Ngày thứ mười sau khi Thẩm Tư Thần mất tích.
Vừa sáng sớm Lục Văn đã phải chạy đôn chạy đáo đi điều tra tư liệu, vất vả lắm đến tầm mười giờ mới làm thành một bản báo cáo hoàn chỉnh đem đến phòng của Kiều Cảnh Nam.
"Kiều tổng, báo cáo chi tiết về tư liệu của Bạch Phương Thần ở đây. Anh... hôm qua anh không ngủ sao?"
Sắc mặt của Kiều Cảnh Nam cực kỳ kém, còn tệ hơn cả tình trạng mấy ngày vừa qua.
Hắn dùng một tay day hai bên thái dương, nhắm mắt tựa lưng vào ghế, "Tôi không sao, cậu nói tiếp đi."
"Bạch Phương Thần nay gia cảnh bình thường, cha mẹ ở quê làm nông, cậu ta đến S thành học đại học, đang học ở trường A, bình thường là người không có cảm giác tồn tại, đi học cũng thường đeo khẩu trang, là người nhút nhát rụt rè, không có bạn bè gì..."
Kiều Cảnh Nam cười hắt ra một tiếng đầy mỉa mai, "Tìm được một người như vậy đúng là hắn ta đã tốn không ít công sức nhỉ? Ảnh chụp thì sao?"
"Cậu ta không dùng mạng xã hội, bạn bè cũng không có ảnh của cậu ta, ảnh chụp duy nhất là trong tư liệu cá nhân và hồ sơ của trường học, nhưng mà... khuôn mặt đúng là rất giống ạ."
Lục Văn cũng có chút phiền muộn, nếu như người này thật sự trong sạch, cậu ta cũng không phải cố ý tiếp cận Kiều tổng, vậy thì... khuôn mặt đó e là sẽ gây họa mất.
Thẩm Tư Thần thì không rõ tung tích, giờ lại có thêm một Bạch Phương Thần xuất hiện, nếu lỡ như trái tim của Kiều tổng không vững vàng, một lần sa chân thì vĩnh viễn cũng khó mà quay đầu.
Kiều Cảnh Nam im lặng hồi lâu mới lên tiếng, "Hoàn hảo quá không phải cũng rất đáng ngờ sao. Điều tra kỹ thêm đi."
"Vâng."
...
Cùng lúc đó tại biệt thự trên đồi của Hàn Kỳ.
"Bác sĩ Tiêu, tình trạng của tôi vẫn không khả quan sao?"
Tiêu Dương đăm chiêu nhìn bảng đánh giá trước mặt, một lúc sau mới trả lời, "Vẫn như cũ, nhưng mà cậu không cần phải vội, chúng ta còn rất nhiều thời gian mà."
Thẩm Tư Thần có chút hụt hẫng, cứ cách hai ngày Tiêu Dương là lại đến biệt thự khám cho cậu, vết thương ngoài da đã gần như lành lặn lại, chỉ còn trí nhớ của cậu là chẳng có thêm chút tiến triển gì.
"Tôi... gần đây tôi thường hay choáng váng, chóng mặt, không biết có phải là dấu hiệu của việc nhớ lại không, hay là do tôi quá căng thẳng nên mới vậy?"
Tiêu Dương nhíu mày, "Cậu còn cảm thấy gì khác nữa không? Đau đầu thì sao?"
"Đau đầu thì không, chỉ là đôi khi tôi sẽ thấy chóng mặt, hơn nữa... gần đây tôi ăn uống không ngon miệng lắm, cảm thấy không muốn ăn gì cả, còn cảm thấy rất thèm ngủ... cái đó có tính là triệu chứng không?"
Gần đây cơ thể cậu trở nên rất kỳ lạ, ban đầu cậu nghĩ là do thời tiết thay đổi, trời cũng sắp trở lạnh nên cậu mới cảm thấy không khỏe, nhưng mà tình trạng này đã kéo dài mấy ngày rồi, vốn dĩ cậu định để chiều nay sẽ nói với Hàn Kỳ, nhưng mà bởi vì Tiêu Dương hỏi nên cậu cũng sẵn tiện nói luôn.
Tiêu Dương trầm ngâm nhìn Thẩm Tư Thần, đột nhiên cậu cảm thấy không khỏe trong người, lẽ nào là do tác dụng phụ của việc đó chứ?
Nhưng mà sao có thể có tác dụng phụ được. Nếu như thật sự có tác dụng phụ thì nghiên cứu của hắn phải làm thế nào đây. Nếu lần này còn thất bại nữa giáo sư chắc chắn sẽ xem thường hắn, tiền đồ của hắn cũng coi như chấm hết.
"Bác sĩ Tiêu, bác sĩ Tiêu..."
Hắn giật mình, sau đó cười gượng gạo, "À, tôi sẽ tiếp tục theo dõi thêm tình trạng của cậu, nếu như tình trạng nặng thêm tôi sẽ cân nhắc kê thuốc cho cậu."
"À, được, cảm ơn anh, bác sĩ Tiêu. Cũng sắp đến giờ anh Kỳ về rồi, hay là anh ở lại ăn tối cùng chúng tôi rồi hẵng đi."
