Tác phẩm: Nhất Lộ An Ninh (一路安宁)Tác giả: Thu Thiên Lý Đích Hoa Thu Thụ (秋天里的花楸树)Editor: Thượng Chi Phong Chương 27: Yêu mếnKỳ nghỉ hè này, Thu Đồng vốn định không đi chơi mà ở nhà làm trạch nữ cả mùa hè, đợi sau khi An Ninh kết thúc việc làm thêm mới quyết định tiếp.
Nhưng cô không ra khỏi cửa thì cũng sẽ có rất nhiều người muốn hẹn cô đi chơi. Lâm Thư gọi điện cho cô vài lần, Thu Đồng lấy lý do bận việc, phái người giúp hắn xin visa dể hắn ra nước ngoài du lịch một thời gian.
Từ Giai Tư quay lại tiếp tục quấn quýt Sở Lâm An, sau vài ngày dày mặt cũng thuyết phục được anh ta đến một trang trại ở ngoại ô thành phố để nghỉ dưỡng. Không biết cô ấy nói với anh ta như thế nào, Từ Giai Tư đã gọi điện đến khăng khăng yêu cầu Thu Đồng đi theo cùng.
Khoảng thời gian này của Thu Đồng có thể coi là thời gian an phận nhất nhiều năm qua chưa từng có, không phải là cô chưa bao giờ nghĩ đến việc ra ngoài hóng gió một chút, nhưng có một cô gái nhỏ ở nhà, cô không thể để An Ninh ở nhà một mình nên không chút nghĩ ngợi mà từ chối.
Từ Giai Gư vắt hết óc muốn thuyết phục cô: "Cậu coi cậu kìa, ở nhà ngốc hơn nửa tháng rồi, không sợ bị nghẹn chết sao? Hơn nữa, nếu lo lắng cho tiểu An Ninh, sao cậu không dẫn em ấy theo, như vậy không phải là tốt rồi sao? Dẫn em ấy ra ngoài chơi, được ra ngoài nghỉ dưỡng thoải mái biết bao nhiêu!"
Thu Đồng trầm ngâm chốc lát, đề nghị này rất hợp lý,cũng rất làm cô động lòng, cô không trả lời mà hỏi: "Tại sao cậu cứ bắt mình phải đi? Không muốn cùng anh Lâm An của cậu trải qua thế giới chỉ có hai người à?"
Từ Giai Tư không còn cách nào khác phải thú nhận: "Mình nói với anh ấy là cậu muốn đi chơi, hẹn hai người bọn mình. Nếu ảnh biết chỉ có mình và anh ấy, nhất định ảnh sẽ không đi đâu".
"Chị em tốt, giúp mình đi mà, chuyện đại sự cả đời của mình phải dựa vào cậu đó!"
"Coi có tiền đồ chưa!", Thu Đồng khinh thường nói: "Khi nào thì đi? Đại khái đi mấy ngày?"
Từ Giai Tư vừa nghe liền biết có hi vọng, vội vàng nói: "Ngày mai đi, mình định là ba ngày, cũng không lâu lắm đâu. Cậu xin cho tiểu An Ninh nghỉ phép một ngày là được rồi!".
An Ninh được nghỉ một ngày vào thứ Bảy hàng tuần. Kỳ nghỉ hè của Thu Đồng trôi qua mà không biết ngày tháng là gì. Cô nhìn lướt qua lịch trên điện thoại di động mới phát hiện ngày mai là thứ bảy, vừa vặn có thể đưa cô gái nhỏ đi ra ngoài chơi một chút. An Ninh xuất thân bình thường, tính tình lại ngoan ngoãn dịu dàng, hẳn là không có hay ra ngoài chơi.
Chỉ sợ là em ấy lại ngốc nghếch muốn đi làm, không muốn cùng cô ra ngoài thôi. Thu Đồng suy nghĩ một chút về tính cách nghiêm túc và có phần cứng nhắc của cô gái nhỏ, cảm thấy việc này rất có thể phát sinh.
Ngay sau khi An Ninh đi làm về, Thu Đồng liền đem chuyện Từ Giai Tư hẹn cô ra ngoài chơi nói cho em ấy, cô gái nhỏ không giấu được vẻ thất vọng, cụp mắt xuống, mím chặt môi, trên điện thoại di động gõ vài chữ: [Các chị đi chơi đi, em ở nhà chờ chị về].
Thu Đồng bật cười, ngồi ở trên sô pha đem nàng kéo qua, An Ninh đứng giữa hai chân cô, cúi đầu yên lặng nhìn cô, đôi mắt trong veo ấy giống như chú nai con trong rừng, dịu dàng, yên tĩnh lại sạch sẽ không tì vết, không pha lẫn chút tạp chất nào.
