Hôm nay Thẩm Tư Thần đóng cửa tiệm mì một ngày để dẫn Thẩm Tư Vũ đến công viên giải trí ở trong thành phố.
Tuy hoàn cảnh không mấy khá giả nhưng trước nay Thẩm Tư Thần luôn cố gắng để con trai mình có cuộc sống không thua kém các bạn nhỏ khác, cậu luôn dành những gì tốt đẹp nhất có thể cho bé con Thẩm Tư Vũ.
Lúc hai cha con ra khỏi nhà, có một bóng dáng đã đứng đợi sẵn ở trước cửa.
"Bác sĩ Hàn, sao anh lại ở đây?" Thẩm Tư Thần nghi hoặc hỏi.
Hàn Kỳ sâu xa nhìn Thẩm Tư Vũ, nhóc con đáp lại anh bằng một nụ cười ranh mãnh.
Anh bất lực thở dài trong lòng, đứa nhỏ này đúng là hố chết người mà.
"Lần trước anh đã hứa với Tiểu Vũ có thời gian sẽ dẫn cậu nhóc đi công viên giải trí, cho nên..."
"Cho nên hôm qua con đã gọi điện cho chú Hàn hẹn chú ấy đi cùng chúng ta, có được không ba ba?" Thẩm Tư Vũ nhanh nhảu tiếp lời.
"Tất nhiên là được, làm phiền anh rồi, bác sĩ Hàn." Thẩm Tư Thần tươi cười gật đầu.
Người ta đã tới tận đây rồi, cậu có thể từ chối được sao. Với lại bác sĩ Hàn đối với gia đình cậu chẳng phải người xa lạ gì, còn có thể nói là ân nhân của cậu và bé cưng.
Hàn Kỳ nhẹ nhàng thở phào, "Không phiền, không phiền, đi chơi cùng Tiểu Vũ anh cũng rất vui."
Ba người cùng nhau đi bộ ra trạm xe buýt.
Hàn Kỳ giúp Thẩm Tư Thần mang balo chứa vật dụng của Thẩm Tư Vũ, còn tiện tay bế nhóc lên.
"Bác sĩ Hàn, có nặng không, hay để tôi bé bé cưng cho."
"Không nặng, cứ để anh."
Thẩm Tư Vũ không cần phải tự đi, vô cùng sung sướng. Nhóc con ghé vào tai Hàn Kỳ, nhỏ giọng thì thầm, "Chú Hàn, đã bao lâu rồi mà ba ba cháu vẫn còn gọi chú là bác sĩ Hàn kìa."
Giọng nhóc con bốn tuổi trong trẻo nhưng lại pha đầy sự nghịch ngợm và có chút mỉa mai.
Hàn Kỳ sâu kín nhìn Thẩm Tư Vũ, anh cố ý thả chậm bước chân để kéo xa khoảng cách với Thẩm Tư Thần một chút.
"Bây giờ cháu có thể giải thích tình huống lúc nãy rồi đó, bạn nhỏ Thẩm Tư Vũ."
Thẩm Tư Vũ nhún vai, cười khanh khách, "Chẳng phải chú đã giải thích với ba ba của cháu rồi sao? Ba ba của cháu dạy nói dối là xấu, chú Hàn, lúc nãy... chú nói dối."
Hàn Kỳ đen mặt, cậu nhóc bốn tuổi này quả là tinh ranh, anh họ nhẹ một tiếng, thản nhiên đáp lại, "Chú chỉ nói với em ấy là từng hứa với cháu là sẽ cùng đi công viên giải trí, cũng không tính là nói dối."
Thẩm Tư Vũ trề môi, "Cháu cũng chỉ nói là hôm qua gọi điện hẹn chú cùng đi, hình như cũng không tính là nói dối ba ba."
Hai người nhìn nhau, ăn ý giả vờ như bản thân mình không hề "phạm tội".