"Được thôi, vậy tôi cũng không khách sáo."
Thẩm Tư Thần có lời muốn nói cùng Tiêu Dương, nhưng cậu lại ngại không dám mở miệng cho nên cứ rối rắm mãi. Tiêu Dương cũng nhìn ra được, hắn đoán tám, chín phần là cậu muốn hỏi chuyện của Hàn Kỳ, vừa hay hắn có thể giúp bạn mình tranh thủ chút ấn tượng tốt.
"Cậu còn gì muốn nói với tôi sao?"
Thẩm Tư Thần cười ngại ngùng, "Bác sĩ Tiêu không hổ danh là bác sĩ tâm lý, tôi còn chưa nói mà anh đã nhìn ra rồi. Chuyện là... ừm... tôi muốn hỏi anh xem anh Kỳ bình thường thích thứ gì... Bởi vì tôi vẫn chưa nhớ ra gì cả, nhưng mà lại sắp đến sinh nhật của anh ấy rồi... cho nên... cho nên là..."
Tiêu Dương hơi ngỡ ngàng, nhưng rất nhanh sau đó lại mừng thầm trong lòng, xem ra Thẩm Tư Thần đã dần dần mở lòng với Hàn Kỳ rồi.
"Thật ra A Kỳ yêu thích cậu như vậy, dù cậu tặng thứ gì cho cậu ta thì cậu ta cũng sẽ vui vẻ mà thôi. Trong lòng cậu ta, hẳn là cậu chiếm một vị trí vô cùng đặc biệt, trước nay tôi chưa từng thấy cậu ta để ý đến ai nhiều như vậy."
Yêu thích đến mức điên cuồng.
"Tôi biết, anh ấy đối với tôi rất tốt, rất nhẫn nại, cũng rất dịu dàng, cho nên tôi... tôi muốn làm chút gì đó cho anh ấy để báo đáp."
Tiêu Dương nhìn cậu đầy thâm ý, ánh mắt khẽ lóe lên, "Hay là... cậu lấy thân báo đáp cho cậu ta đi."
"Hả?" Thẩm Tư Thần giật mình, mở to mắt nhìn hắn ta, mặt cũng trở nên đỏ bừng.
Bộ dạng này của Thẩm Tư Thần đúng là chọc cho người ta ngứa ngáy, quả nhiên là một bảo vật, hèn gì mà Hàn Kỳ lại say mê cậu đến thế. Tiêu Dương cười hả hả, "Tôi đùa thôi, cậu đừng căng thẳng quá. Nghe nói trước kia cậu nấu ăn rất ngon, hay là hôm đó cậu đích thân xuống bếp nấu cho cậu ta một bữa đi."
Thẩm Tư Thần thở phào một hơi, đưa tay vuốt vuốt trước ngực, "Bác sĩ Tiêu, anh hù chết tôi rồi."
"Ha ha, thật ra câu nói ấy cũng không phải hoàn toàn là đùa đâu, tôi nghĩ cậu cũng nên cân nhắc tới phương án đó một chút."
Thẩm Tư Thần cúi thấp đầu, vành tai đỏ bừng.
Cậu và Hàn Kỳ... có thể sao?
Mặc dù Hàn Kỳ là bạn trai của cậu, cũng đối xử với cậu rất tốt, nhưng không hiểu sao cậu lại không cảm thấy mình có thể thân mật cùng Hàn Kỳ như vậy. Đột nhiên cậu lại thắc mắc, rốt cuộc là trước kia cậu và Hàn Kỳ đã từng... hay là chưa?
Nhưng mà chuyện xấu hổ như vậy làm sao cậu dám hỏi cơ chứ!
...
Tối hôm đó sau khi ăn cơm xong, Hàn Kỳ và Tiêu Dương đến thư phòng bàn việc.
Thẩm Tư Thần đi lên lầu định đưa trái cây mà cậu mới gọt xong cho Hàn Kỳ, lúc cậu đứng trước cửa thư phòng chuẩn bị đi vào thì lại vô tình nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ.
"Tôi nghĩ không phải là tác dụng phụ. Có thể là... em ấy có thai rồi."
Miệng Tiêu Dương giật giật, xém chút thì chửi thề, "Có thai? Cậu ấy là nam mà! Khoan đã, chẳng lẽ cậu ấy chính là trường hợp đặc biệt hiếm gặp mà mấy năm trước cậu từng nhắc đến với tôi sao, là trường hợp hi hữu đàn ông có thể mang thai ấy?"
"Đúng vậy, là em ấy."
Tiêu Dương ngồi phịch xuống ghế, bàng hoàng không thể chấp nhận được sự thật, "Cậu ta thật đúng là một người đặc biệt mà, nhưng mà... nếu như việc đó ảnh hưởng đến đứa bé thì biết làm thế nào đây, với lại nếu không làm xét nghiệm thì làm sao biết chắc chắn được cậu ta có thai hay không? Mà nếu như là tác dụng phụ thật thì... nghiên cứu của tôi coi như đi tong rồi."
