Tác phẩm: Nhất Lộ An Ninh (一路安宁)Tác giả: Thu Thiên Lý Đích Hoa Thu Thụ (秋天里的花楸树)Editor: Thượng Chi Phong Chương 49: Thương tổnThu Đồng lại một lần nữa đi tới Lộ gia, vừa vặn trước giờ ăn trưa nên ở lại ăn bữa cơm. Cuối tuần, người nhà họ Lộ đều ở nhà, sau khi ăn xong Hà Tú Hoa dẫn tiểu An Viễn ra phòng khách chơi trò chơi, An Ninh đã một tuần không gặp mẹ, bị Trương Đình Đình kéo đi trò chuyện, thuận tiện đi vào phòng nàng thu dọn đồ đạc.
Lúc vừa đến đây, Thu Đồng đã cùng người nhà họ Lộ thương lượng một chút chuyện thời gian An Ninh học cấp ba sẽ ở bên ngoài chung nhà với cô. Lộ Nam và Trương Đình Đình lúc đầu mới nghe vậy đã không đồng ý. Tuy nhiên, Thu Đồng trên đường đến đây đã nghĩ ra lời giải thích cho chuyện này, một phen đem cái lợi và hại khuyên bảo nói ra, người nhà họ Lộ liền dao động.
Thu Đồng đặc biệt chọn trọng điểm nói, ví dụ như An Ninh có chút khiếm khuyết, để em ấy trọ lại trường học cô không yên tâm, lại ví dụ như cô tình cờ có một căn nhà ở cạnh Nhất Trung, An Ninh vào ở sẽ thuận tiện rất nhiều, kiểu như đồ ăn ở trường không ngon bằng ở nhà, môi trường sống cũng không tốt như ở nhà, hơn nữa sức khỏe của An Ninh không tốt, cô sợ em ấy một mình ở trường học không thể chăm sóc bản thân tốt...
Cô ăn nói rất khéo léo, còn nói cô nhiệt liệt hoan nghênh An Ninh vào ở cùng, hơn nữa việc An Ninh chuyển đến cũng không làm phiền cô chút nào, cô còn vô cùng vui vẻ chào đón em ấy.... Cuối cùng, Lộ Nam đã đưa ra quyết định để An Ninh sống cùng cô.
Trong suy nghĩ của người nhà họ Lộ, thân phận của Thu Đồng và An Ninh quá khác biệt, An Ninh nhà bọn họ chẳng qua chỉ là một cô con gái của một gia đình bình thường, không có gì đặc biệt. Bọn họ tuy rằng không biết thân phận cụ thể của Thu Đồng nhưng có thể nhìn ra cô có gia cảnh tốt, một tiểu thư nhà giàu như Thu Đồng lại có mối quan hệ tốt với cô con gái ngoan ngoãn của mình, bọn họ không nghĩ ra được cô có thể có ý đồ gì khác, chỉ có thể nói rằng Thu Đồng và An Ninh thật sự có duyên với nhau.
Sau khi cơm nước xong, Thu Đồng đề nghị muốn cùng Lộ Nam nói chuyện một chút.
Lộ Nam vừa vặn cũng muốn nói chuyện với cô, Lộ gia quá nhỏ, An Ninh và Trương Đình Đình ở trong phòng thu dọn đồ đạc, trong phòng khách, bà nội cùng cháu trai đang vui vẻ chơi cùng nhau, Lộ Nam dẫn Thu Đồng ra cửa, đi về hướng cửa thoát hiểm chỗ cầu thang bên ngoài, đứng tước cửa sổ ngoài hành lang. Cái tiểu khu này có thang máy, Lộ gia ở lầu ba, bình thường đều đi thang bộ, mấy hộ gia đình ở tầng cao hơn thì quen đi thang máy, cho nên buồng thang bộ yên tĩnh không có người.
"Cháu muốn nói gì?", biểu hiện trên mặt Lộ Nam rất ôn hòa, ông có ấn tượng tốt với Thu Đồng, Thu Đồng cùng An Ninh ở chung rất hòa hợp, ông từ những chi tiết nhỏ cũng có thể thấy được Thu Đồng đối với An Ninh rất cưng chiều, Lộ Nam thường có ấn tượng tốt với những người tốt với con gái mình.
"Chú, chú nói trước đi", Thu Đồng mỉm cười, lễ phép để người lớn nói trước.
"Uhm, chú cũng không có gì để nói, chỉ cảm ơn con đã luôn quan tâm, chăm sóc cho An Ninh thôi", Lộ Nam nhìn cô một cái, ánh mắt rất chăm chú, "An Ninh ở chỗ của con chú sẽ trả chi phí ăn ở theo giá thị trường. An Ninh là một đứa trẻ rất ngoan, hi vọng ba năm tiếp theo đây các con có thể hoà thuận ở cùng với nhau".