Sự thật chính là Thẩm Tư Vũ gọi cho Hàn Kỳ, nói là ba ba của nhóc muốn hẹn anh ta cùng đưa nhóc đi công viên giải trí, sau đó Hàn Kỳ rất vui vẻ nhận lời.
Thật ra lúc nghe điện thoại anh đã biết là do nhóc con Thẩm Tư Vũ giở trò, thế nhưng rốt cuộc anh vẫn vờ như không biết mà nhận lời, anh biết Tiểu Vũ muốn tạo cơ hội cho anh và Thẩm Tư Thần gặp nhau nhiều hơn, mà anh cũng không muốn từ bỏ cơ hội này.
Anh thích Thẩm Tư Thần, thích rất nhiều, cũng rất lâu.
Ngày ấy lần đầu tiên anh gặp Thẩm Tư Thần là lúc cậu vừa chuyển đến đây không lâu, khi ấy cậu bị sốt nên đã đến phòng khám của anh.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sự Cưng Chiều Của Hoắc Cảnh
2. [Ngôn Tình] Sống Chung
3. Mèo Con Hôm Nay Muốn Yêu Rồi
4. Cô Nàng Nóng Nảy Và Chàng Trai Đáng Ghét
=====================================
Anh còn nhớ ngày ấy khi đến phòng khám cậu đã sốt mê man, thần trí bắt đầu không tỉnh táo, cậu chỉ kịp nắm lấy tay anh và nói "xin hãy giúp tôi, không được dùng thuốc, tôi có thai" rồi ngất lịm đi.
Hôm ấy, anh thực sự đã không tiêm thuốc cho cậu.
Anh túc trực bên cạnh cậu cả một đêm, vừa lau người vừa chườm mát, cẩn thận chăm sóc cậu như chăm sóc một thai phụ.
Một trong những nguyên tắc hàng đầu trong việc điều trị của anh chính là tin tưởng bệnh nhân, cũng giống như cách mà bệnh nhân tin tưởng gửi gắm tính mạng của mình cho anh vậy.
Dù việc cậu nói mình có thai quá là hoang đường, bởi vì anh nhìn thấy giấy tờ tùy thân cậu mang theo trên đó ghi rõ ràng giới tính của cậu là nam.
Thế nhưng, anh chọn tin tưởng cậu.
Đêm ấy tranh thủ lúc cậu ngủ Hàn Kỳ đã lên mạng tra thêm tư liệu về việc nam giới sinh con, sau khi tìm kiếm rất lâu anh mới tìm thấy một vài tài liệu y học của nước ngoài ghi chép về việc này.
Vô cùng hiếm.
Tức là không phải không có tiền lệ, chỉ là vô cùng hiếm gặp.
Hàn Kỳ nhìn thiếu niên trẻ tuổi non nớt nhắm chặt hai mắt nằm trên giường, có lẽ ba chữ "vô cùng hiếm" ấy giờ đang ở ngay trước mặt anh, bằng xương bằng thịt.
Hàn Kỳ có chút hoang mang, nhưng trên hết vẫn cảm thấy vô cùng kỳ diệu.
Trước nay sự quan tâm lớn nhất của anh chính là nghiên cứu y học, anh đến vùng nông thôn xa xôi này mở một phòng khám nhỏ an tĩnh sống qua ngày một phần là vì anh muốn giúp đỡ người dân ở đây, và một phần là để có nhiều thời gian tập trung đọc sách, nghiên cứu.
Chưa bao giờ anh nghĩ tới mình sẽ gặp một trường hợp hiếm lạ như thiếu niên trước mặt.
Cậu ấy rất trẻ, làn da hơi nhợt nhạt, cánh môi hồng phớt khẽ mấp máy theo nhịp thở, hàng mi cong dài rủ xuống. Lúc nãy anh chưa nhìn kỹ nhưng anh chắc chắn đôi mắt của cậu rất đẹp, rất sáng.
Anh không ngờ, từ lần gặp gỡ ấy, vận mệnh của anh đã rẽ sang một con đường hoàn toàn mới.
...
