Chương 57
Sau khi xác định là Trình Ngọc chuẩn bị giở trò, Trình Diệu Vì quyết định, đi làm di chúc ở tuổi 25.
Lúc cô nói là tới để làm di chúc, luật sự nhìn cô, sau đó nhìn chứng minh nhân dân của cô, sau đó lại nhìn cô lần nữa, xác định là cô không đùa, sau đó mới bắt đầu làm thủ tục. Trình Diệu Vì ở văn phòng luật sư cả buổi sáng hôm đó vẫn chưa xong, hai người quyết định hẹn thêm một ngày nữa. Không ngờ chuyện cô tới văn phòng luật sư buổi sáng hôm đó lại tới tại Sở Nhân Kiệt.
Em tò mò, rốt cuộc là anh dùng cách gì theo dõi em vậy?- Trình Diệu Vi bị Sở Nhân Kiệt ôm cứng trong lòng, cũng không phải quá để ý, ngược lại còn rất thoải mái dựa vào vai y.
Có rất nhiều cách. Nhưng vì sao em lại lập di chúc?- Sở Nhân Kiệt chỉ chú ý tới vấn đề này.
Ngài Sở, chúng ta còn chưa kết hôn đầu. Vấn đề này vẫn là vấn đề của em.- Trình Diệu Vi cười cười. Khi chúng ta kết hôn, tài sản của em sẽ có thay đổi, khi đó anh mới là người thừa kế tài sản hàng 1 của em. – Sở Nhân Kiệt cau mày.
Ừ Biết. Kết hôn rồi tính. – Trình Diệu Vi đảo mắt. Nhưng cũng phải để qua thời gian này đã. Nếu cô còn sống được thì tính sau.
Vậy ngày mai đi.- Sở Nhân Kiệt lập tức quyết định.
Hiếm khi mới thấy nam nhân lộ ra một mặt cường thể ép buộc như vậy, Trình Diệu Vi bật cười.
Thế nào? Chỉ là một cái di chúc đề phòng bất trắc thôi đã làm anh nóng lòng muốn cho em một nửa tài sản như vậy à?
Sở Nhân Kiệt nhìn gương mặt mim cười của Trình Diệu Vi, hoàn toàn không biết nên nói cái gì mới tốt. Từ lúc thấy cô, y đã có cảm giác là cô không thuộc về thế giới này. Cảm giác như chỉ cần thả cô ra, cô có thể biến mất bất kỳ lúc nào. Đó là lý do mặc dù thấy có lạnh nhạt, thế nhưng Sở Nhân Kiệt vẫn hở một chút là đi tìm cô. Bởi vì sâu trong lòng, y biết mình yêu có gái này, sợ hãi suy nghĩ cô có thể biến mất tới một nơi mà y không tìm được.
Trình Diệu Vi nhìn sâu vào đôi mắt của Sở Nhân Kiệt. Giống như đọc được tâm tư của y, cô mỉm cười.
Em đã đồng ý ở bên anh rồi, anh còn sợ cái gì? Trừ khi là chuyện ngoài ý muốn hoặc là anh phá sản, còn lại thì em sẽ luôn ở đây.
Trình Diệu Vi nói vô cùng thành tâm, nhưng lại khiến Sở Nhân Kiệt giật nửa cái mình. Không phải em nên nói là dù anh như thế nào cũng sẽ ở bên cạnh anh sao, vì sao lại chừa cái phá sản ra?
Sở Nhân Kiệt, lần đầu tiên trong đời lo sợ về việc phá sản.
Thấy ánh mắt bối rối của y, tâm trạng Trình Diệu Vi cũng theo đó tốt lên. Chết đi một lần, tưởng rằng sang thế giới này cũng chỉ có thể cố gắng sống sót, ai ngờ lại gặp được một người như anh. Lần đầu tiên, Trình Diệu Vi nghĩ rằng chung sống với một người cả đời cũng không phải là một chuyện phiền phức tới vậy.
Sở Nhân Kiệt đỡ lấy lưng Trình Diệu Vi, sau đó xoay người, đè cô xuống giường.
Vậy ngày mai anh phải tiếp tục cố gắng mới được. Tối nay em nên yêu thương anh.