Thu Đồng mỉm cười và xua tay nói: "Chú, chú đừng khách sáo, không cần gửi tiền làm gì ạ, con thật sự vô cùng yêu thích An Ninh, lần này là con năn nỉ em ấy đến ở cùng con đó, vậy nên có trả tiền cũng là con trả mới phải". Nói xong lời cuối cùng, cô mỉm cười thể hiện mình đang nói đùa.
Lộ Nam nghe vậy cũng không nhịn được dịu đi, nói: "Thật sao?"
"Sao mà con gạt chú được?", Thu Đồng bật cười nói: "Chú không biết đó thôi, hai tháng nghỉ hè ở chung với An Ninh con đã tăng được hơn hai ký! Bạn nhỏ kia mỗi ngày đều làm làm món ngon cho con, giờ đột nhiên em ấy đi rồi, con có chút không nỡ nên mới bảo em ấy tiếp tục ở cùng với con".
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt. An Ninh rất thích làm mấy món đồ ngọt, hai đứa hợp tính nhau chú cũng yên tâm", Lộ Nam thở phào nhẹ nhõm, xem ra Thu Đồng thật sự không có ý tứ gì, nhiều nhất là do An Ninh nấu ăn hợp khẩu vị của con bé thôi. Nếu như Thu Đồng tốt với An Ninh mà không cần lý do gì thì ông thật sự có chút lo lắng nhưng bây giờ ông đã biết cô làm điều đó vì khẩu vị của mình, chuyện đều có lý do của nó, ông thật sự đã yên tâm rồi.
"Con muốn hỏi chuyện gì?", Lộ Nam buông xuống lo lắng trong lòng xong liền hỏi Thu Đồng. Sau khi ăn xong, Thu Đồng chủ động nhắc tới muốn hỏi ông một chuyện nên ông mới cùng cô ra ngoài nói chuyện, lúc này ông không khỏi tò mò.
Thu Đồng trầm ngâm một hồi, mới nói: "Chú, con muốn biết, nguyên nhân tại sao An Ninh không thể nói?".
Ánh mắt Lộ Nam trong nháy mắt trở nên sắc bén, sau đó rất nhanh thu hồi, ông trầm giọng hỏi: "Con tại sao muốn biết cái này? Bởi vì mới lạ sao?"
"Dạ không, dạ không!!", Thu Đồng vội vàng lắc đầu, không bỏ lỡ khoảnh khắc kỳ lạ của ông, trong lòng cô đoán là có có ẩn tình gì khác nên nhân tiện nói: "Quãng thời gian trước con dẫn An Ninh đi gặp bác sĩ, vị bác sĩ đó là một người rất nổi tiếng, rất có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, nhưng ông ấy nói vấn đề của An Ninh không phải do bệnh bẩm sinh mà do vấn đề tâm lý của chính em ấy".
"Con có lòng rồi", Lộ Nam thở dài một tiếng, Thu Đồng rõ ràng là một tiểu thư nhà giàu, căn bản không phải cùng một tầng lớp với nhà bọn họ nhưng chưa bao giờ cô tỏ vẻ trước mặt người nhà họ Lộ, vẫn cư xử như một người phận con cháu bình thường, giữ thái độ rất khiêm tốn, đối với An Ninh cũng là thật lòng đối xử.
Thu Đồng nói: "Con cũng đang suy nghĩ xem bệnh của An Ninh có thể chữa khỏi hay không nên mới muốn hỏi một chút, nếu có gì không tiện thì chú không nói cũng được ạ".
Lộ Nam từ trong túi lấy ra một gói thuốc lá, rút ra một điếu và châm lửa. Ông không hút thuốc, nhưng đi làm tiếp xúc nhiều người, đa số họ đều hút thuốc, đàn ông giao tiếp thường bắt đầu bằng một điếu thuốc, vì vậy trên người ông cũng luôn có thuốc lá, ở nhà ông không hút, thỉnh thoảng khi ông ra ngoài với mọi người mới hút một, hai điếu.
"Cũng không phải là không thể nói...", làn khói lượn lờ bốc lên, suy nghĩ của Lộ Nam cũng theo làn khói bay đến khoảng thời gian dài trước đó.
Đó là một mùa đông, ông còn rất trẻ, có một cô con gái nhỏ nhắn xinh xắn, vừa lớn một chút. Vì sinh non nên An Ninh lúc mới sinh suýt chút nữa đã không qua khỏi, sau đó tỉ mỉ nuôi nấng đến năm tuổi, so với các bạn cùng trang lứa thì con bé vẫn có chút thấp bé hơn, đứng mới đến đùi của ông, gầy gò nho nhỏ, da trắng mắt to, giống như một con búp bê xinh đẹp và thanh tú.
