Chương 87
Sau khi cậu ta được Lạc Lạc cứu, tu vi bị kìm nén một đường đi thẳng lên, đánh đầu thắng đó, thủ đoạn tàn nhẫn, hại đời của bao nhiêu đệ tử của Thượng Thanh phái.
Mãi tới khi Lạc Lạc đi lên, dùng Bích Liên kiếm cùng hoả hệ linh căn của mình khắc chế thuỷ hệ linh căn của cậu ta, trận chiến mới tới hồi kết.
Tuy nhiên, Lạc Lạc cũng bị thương nặng, dẫn tới Mạc Quân phải chăm sóc một phen, sau đó tình cảm của họ tăng tiến thêm một chút. Nhưng tâm này Mạc Quân đang bế quan, cái gì mà chăm. chăm
Hai cô nhóc kia nhìn chăm chăm Tư Tĩnh, cũng cảm nhận được cậu là tu sĩ, nhưng vì cậu không đeo ngọc bội của đệ tử nội môn, cũng không mặc đồng phục trong phái, cho nên bọn họ cũng không biết là người của môn phái nào đó hay là tán tu. Thế nhưng hai cô nhóc dường như cũng không để ý vấn đề này lắm.
Ô? Vị công tử này cũng tới đây sóc một phen, sau đó tình cảm của họ tăng tiến thêm một chút. Nhưng tâm này Mạc Quân đang bế quan, cái gì mà chăm. chăm
Hai cô nhóc kia nhìn chăm chăm Tư Tĩnh, cũng cảm nhận được cậu là tu sĩ, nhưng vì cậu không đeo ngọc bội của đệ tử nội môn, cũng không mặc đồng phục trong phái, cho nên bọn họ cũng không biết là người của môn phái nào đó hay là tán tu. Thế nhưng hai cô nhóc dường như cũng không để ý vấn đề này lắm.
Ô? Vị công tử này cũng tới đây
Nếu là nam nhân bình thường, tình huống này gần như sẽ đồng ý. Chỉ là dường như Tư Tĩnh không có hứng thủ lắm. Giọng cậu tuy vẫn nhẹ như bình thường, thế nhưng lại hàm chứa xa cách.
Ta cũng không hay tới nơi này, hai vị cô nương hỏi người khác thì hơn. Cáo từ.
Nói xong, chưa để hai cô nương kia kịp giữ lại thì đã xoay người đi. Dường như một cô nương còn muốn đuổi theo, nhưng bị người còn lại giữ lại. Cùng lúc đó, người đó chỉ về phía Trình Diệu Vi.
Gì? Giờ ta còn cản trở các người nữa há?
Hai chị em này… không biết là có xuất hiện trong cốt truyện không? Thôi, cũng chỉ là hai đứa nhóc con, tới lúc đó có rắc rối gì thì cô bảo toàn tốt cái mạng của mình là được. [Người ta là Luyện khí kì, cô là Hợp thể kì. Nói thế mặt còn cần nữa không?]- Hệ thống chui ra, khinh bỉ hói.
Trình Diệu Vị đảo mắt. Thì sao? Cũng đầu có ai nghe thấy, lo cái gì.
Đáp lại hệ thống xong, cô cũng xuống lầu. Ở đó, Tư Tĩnh đang ngoan ngoãn chờ đợi, chỉ là lông mày hơi cau lại.
Trình Diệu Vi đi tới, khẽ cười một chút.
Thế nào? Hiện tại được tiểu cô nương hâm mộ quý mến còn không vui?
Tư Tĩnh mặt hơi đỏ lên, thế nhưng vẫn lắc đầu.
Sư phụ, người đừng trêu chọc
Làm sao? Chẳng lẽ con chưa con. từng được em gái nào tán tỉnh như vậy?- Trình Diệu Vi lại hỏi, thế nhưng trong lòng cô biết rõ đáp án. Đồ đệ của cô là một người gần như là tình nhân trong mộng của các cô gái. Vẻ ngoài văn nhã dễ nhìn, cử chỉ lịch sự, lời nói lễ phép, thân thủ tốt, khả năng tu luyện cũng tốt. Đây chính xác là đạo lữ mà cô gái nào cũng muốn.
Tư Tĩnh dường như muốn nói không, thế nhưng cuối cùng vẫn là gật đầu. Trình Diệu Vi cười cười. Bé ngoan thì không nói dối.
