Chapter 83 Câu dẫn thượng tiên (21)
Giống với nguyên chủ luyện khí coi trọng tác dụng, Trình Diệu Vi cũng vậy. Cô đầu tiên xem yêu cầu của mấy người này, sau đó dùng trí tưởng tượng.
của bản thân thêm thất một số chỉ tiết, chủ yếu là chú trọng cảm nhận của người dùng.
Tỷ như một vị là phong hoả song linh căn, muốn có một pháp khí có thể hỗ trợ trong chiến đấu tầm xa. Trình Diệu Ví suy nghĩ một chút liền làm ra một cây quạt. Hai mặt khác nhau có thể dùng hai loại linh lực khác nhau để phát động. Chỉ cần lật một cái, thuộc tính phát ra liền khác nhau. Loại này có thể dùng để chiến đấu tầm xa, uy lực cực mạnh.
Nhưng khi vào tới tầm gần, có thể nhanh chóng dựa vào ý niệm của chủ nhân mà biến thành một thanh kiếm sắc bén.
Loại pháp khí có thể “biến hình” này ở tu chân giới chưa hề có, cho nên có thể biết được chủ nhân của nó high bao nhiêu khi thấy giây trước mình vừa cầm quạt, giây sau đã cầm kiếm Những người khác sau khi thử pháp khí của mình xong cũng high không kém, rối rít cảm ơn Trình Diệu Vi, sau đó đưa cho cô thêm một ít “quà nhà trồng được”, vui vẻ đi về Đối với kết quả này, Trình Diệu Vi cực kì hài lòng Cô thu hết tặng phẩm vào nhẫn không gian, cảm ơn chưởng môn, sau đó dẫn Tư Tĩnh trở về Luân Xa đỉnh, Nói là Luân Xa đỉnh, nhưng nó chỉ vừa được đổi tên lúc Trình Diệu Vi xuất quan. Đó là một ngọn núi không có người ở, ở ngay cạnh U Linh đỉnh. Trình Diệu Ví đối với vị trí này khá là không hài lòng, thế nhưng ai kêu cô đã kéo tới nhiều lôi kiếp tới độ san phẳng Luân Xa đỉnh thành bình địa chứ.
Lúc hạ xuống Luân Xa đỉnh, Trình Diệu Ví nhìn thấy một căn tiểu viện mới hoàn toàn. Ở trước sân có một gốc đào cùng một bàn đá ở ngay đó, đại khái chắc là để ngồi thưởng trà ngắm hoa. Tiểu viện so với cái cũ thì lớn hơn, cũng không có gì đặc sắc nên Trình Diệu Vi không đi xem. Cô ngồi xuống cạnh bàn đá, nhìn Tư Tĩnh đang ngoan ngoấn đi phía sau Nửa năm không gặp, đồ đệ của cô đã cao lên không ít, nhìn có vẻ cũng trưởng thành hơn, nhưng cái vẻ giống thỏ con dường như cũng không đổi Khi thấy cô rốt cuộc cũng chú ý tới mình, hai tay Tư Tĩnh vặn xoắn vào nhau.
Mừng… sư phụ xuất quan.
Giọng đã hơi vỡ một chút, cũng không phải rất dễ nghe, thế nhưng Trình Diệu Ví vẫn cảm thấy cực tốt, mỉm cười Đã lên Trúc cơ?
Từ Tính lung tung gật đầu, sau đó hai mắt lấp lánh nhìn cô Tốt lảm, muốn thưởng gì?
Tư Tĩnh mở lớn mắt, vội vàng lắc đầu.
Là chuyện sư phụ giao phó, đồ đệ đương nhiên phải làm. Không cầu khen thưởng?
Ð? Thực sự không muốn thứ gì sao?- Trình Diệu Ví hỏi lại lần nữa.
Tư Tĩnh thăm dò nhìn mặt Trình Diệu Vị, sau đó lại hơi cúi đầu.
Như vậy.. để con về nghĩ thêm một chút, được không ạ?
Được – Trình Diệu Vi đồng ý.
Nhưng mà… tu luyện nửa năm đã lên Trúc cơ… Dù có linh dịch cực phẩm, nhưng mà máu Ma tộc mạnh thế cơ à?
[Cô giao cho người ta cơ mà?]- Hệ thống thắc.
mắc. Chính cô còn nghĩ điều đó là bất kả thì mà lại giao cho đồ đệ làm? Có loại sư phụ như cô sao?
