Tác phẩm: Nhất Lộ An Ninh (一路安宁)Tác giả: Thu Thiên Lý Đích Hoa Thu Thụ (秋天里的花楸树)Editor: Thượng Chi Phong Chương 58: Nửa vòng trònThu Đồng một tay chống cằm, một bên tai cắm tai nghe Bluetooth, tư thế ung dung nhàn nhã dựa vào ghế, chăm chú nhìn máy tính.
Thu Nguyên đang cầm sổ sách báo cáo kế hoạch công việc của mình cho cô nghe, càng nói sắc mặt càng đen, trên trán nổi cả gân xanh. Cô căn bản là không có nghe hắn nói chuyện, chỉ nhìn vào máy tính, ngay cả một ánh mắt cũng không cho hắn. Hắn ngừng nói, đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang ngồi uể oải sau bàn, hận không thể dùng ánh mắt giết chết cô.
Thấy hắn không nói gì, Thu Đồng chậm rãi rời mắt khỏi màn hình, cười như không cười liếc về phía hắn, nhàn nhạt nói: "Nói tiếp đi, sao không nói gì?"
Thu Nguyên cắn răng, tự nhủ phải chịu đựng sự sỉ nhục này, tiếp tục banh mặt báo cáo công việc của mình.
Sau khi báo cáo, hắn tiến lên đưa bản kế hoạch trên tay cho Thu Đồng, đồng thời liếc nhìn màn hình máy tính qua khóe mắt - cô ta đang nhìn cái gì mà nghiêm túc như vậy?
Một đoạn video đang phát trên máy tính, trong video một người phụ nữ mặc trang phục công sở đang ngồi sau bàn làm việc, đeo kính gọng đen, trông giống như một giáo viên, vừa nói vừa khoa tay múa chân với nhiều điệu bộ khác nhau. Thu Nguyên chỉ nhìn lướt qua, không thấy rõ bên trong đang giảng cái gì, nó giống như một video dạy học.
Thu Đồng nhận lấy bản kế hoạch, miễn cưỡng phất tay đuổi người: "Được rồi, đi ra ngoài đi".
Bàn tay buông thõng bên người nắm chặt thành nắm đấm, Thu Nguyên thầm hận: Chờ hắn lấy được Thu gia, nhất định sẽ báo mối thù sỉ nhục này. Rất nhanh thôi, cuối năm nay Thu Văn Sinh sẽ để hắn nhận tổ quy tông, sau khi trở lại Thu gia, chỉ cần chờ lão già kia chết hắn có thể tiếp quản Thu gia rồi.
Thu Nguyên rời khỏi văn phòng, khi hắn đóng cửa lại, Thu Đồng vẫn đang nghiêm túc xem video, một chút ánh mắt cũng không bố thí cho hắn. Đáy lòng hắn nổi lên nghi hoặc, cô ta đang nhìn cái gì vậy? Chẳng lẽ là đang học khóa quản lý công ty?
Rất có thể, trong khoảng thời gian này, Thu Văn Sinh đối với hắn càng ngày càng coi trọng, một số quyền hành trong tay cũng đang dần đưa ra, hẳn là cô ta sốt ruột.
Sau khi xem video hướng dẫn thủ ngữ trong văn phòng cả buổi chiều, mặc dù chiếc ghế mềm mại và thoải mái nhưng Thu Đồng cũng không nhịn được đau nhức xương khớp. Gần đây mỗi ngày đi làm, cô đều học thủ ngữ, dự định âm thầm tạo bất ngờ cho An Ninh. Sau khi học xong, cô có thể giao tiếp với em ấy bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu mà không cần phiền An Ninh tìm bút tìm vở hay gõ chữ cho cô xem.
Xoa xoa cái cổ cứng ngắc, cô liếc mắt nhìn thời gian, đã gần đến giờ tan sở, trường học cũng đến lúc tan học.
Cô tắt máy tính, cầm điện thoại nhét vào túi, cong cong môi, lưu loát bước ra khỏi văn phòng, đi thang máy xuống lầu, giày cao gót đạp ở trên sàn nhà "cốc cốc", đi qua sảnh tiếp tân trên tầng một, mặc kệ đủ loại ánh mắt, ra khỏi tòa nhà công ty.
Trên đường lái xe hướng về trường học, cô nhận được một cuộc gọi từ Từ Giai Tư.
"Chị Đồng, khoẻ không? Lâu rồi không ra ngoài chơi, cậu đang bận gì vậy?"