Thế nhưng… con cũng không thích bọn họ. Tư Tĩnh nói khẽ. Hm? Vậy con thích là nam? – Trình Diệu Vi thuận miệng hỏi một câu.
Tư Tĩnh ngẩng đầu, mở lớn mắt nhìn Trình Diệu Vi. Trình Diệu Vi cũng không cảm thấy mình nói nhầm ở đầu. Gái tán mà không thích thì hoặc là thích nam, hoặc là vô tính, thế thôi. Con người đã từng sống hơn ba chục năm ở thời hiện đại cảm thấy vấn đề này thực sự rất là bình thường. Nhưng dường như Tư Tĩnh không cảm thấy như vậy.
Con cũng không có. Cậu lắc đầu, thế nhưng vẫn nhìn xung quanh xem có ai nghe thấy lời vừa rồi của Trình Diệu Vì không. Rất may Trình Diệu Vi nói nhỏ, không có ai nhìn lại hướng này của bọn họ.
Ừ. Vi sư chỉ hỏi vậy thôi. Không cần quá để ý.- Trình Diệu Vi nói. – Dù con thích nam hay thích nữ, chỉ cần nói với vi sư một tiếng là được. Vi sư lúc nào cũng ủng hộ con.
Nghe tới đây, Tư Tĩnh ngẩng đầu lên nhìn Trình Diệu Vĩ, sau đó lập tức dời mắt đi, hai năm tay hơi siết, môi cũng khẽ min.
Cậu chỉ sợ… không đơn giản như vậy.
Rời khỏi tửu lâu, Trình Diệu Vi thực sự dẫn Tư Tĩnh đi một vòng thành để mua y phục. Tư Tĩnh thấy cô vung tiền như vậy, tâm tư có chút hoảng, thế nhưng cậu vừa mở miệng đã bị lườm, sau đó liền không dám nói nhiều, ngoan ngoãn đi theo cô.
Cuối cùng, mấy cửa tiệm y phục trong thành gần như bị Trình Diệu Vi vét bằng sạch, còn Tư Tĩnh thì luống cuống cầm cái túi không gian chứa y phục trong tay, không biết phải làm gì. Tâm trạng xấu lúc nãy cũng bị xua đi mất.
Trình Diệu Vi nhìn nhóc con nhà mình luống cuống, tâm tình cũng tốt lên. Cô không phải không biết Tư Tĩnh đang nghĩ cái gì trong đầu. Chỉ là hiện tại, cô cảm thấy không phải là lúc. Cô vẫn còn muốn tận hưởng quãng thời gian làm sư đồ này thêm một lát nữa.
Đôi khi, Trình Diệu Vi cũng cảm thấy minh có chút ích kỉ.
Nói thế nào… cô có cảm giác, nếu cô và Tư Tỉnh thực sự trở thành loại quan hệ kia, vậy thì sau này, ánh mắt Tư Tĩnh nhìn cô tự nhiên cũng đổi khác. Mà cô thì thích giống như hiện tại hơn.
Bảo máu S thì lại chối.]- Hệ thống chui ra.
Trình Diệu Vi lờ hệ thống, cùng Tư Tĩnh trở về Luân Xa đỉnh. Mà lúc này, truyền âm của chưởng môn cũng tới. Ông hi vọng cô và Tư Tĩnh tối nay có thể tới Thượng Thanh đỉnh của ông để dự một buổi tiệc quan trọng.
Lần nào Bạch Cốt phải tới đây cũng có một màn này. Đại khái chính là để hai vị chưởng môn cà khịa lẫn nhau, sau đó âm thầm phân cao thấp. Bằng mặt mà chẳng bằng lòng, tới đau ruột. Trình Diệu Vi bắt đầu phân vân không biết có nên để cho Tư Tĩnh tới dự buổi tiệc này hay không.
Sư phụ, có chuyện gì sao? – Tư Tĩnh nhìn thấy Trình Diệu Vi cau mày, nhịn không được hỏi.
Không có gì. Chuẩn bị tối nay dự tiệc. Có thể sẽ gặp lại hai vị cô nương tối nay đấy, cẩn thận lời nói. – Trình
Diệu Vi vươn tay chạm vào má Tư Tĩnh trước khi cậu có thể làm gì, sau đó xoay người vào trong.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!