Nghĩ đến câu "Em ở nhà chờ chị về" kia, một dòng nước ấm lướt qua trong lòng cô, hóa ra cũng có người ở nhà chờ cô trở về. Thu Đồng đưa tay nắm chặt tay nàng, mặt mày dịu dàng mang theo ý cười, nghẹ giọng hỏi: "Em có chịu đi cùng chị không?"
Lông mi An Ninh run lên, trong mắt hiện lên một tia không tin, tựa hồ vô cùng kinh ngạc khi cô rủ em ấy.
Đôi mắt mở to đầy gợn sóng, lấp lánh đẹp không sao tả xiết. Thu Đồng không kìm lòng được giơ tay lên, dùng đầu ngón tay vuốt ve gò má trắng như tuyết của cô gái nhỏ, hỏi "Sao nào?"
Đầu ngón tay kề sát ở trên khuôn mặt mềm mại ấm áp, chỉ lưu lại trong chốc lát, rất nhanh chủ nhân đã thu tay về. Có thể trong căn nhà yên tĩnh này, dưới ánh tà dương rực rỡ màu đỏ cam ấm áp, hai người kẻ ngồi người đứng sát cạnh nhau, bầu không khí có chút ám muội khó có thể phát giác được. An Ninh chỉ cảm thấy ánh mắt nhìn chăm chú của Thu Đồng thật sâu và dịu dàng, như một vũng nước nhẹ nhàng vây lấy nàng, không có một chút áp bức sắc bén nào, nàng cùng cô đối diện hồi lâu, không nhịn được sa vào trong đó, mơ hồ cảm nhận được sự trân trọng.
Trên gương mặt trắng trẽo lặng yên nổi lên mặt tầng ửng đỏ nhẹ nhàng, đôi má dần ửng đỏ như trái đào chín mọng, nàng tràn đầy ngại ngùng thu hồi ánh mắt, cụp mắt, cọc cọc gõ gõ lên màn hình điện thoại: [Nhưng mà em phải đi làm QAQ].
Gõ xong câu này, nàng như là bị cái icon biểu cảm cuối câu làm ảnh hưởng, cau mày, mím chặt miệng nhỏ nhắn, ra vẻ rơm rớm nước mắt.
Thu Đồng không nhìn nổi em ấy như vậy, biết là giả bộ cũng không khống chế được sự mềm lòng của mình. Cô đưa tay giữ lấy cằm của nàng, nâng lên, đôi mắt ẩm ướt mềm mại, cô gái nhỏ bởi vì khiếm khuyết không thể nói chuyện mà trên người luôn mang theo một tầng vầng sáng làm người thương yêu. Trong lòng Thu Đồng mềm nhũn, vội vàng nói ra kế hoạch của mình: "Tôi biết em phải đi làm, tôi xin cho em nghỉ phép, cùng chúng ta ra ngoài chơi mấy ngày được không?"
An Ninh chớp mắt, yên lặng suy nghĩ một chút.
Thu Đồng thầm nghĩ, nếu như em ấy không đồng ý thì chỉ có thể áp dụng biện pháp đặc biệt, chẳng hạn như cho toàn thể nhân viên cửa hàng nghỉ vài ngày?
"Chỉ là ra ngoài chơi vài ngày thôi, không làm lỡ mất chuyện gì đâu. Em xem, em cũng đi làm lâu vậy rồi, cũng nên nghỉ ngơi xíu", cô nói thêm.
Theo hiểu biết của mình về An Ninh, cô gái nhỏ này tính tình ngay thẳng, rất nghiêm túc trong công việc, có một loại tính tình ương ngạnh đặc trưng của tuổi mới lớn, kêu em ấy đặc biệt xin nghỉ để đi ra ngoài chơi em ấy chưa chắc đã chịu.
Nhưng An Ninh sau khi cân nhắc một hồi, liền gật đầu đồng ý.
Thu Đồng cực kỳ kinh ngạc, lần thứ hai xác nhận nói: "Thực sự đi với tôi?".
Cô gái nhỏ liếc cô một cái, rút tay nhỏ bé ra khỏi lòng bàn tay cô, từ giữa gối cô rời đi, hướng về trong phòng bếp, khẽ kêu một tiếng "ừm". Thu Đồng với đôi mắt sắc bén phát hiện vành tai em ấy có chút đỏ lên, hình như là đang thẹn thùng.
Thu Đồng nghĩ mãi mà không ra, có gì mà ngại ngùng thế này? Thật khó để hiểu được tâm tư của một cô gái mới lớn.
