lưng thẳng tắp.
Thiếu niên trên người mặc long bào, tay cầm một đạo chiếu chỉ, cực kì có phong phạm đế vương, từng bước tiến vào điện Minh Đức. Đám đại thần cau mày, một người cao giọng chất vấn.
Người ở đâu tới? Vì sao dám mặc long bào?
Đây là phạm thượng!!
Chém đi.- Thiếu niên kia vừa mở miệng đã là một từ lạnh lẽo.
Thị vệ đứng ở đó hành động cực nhanh. Phập một tiếng, máu của đại thần kia đã bản ra bốn phía.
Đám người lập tức tái mét mặt, không có ai dám ho he nửa chữ.
Thiếu niên kia đi tới trước mặt Cảnh Nghiêm, liếc nhìn Cảnh Thiên một cái, cười khẩy, sau đó gật đầu với Cảnh Nghiêm. Cảnh Nghiêm mỉm cười, làm tư.
thế mời với thiếu niên Thiếu niên đi tới trước mặt Cảnh Trì cùng Trình Diệu Vi, chắp tay cúi đầu, điềm đạm nói.
Tham kiến hoàng thúc, hoàng tẩu. Chúc hai người phúc thọ tề thiên.
Hoàng thượng không nên như thế.- Cảnh Trì hơi cau mày.
Thiếu niên ngẩng lên, nở một nụ cười ranh ma, sau đó nhún vai Ta là kính trọng người nên mới như thế mà.
Hoàng thúc vậy mà không nhận lấy tấm lòng của 1a, ta đau buồn quá độ, ngay cả hoàng đế cũng không thiết làm.
Thiếu niên làm một bộ cực kì khoa trương, giống như muốn bỏ thật.
Cảnh Dư.- Cảnh Trì hơi hạ giọng.
Được rồi được rồi. Con đùa. Con đùa thôi mà – Cảnh Dư lập tức lùi lại, sợ tái cả mặt.
Trình Diệu Vi nhướn mày.
Cảnh Dư nào? Trong cốt truyện có một người thế.
này sao?
Dường như thấy được thắc mắc của Trình Diệu Vi, Cảnh Trì giải thích.
Mẫu thân là Thanh Tiệp dư, được tiên đế sủng hạnh một lần trong cơn say. Đức phi vì vậy mà ghen ty, lập cớ để đẩy Thanh Tiệp dư kia vào lãnh cung. Cảnh Dư là con trai của nàng ấy. Ba năm trước, Thanh Tiệp dư qua đời, ta liền bí mật mang Cảnh Dư đi, đưa về đào tạo. Từ nửa năm trước, Cảnh Nghiêm đã dạy dỗ cho nó. Một tuần trước mang tới cho tiên đế nhìn. Tiên đế đồng ý, viết chiếu chỉ nhường ngôi Trình Diệu Vi chống trán. Vậy cái trò mèo này để làm gì? Nhưng sau đó cô lại giật mình.
Tiên đế?
Chết sáng nay rồi.- Cảnh Trì thản nhiên nói, khoé miệng còn nhếch lên một chút Chàng làm?- Trình Diệu Vi nhướn mày.
Cảnh Trì quay sang, nhìn cô.
Nếu là ta làm thì sao?
Chàng hận tiên đế sao?- Cô hỏi.
Không. Ta hận là phụ hoàng của ta, không phải tiên đế– Cảnh Trì đáp.
Trình Diệu Vi gật đầu. Vậy thì cô hỏi thừa rồi. Y dù sao cũng không hận.
Nhưng năm đó, bát canh đó có độc, tiên đế cũng biết.- Cảnh Trì nhếch môi.
Trình Diệu Vi giật mình. Năm đó tiên đế mới bao nhiêu tuổi?
Cảnh Trì vươn tay, nằm lấy tay cô.
Năm đó Tiên đế biết mình sẽ được chọn.
Phần vì mẫu tộc, phần vì những biểu hiện của gã, phần vì mấy hoàng tử kia đều chẳng ra sao. Nhưng gã biết, gã cũng không phải dạng thông minh gì, liền nghĩ cách lợi dụng ta. Gã không muốn từ bỏ vị trí đế vương, liền muốn biến ta thành con cờ trong tay gã. Nàng nghĩ vì sao gã khoẻ lại mà vẫn không có hứng thú với triều chính?- Cảnh Trì cười giễu.
Bao nhiêu năm y sống trong tay hoàng đế, trở thành con cờ để gã ta điều khiển, có thể không hận sao?
Cho nên chàng liền giết tiên đế.
Phải.- Cảnh Trì gật đầu, quay sang nhìn Trình Diệu Vi, tay siết chất.- Nàng ghê tởm ta sao?
Giết thế nào?- Trình Diệu Vi thở dài.
Hạ độc.- Cảnh Trì cúi đầu, thú tội À ~ Trình Diệu Vi đảo mắt– Bãng cách nào?
Thuyết phục Trình Khả Khả là Cảnh Nghiêm.
chỉ là con cờ trong tay ta. Sau đó ta sẽ đăng cơ. Để nàng ta về phe của Cảnh Thiên, lấy tình báo. Ta nói trong lúc hỗn chiến sẽ giết cả Cảnh Nghiêm.- Ánh mắt của Cảnh Trì tối tăm.
Trình Diệu Vi rùng mình.
Nam nhân này.
Là cô quá coi thường y sao?
Phải rồi. Nữ chính hắc hoá đã đáng sợ như thế, sao nam chính hắc hoá lại có thể là con thỏ vô hại tuỳ ý cô bế bồng được. Chỉ là Cảnh Trì ở trước mặt cô không bao giờ thể hiện ra mặt tối của y thôi, không có nghĩa là nó không tồn tại Từ khi nào?- Trình Diệu Ví hỏi.
Từ lúc nàng ta vào cung Cảnh Trì đáp.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!