"Cậu không biết sao? Tôi bị Thu Văn Sinh bắt đến công ty làm trâu làm ngựa cho ông ta rồi".
"Đây không phải là chuyện tốt sao?", Từ Giai Tư ở bên kia cười, dáng vẻ rất vui vẻ, "Cậu biểu hiện cho tốt, để đứa con riêng kia biết con riêng chỉ là con riêng, không nên nghĩ tới cái không thuộc về mình".
"Lười lắm", Thu Đồng xì khẽ một tiếng, lạnh nhạt nói, "So với hắn, tôi đây sợ hạ thấp mình".
"Ha ha ha ha, chị Đồng, cậu thật lợi hại!"
Thật vất vả mới cười xong, Từ Giai Tư nghiêm mặt nói: "Nói chứ, chị Đồng, đã lâu rồi không gặp, các anh chị em đều đang hỏi cậu có phải hay không muốn thoát ly nhóm nhỏ của chúng ta rồi?"
Sau khi khai giảng, các vị nhị thế tổ cũng từ bên ngoài trở về nhà, sau giờ học cũng có nhiều buổi liên hoan, Thu Đồng đã bỏ qua nhiều dịp, cũng từ chối cuộc hẹn từ bọn họ hết lần này đến lần khác. Bạn bè trong nhóm đều nghi ngờ cô thay lòng đổi dạ, bận chăm chỉ tạo dựng sự nghiệp rồi.
Vừa đến đèn đỏ, Thu Đồng chậm rãi dừng xe, cô biết Từ Giai Tư nhất định có chuyện muốn nói nên không mở miệng.
"Chị Đồng, lần này các anh chị em trong nhóm hẹn nhau đi chơi vào dịp Lễ Quốc khánh, cậu đi không?"
"Đi đâu? Chơi gì vậy?"
"Thằng nhóc Tần Ngạn kia không phải mới sắm một chiếc du thuyền sao, lần đầu hạ thuỷ muốn tổ chức tiệc ăn mừng trên biển, lúc đó mời rất nhiều người, chúng ta đi tới đó vui chơi một chút đi?"
Thu Đồng nhíu mày, nếu như là trước kia, cô nhất định sẽ tham gia vào một sự kiện náo nhiệt như vậy. Nhưng bây giờ cô có An An rồi, An An không thể lộ ra ngoài ở trước mặt người khác, cô vì muốn che giấu em ấy đã tốn rất nhiều công sức, huống hồ là đưa em ấy đi tham gia loại tiệc mà người trong giới đều có mặt. Cho tới bây giờ, trong vòng chỉ có Từ Giai Tư cùng Sở Lâm An là biết về sự tồn tại của An Ninh.
"Không đi", cô phủ quyết thẳng thừng, suy nghĩ một chút lại nói: "Kỳ nghỉ mình muốn cùng An An ra ngoài chơi".
"An An? Có phải là An Ninh bé nhỏ không?", Từ Giai Tư kinh ngạc nói, cô còn tưởng rằng An Ninh chỉ là một thú vui mới mà Thu Đồng tình cờ tìm thấy, yêu thích là chuyện trong chốc lát thôi mà sao vẫn chưa thấy chán vậy, "Chị Đồng, cậu đang đùa đúng không?"
"Đùa cái gì?", Thu Đồng cau mày, thấy đèn xanh bật lên, chậm rãi khởi động xe.
"Cậu thật sự yêu thích bạn nhỏ kia? Không phải vui đùa một chút?"
"Ai nói tôi chỉ đùa thôi", cô cau mày thật sâu, bàn tay trắng nõn ấn lên vô lăng, từ từ xoay vô lăng, chiếc xe vòng qua ngã tư, chậm rãi tăng tốc.
Từ Giai Tư trố mắt ngoác mồm, cảm giác mình hình như đã nghe được một bí mật lớn. Cô quá kinh ngạc, quá kích động, lắp bắp nói: "Cậu..... con người ta nhỏ như vậy..... cậu cũng xuống tay được...."
"Mình sẽ chờ em ấy lớn lên", Thu Đồng nói.
Từ Giai Tư trầm mặc, lời kịch thâm tình giống như phim truyền hình từ trong miệng Thu Đồng nói ra sao mà nghe thấy ghê quá vậy? Cô nuốt một ngụm nước bọt, cũng chỉ có thể cảm thán tình yêu đích thực không giới hạn tuổi tác, giới tính, sau khi làm một hồi chuẩn bị tâm lý, cô miễn cưỡng cảm thấy có thể tiếp nhận rồi, mở miệng cười nói: "Chị Đồng, cậu còn có nhớ hay không cậu đã từng nói bản thân cậu không cong?"
