Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Từ lúc hiểu chuyện, nhóc con Thẩm Tư Vũ đã biết mình là do ba ba sinh ra, nhóc không có mẹ nhưng những đứa trẻ khác, bởi vì ba ba chính là "mẹ" của nhóc.

Tuy nhiên ba ba và chú Hàn nói điều này là bí mật, không thể nói cho người khác biết.

Nhóc không cảm thấy ghét điều đó, ngược lại đó còn là niềm tự hào bí mật của nhóc, nhóc cảm thấy mình đặc biệt hơn người khác.

Chú Hàn là người thân thiết với nhóc nhất ngoài ba ba, chú Hàn từng nói với nhóc, ba ba sinh nhóc rất vất vả, cho nên nhóc nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, không được làm ba ba buồn.

Nhóc biết mình còn một người ba ba khác, thế nhưng người ấy chưa từng xuất hiện, ba ba không nói, nhóc cũng sẽ không hỏi, nhóc chỉ cần ba ba hiện tại.

Chú Hàn đối với nhóc và ba ba cực kỳ tốt, nhóc cũng rất thích chú Hàn, nếu như ba ba chấp nhận ở bên chú Hàn thì sẽ có thêm một người cùng nhóc chăm sóc ba ba, như vậy thật tốt biết bao.

Bạn nhỏ Thẩm Tư Vũ âm thầm gảy bàn tính nhỏ trong đầu, âm mưu tác hợp cho hai người lớn bên cạnh.

Thẩm Tư Thần đến công viên giải trí không nhiều nên cũng không quá thông thạo các trò chơi, từ đầu tới cuối đều là Hàn Kỳ mang Thẩm Tư Vũ đi chơi, còn cậu thì đi theo quan sát.

Cả Hàn Kỳ và nhóc con Thẩm Tư Vũ đều không hề biết, trong ánh mắt của Thẩm Tư Thần khi nhìn bé cưng của mình chơi trò chơi, ngoài sự yêu thương ra còn có cả sự ngưỡng mộ.

Không có ai biết, lúc nhỏ cậu cũng ao ước được đến công viên giải trí, cuối tuần cũng muốn được cha mẹ dẫn đi ra ngoài chơi như những bạn nhỏ khác.

Khi cậu còn nhỏ, cuối tuần đều phải ở nhà phụ giúp làm việc nhà, mỗi tuần chú và dì sẽ dẫn em họ của cậu đi chơi, có khi là đi công viên giải trí, có khi là đi dã ngoại... sau đó nó sẽ tìm cậu khoe mẽ thật lâu.

Lúc ấy cậu chỉ có thể giấu sự hâm mộ trong lòng, giả vờ rằng mình không thích đi công viên giải trí.

Lâu dần đến khi lớn lên, cậu cũng đã quên mất khát khao ngày bé của mình.

Mãi đến khi đưa Thẩm Tư Vũ đến đây cậu mới nhớ lại, thế nhưng... cậu đã không còn là Thẩm Tư Thần bé nhỏ năm nào nữa, cũng không thể vô tư như một đứa trẻ mà chơi trò chơi ở công viên giải trí nữa.

Trong đời này có rất nhiều việc không thể thay đổi được, rốt cuộc chỉ có thể hoài niệm và tiếc nuối.

Thẩm Tư Vũ chơi hết cả một buổi sáng, đến trưa thì rốt cuộc cũng thấm mệt, mồ hôi thấm ướt cả một mảng lớn trên lưng áo sơ mi của nhóc.

"Bé cưng, chúng ta ăn chút gì đó rồi quay lại chơi tiếp có được không, không thể chơi đến quá sức."

"Dạ được." Dù Thẩm Tư Vũ rất muốn tiếp tục chơi nhưng nhóc vẫn ngoan ngoãn vâng lời.

Ba ba có đem theo sữa hộp cho nhóc uống, nhóc có thể không ăn trưa nhưng không thể để ba ba và chú Hàn đói bụng được, nhóc con tự hào vì mình rất hiểu chuyện.

"Anh nhớ ra anh có một người bạn, cậu ấy làm việc một nhà hàng ở gần đây, hay là chúng ta đến đó ăn trưa nha, anh có phiếu ưu đãi." Hàn Kỳ đề nghị.

Thẩm Tư Thần cảm thấy trước nay Hàn Kỳ đã giúp đỡ hai cha con cậu rất nhiều, hôm nay còn dành thời gian đi chơi cùng bé cưng nhà cậu, cậu cũng nên mời anh ấy ăn một bữa đàng hoàng.

"Cũng được, hôm nay tôi sẽ mời khách."

Hàn Kỳ nghiêng đầu mỉm cười, "Được, vậy thì đi thôi."

Nhà hàng cách công viên giải trí không xa, Hàn Kỳ gọi một chiếc taxi đi qua đó.

Lúc ba người đến thì cũng qua giờ cơm trưa một chút, khách trong nhà hàng không đông lắm, Hàn Kỳ đã gọi điện đặt trước một phòng riêng.

Thẩm Tư Thần nhìn thấy nhà hàng này quá mức xa hoa thì có hơi lo lắng, hôm nay cậu không mang nhiều tiền mặt lắm, nhưng may mà cậu có mang thẻ, có lẽ là giá của một bữa cơm cũng không đến nỗi nào.

Đang mãi suy nghĩ thì nào ngờ lúc vừa qua ngã rẽ chỗ hành lang, cậu không cẩn thận nên đã va phải một nhóm người.

Hàn Kỳ đỡ lấy cậu, lo lắng hỏi, "Tư Thần, em không sao chứ?"