Ba người lên xe buýt, phải ngồi xe buýt hơn ba mươi phút mới tới được trung tâm thành phố.
Bọn họ ở vùng nông thôn ngoại thành, điều kiện có chút thiếu thốn, tuy nhiên người dân ở đó vừa nhiệt tình lại lương thiện, cuộc sống mỗi ngày đều trôi qua một cách bình dị, êm ả.
Thẩm Tư Thần nhìn bé cưng của mình ngồi cạnh cửa sổ, đôi mắt to tròn nhìn ra ngoài cửa kính dường như nuối tiếc đến không muốn chớp mắt.
Dù cho có cố gắng tỏ ra mình chững chạc thế nào thì bạn nhỏ Thẩm Tư Vũ cũng chỉ là một đứa bé bốn tuổi, cậu nhóc đối với thế giới rộng lớn vẫn luôn rất hiếu kỳ.
Ở vùng ngoại thành không có nhiều xe hơi như vậy, không có những tòa cao ốc cao chót vót, không có những cửa hàng san sát nối tiếp nhau, cả công viên giải trí cũng không có.
Đôi khi Thẩm Tư Thần cũng nghĩ ngơi lung tung, cậu không biết có phải cậu mang theo bé cưng chạy đến vùng nông thôn sống, có phải cậu ích kỷ giữ bé cưng cho riêng mình là cậu đã sai rồi hay không.
Nếu cậu để Thẩm Tư Vũ đi theo người đàn ông kia, hoặc là chủ tịch Kiều, có lẽ giờ này bé cưng của cậu đã trở thành một tiểu vương tử cao quý, đi đâu cũng có kẻ đón người đưa, nào phải trở thành một đứa trẻ ở nông thôn nhìn cái gì cũng tròn mắt thích thú.
Tất cả đều là tại cậu.
Thẩm Tư Thần cụp mắt xuống, có đè nén cảm xúc trong lòng.
"Tư Thần, em mệt sao?" Hàn Kỳ nhìn thấy cậu không có biểu hiện là lạ, trong lòng có chút lo lắng.
Cậu lắc đầu, âm thanh có chút yếu ớt, "Có lẽ là say xe, nghỉ ngơi một chút là ổn, anh trông bé cưng giúp em, em nhắm mắt nghỉ ngơi một chút."
"Được, nếu quá khó chịu thì nói với anh."
"Ừm."
Xe chạy thêm một đoạn thì tới khu vui chơi, lúc này Thẩm Tư Thần đã xốc lại tinh thần. Lâu lắm rồi cậu mới dẫn bé cưng ra ngoài chơi, cậu không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến tâm trạng của bé cưng.
Đối với cậu, không có gì quan trọng hơn bạn nhỏ Thẩm Tư Vũ.
Ba người đi cạnh nhau tạo thành một tổ hợp vô cùng bắt mắt.
Hàn Kỳ cao gần một mét chín, khuôn mặt ôn hòa nhã nhặn, trên mặt còn đeo một chiếc kính gọng vàng, tổng hợp lại chính là kiểu đàn ông đẹp trai - tri thức điển hình.
Thẩm Tư Thần thấp hơn một chút, chỉ cao hơn một mét bảy, khi cậu cười đặc biệt xán lạn ngọt ngào, da trắng môi hồng, khuôn mặt tươi trẻ, mang cho người khác cảm giác thanh xuân phơi phới.
Thẩm Tư Vũ tuy còn nhỏ nhưng "nhan sắc" lại chẳng kém cạnh hai người lớn, khuôn mặt của nhóc có đường nét phát họa rõ ràng, làn da trắng được thừa hưởng từ ba ba, hai gò má căng tròn phúng phính, cậu nhóc chính là hình tượng bé con đáng̣ yêu điển hình.
Thẩm Tư Vũ đi ở giữa, một tay được ba ba dắt đi, một tay nắm lấy tay của Hàn Kỳ, trong lòng nhóc vô cùng vui vẻ, bởi vì nhóc có cảm giác ba người bọn họ giống như một gia đình vậy.