Trình Diệu Ví lúc đó là vì thấy Tư Tĩnh đã ở tầng bảy, cho nên tạo cho cậu chút áp lực để xem có thể thực sự lên Trúc cơ được không. Còn về phần linh dịch cực phẩm là sau khi thấy Tư Tính đồng ý, phương án đó mới bật ra trong đầu cô. Đưa linh dịch hoàn toàn là tự phát chứ không phải là hành động có chủ đích từ trước.
Thì ra linh dịch lại có tác dụng kinh khủng như vậy ằ Vậy sao trong truyện nữ chính lại cứ chấm mút mãi không dám dùng, chỉ dành để trị thương thôi nhỉ? Con hàng này bị đần à?
Tu luyện chưa đầy một năm đã lên Trúc cơ. Thời gian này, trong tông đã đồn ầm lên, nói răng Tư Tĩnh là thiên tài ngàn năm có một, sau này thực sự có thể vượt qua Mạc Quân. Trình Diệu Ví là người cuối cùng được biết.
Tốc độ này… sau này có lẽ nên ở bên cạnh đồ đệ nhiều một chút. Để cậu hắc hoá, sau này cô không.
đảm đương được.
Vốn trong nguyên tác, nữ chính mới là người hạ gục Tư Tĩnh. Tư Tĩnh vì tình cảm với nàng ta mà không tránh nhát kiếm chí mạng.
Hiện tại Haha… Hiện tại nữ chính sinh sống ở trên U Linh đỉnh, cả ngày không ra ngoài, thức ăn được người đưa tới, chỉ cần tu luyện giống hệt như trước kia, thế nên bàn tay vàng không nhặt được, cơ duyên không gặp được, ngay cả người cũng không được tiếp xúc, vẫn đang lẹt đẹt ở Luyện khí kỳ.
Mạc Quân đối với đồ đệ này đã tiêu hết sạch kiên nhắn. Nghe đồn là tuần sau sẽ đưa xuống làm đệ tử nội môn, ra ngoài tự đi mà tu luyện. Mạc Quân bế quan.
Đối với kết quả này, Trình Diệu Vi hoàn toàn không bất ngờ. Trong cốt truyện, Lạc Lạc còn không được hướng dẫn lâu thế này. Vì thực lực cô tăng nhanh, cho nên Mạc Quân yên tâm, bế quan khoảng hai tháng sau khi cô bái sư. Lạc Lạc có quyền sai sử một số đệ tử nội môn, cuộc sống trôi qua chỉ có ăn và tu luyện, sau đó vào không gian trồng trọt, học tập kiến thức, thời gian trôi qua vô cùng nhanh.
Nhưng hiện tại, Mạc Quân vì Lạc Lạc mà bế quan trễ gần nửa năm, y trong thời gian này lại không làm được việc gì ra hồn, đương nhiên là tức giận.
Việc Mạc Quân nhìn đời bằng nửa con mắt sớm đã chẳng phải chuyện hiếm lạ. Trình Diệu Vi cảm thấy, y có thể nghiêm túc dạy dỗ cho Lạc Lạc suốt nửa năm trời cô bế quan này mới chính là chuyện lạ.
Trình Diệu Vi suy nghĩ chán chê một lát mới nhớ ra Tư Tĩnh còn đang đứng trước mặt. Nhìn cậu dường như đang muốn nói gì đó nhưng không dám, đều hiện hết cả lên mặt. Vấn đề gì mà lại khiến cho Tư Tĩnh phải suy nghĩ như vậy?
Có chuyện gì nữa không?- Cô hỏi Sư phụ… người hiện tại… ở đây sao2- Tư Tĩnh hỏi Trong nháy mắt, Trình Diệu Vi hiểu ra. Cậu đây là đang phân vân chỗ ở sau này của mình. Dù sao thì nửa năm nay, Tư Tĩnh cũng đều ở chỗ ở của đệ tử nội môn. Hiện tại Trình Diệu Vi xuất quan, cũng không có lôi kiếp cứ vài ngày lại đánh xuống nữa, Tư Tĩnh đang thắc mắc là liệu mình có thể chuyển về hay không Ừ.- Trình Diệu Vi trả lời. Cô cười cười nhìn Tư Tĩnh, không nói tiếp. Cô muốn nhìn nhóc con khi nào sẽ thu đủ can đảm để hỏi về chỗ ở của mình.
Quả nhiên, sau đó Tư Tĩnh lại vặn vặn ngón tay vài lần nữa mới ngước mắt lên hỏi Vậy con.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!