Cậu bất cẩn đụng phải người khác nên có chút lúng túng, đầu còn chưa ngẩng lên đã vội vàng cúi người thấp xuống nói xin lỗi. Người đến chỗ này không sang thì quý, cậu không dám đắc tội với người như thế.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là tôi không cẩn thận."

Đối phương còn chưa đáp lại thì cậu đã nghe thấy giọng của Thẩm Tư Vũ, "Dì Kiều? Ba ba, là dì Kiều."

Nhóc con gặp được người quen nên phấn khích reo lên, người thứ ba đối tốt với nhóc sau ba ba và chú Hàn chính là dì Kiều.

Cứ cách một đoạn thời gian dì Kiều sẽ đến thăm nhóc, dì còn mua rất nhiều đồ ăn vặt, quần áo mới và đồ chơi cho nhóc. Khuôn mặt của dì Kiều rất nghiêm nghị nên lúc đầu nhóc rất sợ dì, mãi đến sau này dì dịu dàng dỗ dành, kiên nhẫn chơi đùa với nhóc thì nhóc mới mở lòng và yêu quý dì.

Thẩm Tư Thần nghe nhóc con nhà mình dì Kiều thì mới thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng khi cậu ngẩng đầu lên thì suýt nữa bị dọa cho đứng tim.

Bởi vì trước mặt cậu không chỉ có Kiều Cảnh Vân, mà người cậu không hề muốn gặp nhất cũng đứng ngay bên cạnh, người lúc nãy cậu vô tình đụng trúng, không ai khác chính là Kiều Cảnh Nam.

Thẩm Tư Thần trợn tròn mắt, lảo đảo đứng không vững, may mà có Hàn Kỳ đứng phía sau đỡ cậu.

Kiều Cảnh Vân thấy tình cảnh này cũng có chút kinh ngạc, thế nhưng bà cũng là người đầu tiên phản ứng lại.

"Bé con, cháu nhận nhầm người rồi, chúng ta không quen biết nhau."

Thẩm Tư Vũ tròn xoe mắt kinh ngạc, người trước mặt rõ ràng là dì Kiều từng rất yêu thương nhóc, thế nhưng hôm nay dì ấy lại nói rằng không quen biết nhóc.

Ánh mắt tràn ngập thất vọng ấy của Thẩm Tư Vũ như mũi dao nhọn đâm vào lòng Kiều Cảnh Vân, thế nhưng bà không thể làm khác được.

Lúc này Thẩm Tư Thần mới phản ứng lại được, cậu vội vàng bước tới bế Thẩm Tư Vũ lên, quay mặt nhóc úp vào vai mình, "Xin lỗi, thật xin lỗi, con trai của tôi còn nhỏ nên nhận nhầm người, xin lỗi, chúng tôi xin phép đi trước."

Nói rồi cậu lập tức bước vòng qua mấy người bọn họ, đi thẳng một mạch.

Hàn Kỳ vội vàng đuổi theo, khi đi ngang qua Kiều Cảnh Nam, ánh mắt của anh không khỏi lướt qua khuôn mặt lạnh lùng kia một thoáng.

...

Kiều Cảnh Vân không nhìn theo ba người họ, sắc mặt vẫn điềm tĩnh như cũ, thản nhiên như không có chuyện gì.

"Đi thôi."

Kiều Cảnh Nam nhướng mày nhìn theo bóng lưng của Kiều Cảnh Vân, khóe môi chợt cong lên một đường.

Lúc ngồi xe trở về, đột nhiên Kiều Cảnh Nam nói với thư ký Lục đang lái xe ở phía trước, "Lục Văn, thuê thám tử điều tra tư liệu của ba người lúc nãy chúng ta gặp ở nhà hàng đi, đặc biệt là đứa nhỏ đó."

Lục Văn không nhịn được hiếu kỳ, một bên cho xe đi chậm lại, một bên thắc mắc, "Kiều tổng, chẳng phải chỉ là nhận nhầm người thôi sao?"

Kiều Cảnh Nam nhìn ra ngoài cửa kính, "Nhận nhầm người mà có thể chuẩn xác gọi chị tôi là dì Kiều sao?"

Lục Văn không hỏi gì thêm nữa, bổn phận của thư ký chính là làm việc mà ông chủ giao cho.

Kiều Cảnh Nam cũng không giải thích thêm, thằng bé khi nãy rất giống với những tấm ảnh chụp lúc nhỏ của hắn đang trưng ở trong nhà, còn có thể nói là y như cùng một khuôn đúc ra vậy

Cả hắn cũng nhận ra được, không có lý nào chị của hắn lại không thấy, vậy mà chị ấy lại thản nhiên không hề nhắc tới một lời.

Cậu bé kia cũng có vẻ như rất thân quen với chị ấy, thế nhưng chị ấy lại nói là không quen biết, cả phản ứng của cha cậu bé cũng rất kỳ lạ, giống như là vừa bối rối vừa lo sợ vậy.

Chị hai càng cố phớt lờ, càng tỏ ra không quan tâm thì lại càng khiến hắn khi ngờ hơn.

Kiều Cảnh Nam nhếch môi, giữa ba người bọn họ, chắc chắn là có mối liên hệ gì đó.

Hiện tại công ty đang tham gia một dự án quan trọng, nếu để đối thủ nắm được điểm yếu của chủ tịch Kiều Thị rồi tung scandal ra thì không hay cho lắm.

Nếu có chuyện gì đó mà chị hai không tự giải quyết dứt khoát được, nhưng không chừng hắn lại có thể.
Nhấn Mở Bình Luận