Con bé cũng rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện, ông cùng mẹ nàng mỗi ngày bận rộn đi làm không rảnh chơi với nàng, nàng được bà nội nuôi nấng, một lần cũng không khóc nháo, Hà Tú Hoa nói rằng con bé là đứa trẻ tốt nhất mà bà từng thấy.
Nhưng mọi thứ đã bị hủy hoại vào mùa đông năm đó. Dù đã hơn mười năm trôi qua nhưng ký ức của Lộ Nam vẫn rõ ràng như mới ngày hôm qua.
Lộ Nam là một đứa trẻ ở nông thôn ra ngoài, mùa đông hàng năm đều sẽ về quê nhà ăn Tết, cúng bái tổ tiên. Hà Tú Hoa chăm sóc An Ninh đến khi con bé bốn tuổi, có thể đi nhà trẻ thì bà về quê ở nông thôn. Quê ông ở một ngôi làng hẻo lánh trực thuộc Hải thị, toàn bộ thôn trang đều là người họ Lộ, toàn thôn có chừng hơn bốn mươi gia đình, nhân khẩu cũng không nhiều, quanh năm chỉ có một số người già và trẻ em ở lại còn người trẻ tuổi đều ra bên ngoài mà phát triển.
Năm đó ông dẫn An Ninh về quê, con bé cũng đã từng đến đây mấy năm trước, tuổi còn nhỏ nên không có ký ức gì, đến khi con bé năm tuổi về quê, ánh mắt nhìn những ngôi nhà cũ kỹ trong làng có vẻ mới lạ và thích thú như lần đầu tiên nhìn thấy chúng.
Năm đó tuyết rơi, vị trí Hải thị nằm bên bờ biển, những năm trước chưa từng có tuyết rơi, nhưng năm đó đổ xuống trận tuyết nhỏ, bông tuyết nhỏ tan chảy khi rơi vào trong lòng bàn tay. Trong thành phố có nhiều xe cộ tới lui và người đi bộ cũng nhiều nên trên mặt đường không tích tuyết, nhưng ở nông thôn, có thể nhìn thấy lớp tuyết trắng mỏng bám trên mái hiên và cành cây.
Lộ Nam để An Ninh hiếm khi kích động như vậy đứng trong sân ở quê, kêu con bé đừng chạy lung tung mà hãy chơi trong sân. An bình rất nghe lời, không có chạy loạn, ngồi xổm ở trong sân nhỏ, nghịch những hạt tuyết nhỏ trên mặt đất. Khu nhà nhỏ ở nông thôn mặc dù có cổng rào nhưng phần lớn đều mở, không ai có thể ngờ rằng sẽ có người đứng ở cổng, lẳng lặng nhìn đứa nhỏ như đúc từ ngọc ra hồi lâu.
Khi phát hiện ra rằng An Ninh đã biến mất, Lộ Nam trong nháy mắt hoảng sợ. Ông biết An Ninh là đứa trẻ nghe lời biết bao nhiêu, kêu con bé ở trong sân, con bé sẽ không bao giờ bước ra ngoài nửa bước. Huống chi bốn bề trong sân còn có lớp tuyết mỏng, ông nhìn thấy dấu chân lộn xộn của người lạ bên cạnh dấu chân nhỏ của An Ninh.
Một khắc đó quả thực là trời đất mù mịt, ông sợ rằng có thể là kẻ bắt cóc đã bắt con gái ông đi rồi. Trương Đình Đình nghe tin bất tỉnh tại chỗ, Hà Tú Hoa cũng khóc ngất, sự phấn khích và niềm vui của năm mới đã rời xa người nhà họ Lộ, bóng tối ập xuống gia đình này.
Nhưng ông không thể gục ngã, ông chạy khắp làng, hỏi từng nhà, từng người, nhưng không có ai từng nhìn thấy An Ninh. Ngay ở lúc ông gần như tuyệt vọng, có một bà lão nói rằng phía sau núi không phải là có một kẻ điên hay sao, đi coi thử coi con gái nhà ông có phải là bị người đó ôm đi rồi không.
Ông già điên kia hơn bảy mươi tuổi, người có chút điên điên khùng khùng, từ nhỏ đã bị người ta ném vào sau núi, sống một mình trong căn nhà nát sau núi, không biết người nhà là ai, cũng không biết là lớn lên như thế nào, ông ta thường ăn trộm lương thực và hoa màu từ ruộng của người khác để sống qua ngày. Khi Lộ Nam còn nhỏ có cùng bạn mình là tiểu Hoả trêu chọc ông ấy. Sau này ông rời làng ra thành phố, lâu dần cũng quên mất ông già điên kia. Tiên Hiệp Hay
Ông cho rằng ông già đó đã chết rồi, nhưng không ngờ ông ta lại sống đến hơn bảy mươi tuổi.