An Ninh từ trong tủ lạnh lấy ra nguyên liệu dùng để nấu mấy món buổi tối. từng đợt từng đợt sóng vẫn đang dâng trào trên mặt nàng, nàng có thể đoán được bản thân mình đang đỏ mặt. Kỳ thực Thu Đồng đoán không sai, nàng xác thực rất xoắn xuýt chuyện có muốn xin nghỉ phép hay không, nàng đã rất cố gắng trưng cầu ý kiến ba mẹ để đi làm thêm, lúc làm thì cố gắng hết sức học hỏi. Ngay cả chú Trương Hải Ba cũng khuyên nàng nghỉ ngơi một hồi, có thể nhìn ra nàng rất coi trọng kinh nghiệm lần học nghệ này. Đối với nàng mà nói, phải tập trung vào việc học của mình, không được chểnh mảng.
Bởi vì ra ngoài chơi mà xin nghỉ, chuyện như vậy trước đây nàng không bao giờ nghĩ tới, chuyện nàng đã từng ngã bệnh cũng kiên trì kiên trì lên lớp, cuối cùng bị sốt tới ngất xỉu trong lớp cũng từng xảy ra rồi, theo lý thuyết lần này nàng nên ở trong cửa hàng tiếp tục đi làm rồi chờ chị Thu Đồng trở về mới đúng.
Có thể là.....
An Ninh đang lơ đãng rửa rau, cảm thấy xấu hổ vì ý nghĩ sâu trong nội tâm chính mình.
Nàng muốn cùng Thu Đồng đi chơi, chơi gì không quan trọng, chỉ cần ở bên chị ấy là nàng đã rất vui rồi. Nghe tin chị ấy sắp ra ngoài, trong lòng nàng chợt chùng xuống, như thể bị ai lấy mất một mảnh, chua xót thất lạc cuồn cuộn mà dâng lên. Nàng thậm chí không nhịn được suy nghĩ lung tung, có phải chị ấy đã chán nàng rồi, sau đó cứ như vậy rời đi không trở lại không?
Chỉ nghĩ đến điều này thôi đã khiến nàng cảm thấy khó chịu vô cùng.
Vốn dĩ nàng cũng không phải tự ti như vậy, khi còn học tiểu học, nhiều đứa trẻ đã bắt nạt nàng, đi ở trên đường còn cố ý lớn tiếng gọi nàng là "nhỏ câm", không có ai chịu làm bạn với nàng thì nàng cũng sẽ không cảm thấy rất khổ sở bởi vì mẹ nói, không thể nói chuyện không phải là lỗi của nàng mà là lỗi của những người đã bắt nạt nàng. Nàng không cần quan tâm đến những người coi thường mình, tâm hồn họ xấu xa và khiếm khuyết cỡ nào, rồi họ sẽ bị quả táo nhãn lồng trong tương lai thôi.
Mẹ còn nói, khi con không nói được hãy dùng nụ cười thay cho lời nói, chỉ cần con mỉm cười biểu đạt ra thiện ý thì cả thế giới sẽ đáp lại con. Sau đó An Ninh học được cách mỉm cười, từ đó không còn ai bắt nạt nàng nữa, càng ngày càng có nhiều người thích và bảo vệ nàng. Vì lẽ đó An Ninh xưa nay không hề cảm tháy bản thân mình đáng thương, cũng không có chút nào tự ti, u tối hay nhát gan vì bản thân khác với những người khác.
Tuy nhiên, khi đối mặt với chị Thu Đồng, ấn tượng đầu tiên của chị ấy đối với nàng quá sâu sắc, chị ấy trông giống như nữ hiệp trang phục đỏ quyết tiệt từ trên trời giáng xuống cứu nàng khỏi lằn ranh giao nhau giữa nước với lửa, vậy nên trong tiềm thức nàng nghĩ rằng nàng và chị ấy không cùng một thế giới. Thu Đồng kiêu ngạo và xinh đẹp như vậy, lại mạnh mẽ vô cùng, sau khi đến gần ở cùng với chị ấy, chỉ thấy chị ấy càng biểu hiện ra sự dịu dàng và bao dung vô hạn đối với nàng. Tuy rằng An Ninh tỏ ra rất tự nhiên nhưng trong lòng lại không được như vậy. Chị gái bề ngoài xinh đẹp tỏa sáng như vậy nhưng trong lòng lại dịu dàng thiện lương, nàng không kìm lòng được bị chị ấy hấp dẫn, sẽ không ý thức được mình để ý đến cảm xúc của Thu Đồng, quan tâm mỗi một cái nhíu mày, mỗi một nụ cười, mỗi một cử chỉ của chị ấy, cẩn thận tìm tòi nghiên cứu chị ấy yêu thích gì, trong cuộc sống hằng ngày tận lực chăm sóc cho chị ấy.