Thu Đồng nghiêm túc nói: "Mình không cong, chỉ là người mình thích tình cờ là một cô gái thôi!"
"Xì ~", Từ Giai Tư suýt chút nữa bị chua rụng răng. Cô sởn da gà khắp người, chị Đồng sau khi gặp được chân ái của mình sao mà lại như biến thành một người khác, nói chuyện mắc huệ như vậy. "Được rồi được rồi, vậy mình sẽ nói với họ rằng cậu không đi."
"Ừm, nhớ đừng nhắc đến An An."
"Biết rồi! Bảo đảm sẽ không nhắc đến An An bé bỏng của cậu!", Từ Giai Tư đang muốn cúp điện thoại, Thu Đồng đột nhiên gọi cô lại.
"Cậu với Sở Lâm An nhà cậu sao rồi?", trong thanh âm cô mang theo ý cười, tình duyên của mình thuận buồm xuôi gió nên không khỏi quan tâm đến người chị em này.
"Cậu hỏi cái này làm gì?", Từ Giai Tư dừng chốc lát, thản nhiên nói: "Cũng giống như từ trước tới nay thôi, mình không tìm anh ấy, anh ấy cũng sẽ không tìm mình".
"Ừm?"
Như thể cuối cùng cũng tìm được người để tâm sự, Từ Giai Tư nói: "Chị Đồng, mình nghĩ mình sẽ từ bỏ, thật sự từ bỏ, sẽ không bao giờ chạy theo anh ấy nữa. Mình quá mệt mỏi, anh ấy cho mình chút xíu ngon ngọt là mình liền như một con chó, nhớ ăn không nhớ đánh".
Thu Đồng nghĩ đến Sở Lâm An muốn lật thuyền, cô không hề có một tiếng động mỉm cười, nói: "Sao cậu nghĩ thông suốt vậy?"
Từ Giai Tư thở dài: "Mình đến trường tìm anh ấy, nhìn thấy anh ấy vừa nói vừa cười với một cô gái. Mình lại đột nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc, ngày nào cũng chạy theo cầu xin anh ấy cười một cái với mình. Ái tình đúng là cục phân chó mà, tại sao mình phải vì một người đàn ông mà sống thấp kém như thế chứ!"
"Cho nên, lần này mình đi du thuyền trên biển tìm một tiểu thịt tươi, cái gì Sở Lâm An, đi chết đi."
Thu Đồng lẳng lặng nghe cô kể rõ, Từ Giai Tư chắc chắn đã phải cố gắng kìm nén, nói cả một đoạn đường với Thu Đồng, lúc sắp tới cổng trường Nhất Trung, Thu Đồng lên tiếng nói: "Được rồi, sắp tới trường học của An An rồi, mình muốn đưa em ấy ra ngoài chơi, cúp đây".
Từ Giai Tư rất thoải mái sau khi được giải toả tâm sự, nhất thời quên cả thời gian, nghe Thu Đồng nói xong mới mới phát giác đã qua lâu rồi, cô lau mặt, cảm khái "Có người yêu quên bạn bè", đúng là chị em plastic mà, còn chưa kịp nói gì thêm, bên tai liền truyền đến tiếng "tút tút tút" khô khan.
Đối mặt với điện thoại đã cúp, Từ Giai Tư: "......."
Đàn ông với Thu Đồng, đều giống nhau, là cái mống heo bự!!!!
Đem xe đứng ở cách cổng trường không xa, Thu Đồng lấy điện thoại di động ra nhắn cho An Ninh một tin, rồi ngồi trong xe chờ tan học. Sau khi nói chuyện với Từ Giai Tư hồi lâu, cô không thể không nghĩ về chuyện của Từ Giai Tư cùng Sở Lâm An. Cô không phải là người thích quản việc không đâu, nói cô tính tình lạnh nhạt cũng không phải là không đúng, nếu như không phải Từ Giai Tư ở bên cạnh cô lâu rồi, giao tình hai người rất sâu thì trước đó cô cũng sẽ không khuyên bảo Từ Giai Tư làm gì.
Nhưng ngay sau khi bản thân cô tìm được người yêu, Từ Giai Tư lại đột nhiên nói muốn từ bỏ?