Chậc.- Trình Diệu Vi tặc lưỡi, thế nhưng vẫn thuận thế kéo Sở Nhân Kiệt lại gần.
Thời gian sau đó, mọi thứ bắt đầu trở lại quỹ đạo bình thường. Ai nên làm cái gì thì làm cái đó. Tư Phàm cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt với Tư Dịch. Y ra điều kiện rằng chỉ cần Tư
Dịch không bao giờ gặp lại hay có bất kỳ liên hệ gì với Trình Ngọc nữa thì sẽ cho Tư Dịch một công việc trong tập đoàn, hơn nữa còn là vị trí cao. Nhưng cho tới khi Tư Dịch kết hôn thì mọi tấm thẻ của Tư Dịch phải do Tư Phàm kiểm soát.
Đối với đề nghị này, Tư Dịch, người hiện tại đã nếm trải cuộc sống cái gì cũng khó khăn, rất nhanh đã đồng ý. Trước kia, có đánh chết Tư Dịch cũng không nghĩ tới việc một ngày mình sẽ vì một công việc, vì đồng tiền mà bỏ rơi Trình Ngọc. Thế nhưng đứng trước cơm áo gạo tiền, Tư Dịch cũng phải cúi đầu.
Dù bên ngoài có thể không thể hiện ra, thế nhưng Tư Dịch cũng là một người kiêu ngạo. Anh ta là đứa con cưng trong gia đình, được nuông chiều từ bé, được người nịnh nọt thành quen. Dù Tư Dịch có thể không thích, thế nhưng điều đó không thay đổi sự thực rằng y không hề quen sống trong sự ghẻ lạnh, khinh thường của người khác. Một vị hoàng tử sống trong nhung lụa, hiện tại rơi xuống vũng bùn đen, bị những kẻ trước kia nịnh nọt mình dẫm xuống dưới chân, làm sao có thể chịu được. Không phải trước kia đã có một ví dụ sống sở sở là Sở Vĩnh Dương sao?
Đứng trước áp lực về tiền bạc, tình cảm có thể nào cũng sẽ lung lay thôi. Chưa kể, Trình Ngọc còn không phải thật lòng yêu Tư Dịch.
Mà người có ta yêu, đáng buồn thay, cũng không phải là thực lòng thực dạ yêu cô ta.
Mặc dù điều này không phải là do Trình Diệu Vi gây ra, nhưng Trình Diệu Vì cũng không phải hoàn toàn không có chút cảm giác tội lỗi nào. Nhưng nghĩ lại, có lẽ đây là quả báo của cô ta vì những gì cô ta đã làm những gì trước đây mà thôi.
Trình Diệu Vi tự điều chỉnh tâm tình của mình bằng cách đó, dù cô biết mình cũng không phải thực sự có quyền trừng phạt Trình Ngọc vì những chuyện mà cô ta làm. Đó không phải chuyện của cô, mà là chuyện của một thế lực khác.
Nhưng Trình Diệu Vi cũng không biết rằng, thể lực đó, thực ra gần hơn cô tưởng rất nhiều.
Nhưng đó là chuyện về sau. Lúc này, Trình Diệu Vì đang tới dự buổi tiệc khánh thành khu biệt thự hạng sang của Tư gia. Mặc dù cô đã dọn vào đó một thời gian rồi, thế nhưng hiện tại khu đó mới mở bán, và Tư Phàm đang mở một buổi tiệc, cùng với đó là họp báo ra mắt chính thức của tân chủ tịch tập đoàn Tư gia. Hiện tại đã làm sáng tỏ với Trình Ngọc rồi, Tư Phàm cũng chẳng có lý do gì để trốn tránh họp báo nữa. Sắp có lời đồn rằng Tư Phàm thực ra là một tên dị tật bẩm sinh, xấu xí không dám gặp người rồi kia kìa. Mặc dù những người nào cần biết đã sớm biết, thế nhưng công bố chính thức vẫn tốt hơn, đỡ ảnh hưởng tới hình ánh.
Trình Diệu Vi hôm nay mặc một bộ lễ phục màu đen, tôn lên làn da trắng nõn cùng với bộ trang sức bạc nạm kim cương tinh xảo. Cô chỉ cần đứng đó thôi cũng có thể thu hút ánh mắt của người khác.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!