Nàng hướng dẫn Thu Đồng lau nhà, giặt quần áo, làm cho chị ấy mấy món khổ qua mà chỉ không thích, lặng lẽ thăm dò mức độ khoan dung của chị ấy đối với mình. Nàng cũng sẽ nấu những món ăn yêu thích của chỉ mỗi ngày, trong lúc Thu Đồng ở thư phòng làm việc nàng cũng sẽ đem trái cây đã rửa sạch và cắt gọt đến, chừa lại ngọn đèn lúc chị ấy về muộn hay chờ chị ấy đến khuya.
Thu Đồng vì nàng đã thay đổi rất nhiều, An Ninh còn nhớ Từ Giai Tư một lần nhanh miệng đã nói, chị Đồng đã lâu không ra ngoài chơi bời rồi. Nàng lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện ra chị Thu Đồng hiền lành mà nàng ở cùng kia vẫn luôn một mực bao dung nàng, nhân nhượng nàng. Nàng xào khổ qua thì kể cả nhíu cả lông mày Thu Đồng cũng sẽ ngoan ngoãn ăn, kêu chị ấy đi mua rau và dọn dẹp nhà cửa, chị ấy cũng luôn sẽ dùng đôi mắt lấp lánh ý cười mà nhìn nàng, trên mặt là nét cưng chiều ai cũng nhìn ra được.
Từ lễ nghĩa qua lại không chỉ dùng cho vật chất mà còn có thể miêu tả tình cảm. Thu Đồng đưa ra cho nàng thiện ý vô cùng sâu nặng, ẩn dưới vẻ ngoài ngả ngớn lạnh nhạt kia là sự dịu dàng và trân trọng. Nhưng An Ninh chưa bao giờ là người không biết điều, từ nhỏ nàng đã được dạy rằng thứ người khác cho đi không thể dễ dàng có được, nếu có được thì nhất định phải đáp trả lại.
Nhưng mà nàng cũng không phải vì đền đáp lại Thu Đồng mà tỉ mỉ chu đáo như vậy, nàng chỉ là đang ở trong sự cưng chiều dịu dàng như nước kia mà ngày càng lún sâu vào, không thể tự kiềm chế được mà yêu thích chị ấy. Đôi khi nửa đêm nằm mộng tỉnh dậy, nàng sẽ cảm thấy tim đập thật nhanh vì sự yêu thích mãnh liệt này, tâm tính của nàng điềm đạm thanh tĩnh, hiếm khi sinh ra cảm xúc mãnh liệt như lần này. Từ lần đầu tiên gặp gỡ Thu Đồng đã bắt đầu, nó đang lên men và xáo trộn trong ngực nàng, đã phát triển thành một thứ cảm xúc mà chính nàng cũng không thể phân biệt được đó là cảm giác gì.
An Ninh rất yêu thích, rất rất yêu thích Thu Đồng, thích đến mức bản thân nàng sẽ nghĩ, tại sao lại yêu thích chị ấy như vậy? Như thể một ngọn lửa nóng rực đã bùng cháy trong lồng ngực, không cẩn thận thì sẽ đem bản thân nàng thiêu đốt thành tro bụi.
Nàng còn nhỏ tuổi nên không hiểu hết nhưng nàng có thể hiểu được đạo lý của việc nên hài lòng. Ba mẹ vẫn hay nói với nàng, chỉ cần nàng không làm điều gì vi phạm pháp luật và ảnh hưởng đến lợi ích của người khác thì nàng có thể làm bất cứ điều gì mình muốn làm mà không cần để ý đến ánh mắt người ngoài, nàng vui vẻ là tốt rồi.
Vì lẽ đó Thu Đồng hỏi nàng có muốn đi cùng chị ấy không?
An Ninh trong nháy mắt thụ sủng nhược kinh, không do dự bao lâu liền đồng ý. Nàng muốn cùng Thu Đồng đi chơi, phần mong muốn này đã lấn át việc học, việc làm thêm, hoàn toàn chiếm cứ đầu óc của nàng.
Nàng là một cô gái đơn giản và thẳng thắn đến không ngờ, nếu thích thì nàng sẽ làm.
Thu Đồng trả lời tin nhắn cho Từ Giai Tư, thống nhất rằng hai người sẽ gặp nhau vào sáng mai ở ngoại ô thành phố, ở lại trang trại trong hai đêm.
Trang trại nằm rất xa trung tâm thành phố, nó gần như đã ra khỏi khu vực thành phố Hải và tiếp giáp với huyện thị sát bên. Phải mất hai hoặc ba tiếng để lái xe, Thu Đồng đã đến đó một vài lần, cô cũng có ấn tượng sâu sắc về một nông trại rộng rãi, nơi mà các cô có thể cưỡi ngựa chạy nửa tiếng cũng chưa hết phạm vi.
Ngày hôm sau, cô và An Ninh dậy sớm, tháng bảy trời rất nhanh sáng, sợ đi trễ sẽ nóng nực nên hai người lúc mặt trời còn chưa mọc đã xuất phát lên đường.