Tuy rằng Thu Đồng nhìn ra, Sở Lâm An đối với Từ Giai Tư có tình cảm, nhưng cô không hợp mắt hành vi của hắn. Trong suy nghĩ của cô, nếu như hắn yêu thích Từ Giai Tư, hoàn toàn có thể cùng cậu ấy làm sâu sắc thêm mối quan hệ của họ chứ không tất yếu dùng loại thái độ này. Dùng thủ đoạn để thu phục cậu ấy. Nếu muốn có một tình yêu chân thật, thuần tuý, trước tiên phải dành tình cảm bình đẳng trả giá, mà không phải là dùng những thủ đoạn bẩn thỉu để có được nó.
Sở Lâm An làm người cũng ok, tính cách không có gì đáng chê trách, nhưng về mặt tình cảm thì lại quá bướng bỉnh, luôn chui rúc. Thu Đồng cùng hắn giao du không nhiều nên cô chỉ có thể sau lưng nhắc nhở Từ Giai Tư, kết quả cậu ta vẫn như con thiêu thân lao đầu vào sự sắp đặt của Sở Lâm An, không thể thoát ra được.
Vốn tưởng rằng bọn họ sẽ từ từ như vậy cho đến khi Sở Lâm An thu lưới, cả hai sẽ đến với nhau. Nhưng bây giờ Từ Giai Tư đột nhiên đầu óc thanh tỉnh, Sở Lâm An đã lên kế hoạch nhiều năm như vậy, một khi gà bay trứng vỡ, sẽ không hối hận chết đi được sao? Ngẫm lại biểu hiện sau này của hắn ta, Thu Đồng cảm thấy sảng khoái một trận.
Từ Giai Tư nói, ái tình chính là đống phân chó. Trước đây Thu Đồng nhất định sẽ đồng ý, nhưng Thu Đồng hiện tại lại không cho là như vậy, tình yêu rõ ràng là điều kỳ diệu nhất trên đời.
Tiếng chuông tan học vang lên, trong sân trường vang lên tiếng nhạc ngắn du dương. Một lúc sau, học sinh từ cổng trường chậm rãi đi ra, từng người từng người hân hoan nhảy nhót, trên mặt tràn đầy niềm vui sướng của kỳ nghỉ dài.
Thu Đồng đẩy cửa bước xuống, một tay chống trên cửa xe, nhìn cổng trường, ánh mắt dán chặt vào một bóng người.
Khi thời tiết trở nên mát mẻ hơn, An Ninh thay bộ đồng phục học sinh mùa thu, áo khoác sọc xanh trắng, quần xanh lam có sọc trắng hai bên. Đồng phục của em ấy là cỡ nhỏ nhất, nhưng chúng vẫn hơi rộng, mặc trên thân thể gầy gò cảm giác hơi thùng thình. Thu Đồng phải mất một lúc để tìm thấy em ấy giữa đám đông cùng mặc đồng phục thế này, nhưng An Ninh nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấy một cây màu đỏ bên này, đi thẳng về phía cô.
Khi đến gần, em ấy lon ton chạy lại với chiếc cặp sách trên lưng, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt cong cong sáng lên trong ánh chiều tà khi mặt trời lặn, như thể chứa đầy những vì sao.
Thu Đồng dang tay ra, thiếu nữ xinh đẹp không chút do dự lao vào vòng tay của cô.
Lần trước, khi Thu Đồng đến đón nàng, nàng chạy đến trước mặt cô đột ngột dừng lại, không dám lao vào vòng tay ấm áp kia. Lần này, Thu Đồng chủ động mở rộng vòng tay của cô, mà nàng cũng dám ở dưới con mắt mọi người rúc vào vòng tay cô.
Thời khắc này, cả hai người đồng thời nảy ra một ý nghĩ. Người này, chính là gặp đúng người mà người ta vẫn hay nói. Là một nửa vòng tròn mình tìm kiếm, hợp lại cùng nhau, nhân sinh mới hoàn chỉnh.
- ---------
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký của An Ninh: Mỗi người đều là một nửa vòng tròn, họ sinh ra để tìm kiếm một nửa vòng tròn còn lại, may mắn thay, mình đã tìm thấy rồi.
Thu Đồng: Cuộc sống của tôi đã hoàn chỉnh.
Tác giả ngu ngốc: Mọi người muốn nhìn thấy Từ Giai Tư tìm thấy một tình yêu mới khác hay là Sở Lâm An truy thê hoả táng tràng đây? Trưng cầu ý kiến, sau này tôi sẽ viết!!