Ông già điên không có sự minh mẫn như người thường, Lộ Nam không từ bỏ hy vọng cuối cùng, ông chạy đến ngôi nhà mái ngói ở sau núi, đứng trước cửa, ông nhìn thấy một cảnh tượng khiến ông muốn mù cả mắt. Đứa con gái ông nâng niu trong lòng bàn tay còn sợ ngã đang bị ông già điên kia đặt trên đống rơm rách nát, trong mùa đông khắc nghiệt, quần áo con bé đã bị cởi gần hết, kẻ điên mái tóc bạc phơ trong mắt lóe lên tia dị thường, ông ta muốn làm cái gì đó nhưng không biết cách, chỉ có thể hung hăng mò mẫm và cấu véo cơ thể con bé, làn da trắng như tuyết của con bé khắp toàn thân từ trên xuống dưới đầy vết bầm tím.
Lộ Nam là một người đàn ông đổ máu chứ không rơi lệ nhưng vào lúc đó, ông đã bật khóc, ông rống giận xông lên, một quyền hướng về đầu kẻ điên kia đánh tới. Ông già điên ngã xuống đất ngay lập tức, ngơ ngơ ngác ngác. Tay Lộ Nam run run ôm lấy bé gái trên mặt đất, vuốt tóc trên mặt An Ninh, lúc này mới phát hiện con bé giàn giụa nước mắt, hai mắt vô hồn nhìn hư không, miệng nhỏ nhắn khép mở không hề có một tiếng động mà gọi ba mẹ.
Ông mặc lại quần áo cho con, ôm thật chặt vào trong lồng ngực, cố gắng lau nước mắt cho con, khóc không thành tiếng: "Ba ba đến rồi, An Ninh, ba ba đến rồi."
Cô gái nhỏ không có bất kỳ phản ứng nào, con bé không nghe thấy ông nói chuyện, không nhìn thấy ông đã đến rồi, con bé đóng chặt nội tâm của chính mình, đắm chìm trong sợ hãi, không ai có thể đánh thức con bé.
Lộ Nam và Trương Đình Đình canh giữ nàng cả đêm, cuối cùng rốt cục con bé không chịu nổi mà ngủ thiếp đi, ngủ cả ngày. Buổi tối ngày hôm sau mới tỉnh lại, sau khi tỉnh dậy, An Ninh dường như không còn nhớ gì về sự việc đó nữa. Đôi mắt của con bé vẫn sạch sẽ trong suốt như vậy, nụ cười vẫn mềm mại đáng yêu như vậy, trên khuôn mặt không có một chút mịt mờ nào, vẫn dễ thương như một thiên thần nhỏ.
Nhưng là con bé không còn nói được nữa. Ban đầu con bé không nói lời nào, Lộ Nam chỉ cho rằng con bị doạ, tuy rằng quên lãng quá trình nhưng nhất định là để lại bóng ma tâm lý cho nên mới trầm mặc đi rất nhiều. Nhưng Trương Đình Đình với tư cách là một y tá đã nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không ổn, bà nói chuyện với An Ninh, kêu An Ninh gọi mẹ, con gái mở miệng gọi mẹ nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Một năm đó bọn họ trôi qua ở trong bệnh viện, Lộ Nam đưa An Ning đến tất cả các bệnh viện ở Hải thị, kết quả kiểm tra cho thấy con bé ngoại trừ vết thương nhẹ trên người thì nơi khác không có bất kỳ tổn thương nào, cổ họng càng không thể. Sau đó, một bác sĩ đã yêu cầu họ đến gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ tâm lý nói rằng đứa trẻ chắc chắn đã quá sợ hãi lại trải qua thời gian dài như vậy mới được tìm thấy, ở quá lâu bên trong tuyệt vọng, trái tim đã bị tổn thương.
Tình huống như thế này của cô bé không có cách nào để hồi phục, hoặc là ở trong tình thương ấm áp lâu dài mà chậm rãi khôi phục, hoặc là chịu đựng kích thích một lần nữa, làm cho nàng mở miệng nói chuyện lần nữa nhưng điều này có thể sẽ kích thích trí nhớ chôn sâu cất giấu của nàng. Lộ gia sau khi thương lượng qua đều lựa chọn cách thứ nhất. Bởi vì cái sau quá mạo hiểm, khả năng khôi phục không cao, còn có thể sẽ khiến An Ninh tổn thương nghiêm trọng hơn.
- -------
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký của An Ninh: Phía trước còn lo lắng rằng ba mẹ mình sẽ không đồng ý, kết quả thấy chị Thu Đồng thật nhanh đã thuyết phục được họ.... Mình cảm thấy rằng chị ấy làm gì cũng sẽ thành công.
Thu Đồng: Không có từ ngữ nào có thể diễn tả cảm xúc của tôi lúc này, để miêu tả một cách đại khái thì phải là đau lòng đến mức không thở được.