Hàn Kỳ thở dài, "Không sao đâu, cậu cứ làm tiếp những việc nên làm đi, nếu như em ấy thật sự có thai, đứa bé đó... tôi không nghĩ sẽ giữ lại."
Tiêu Dương biết, đứa bé đó chắc chắn không phải là con của Hàn Kỳ. Nhưng mà... cậu ta yêu Thẩm Tư Thần như vậy, có lẽ khi đưa ra quyết định này cậu ta cũng không dễ dàng gì.
"Cậu định nói với cậu ấy thế nào đây?"
"Sao có thể nói chứ. Chắc là tôi sẽ tìm một cơ hội thích hợp... rồi âm thầm làm phẫu thuật cho em ấy."
Tiêu Dương im lặng nhìn Hàn Kỳ, hắn không biết Hàn Kỳ đối với Thẩm Tư Thần như vậy thì gọi là gì, là yêu sao? Nếu như là yêu... thì tình yêu này thật sự là quá đáng sợ rồi.1
Mà bên ngoài cửa, thiếu niên như chết đứng khi nghe thấy từng câu từng chữ mà bọn họ nói chuyện với nhau.
Cậu không biết mình đã làm thế nào để có thể rời khỏi đó, cũng không biết làm sao trở về phòng, cậu như người mất hồn, vô lực ngã lên giường.
Bàn tay cậu run rẩy sờ lên bụng mình, thật sự... ở đây đang có một sinh linh nhỏ tồn tại sao?
Nhưng mà... tại sao phải làm phẫu thuật, tại sao phải bỏ đứa bé đi? Không phải là Hàn Kỳ rất yêu cậu sao? Vậy thì tại sao... tại sao không yêu cả đứa bé của bọn họ? Tại sao?
So với việc cậu biết được bản thân là nam mà vẫn có thể mang thai, thì việc Hàn Kỳ nói muốn giấu cậu bỏ đi đứa bé trong bụng lại càng làm cậu sốc hơn.
Sao Hàn Kỳ lại có thể thay cậu quyết định một chuyện lớn như thế? Sao không hỏi ý kiến của cậu? Hay là hắn quá hiểu cậu, hiểu đến nỗi biết rằng cậu chắc chắn sẽ không đồng ý. Nhưng mà nếu đã hiểu cậu như vậy, lẽ ra hắn phải biết cậu sẽ đau lòng thế nào chứ...
Thẩm Tư Thần không khóc, cậu cảm thấy hình như mình không đau lòng đến mức phải bật khóc nức nở, chỉ là cậu cảm thấy rất thất vọng... vô cùng thất vọng về một người mà cậu đã luôn tin tưởng.
Đêm hôm đó, hình như trong ngôi biệt thự ấy chẳng có ai ngủ ngon giấc cả. Cả cậu, cả Hàn Kỳ và cả Tiêu Dương cũng vậy.
...
Cũng trong đêm ấy, trong phòng VIP của hộp đêm cao cấp nhất thành phố, Kiều Cảnh Nam một mình ngồi trên sofa, đứng đối diện hắn chính là Bạch Phương Thần.
Hắn vừa đến đã gọi đích danh Bạch Phương Thần đến hầu rượu, sau đó thì để mặc cậu ta đứng đó rồi bắt đầu uống rượu.
Càng say hắn lại càng cảm thấy khuôn mặt kia không giống Thẩm Tư Thần, đặc biệt là ánh mắt, ánh mắt của thiếu niên trong suốt và ngọt ngào biết mấy, đặc biệt là trong mắt cậu chỉ có hắn, mỗi mình hắn. Những lúc cậu khóc đôi mắt kia lại càng lấp lánh hơn, giống y như là chứa cả một bầu trời sao vậy.
Mỗi khi cậu vừa khóc vừa gọi tên hắn... khi ấy... thiếu niên của hắn xinh đẹp biết nhường nào...
"Thần Thần... Thần Thần..."
Kiều Cảnh Nam đã ngà ngà say, hắn luôn miệng gọi tên thiếu niên của hắn...
Bạch Phương Thần bước đến bên cạnh, đỡ lấy hắn, "Kiều tổng... em ở đây..."
"Về nhà... tôi phải về nhà... nếu như về trễ em ấy sẽ không vui... tôi phải về nhà..."
Kiều Cảnh Nam ngồi nghiêng ngã, không ngừng đòi về nhà. Người bên cạnh khẽ mỉm cười, ngọt ngào nói nhỏ vào tai hắn, "Kiều tổng, em đưa anh về."
Bạch Phương Thần dìu Kiều Cảnh Nam đã say loạng choạng đi ra cửa, cậu ta nói với tài xế rằng đêm nay Kiều tổng muốn cậu ta theo về nhà để "phục vụ", tài xế cũng không dám hỏi nhiều mà cung kính mở cửa cho hai người họ lên xe.
Chiếc xe sang trọng từ từ lăn bánh, hướng về khu biệt thự Thiên Thủy, đó là thế giới mà những người bình thường có khi cả đời cũng chẳng thể đặt chân đến.
Bạch Phương Thần nhìn cánh cửa hào môn danh giá Kiều gia đang mở ra trước mắt, xe chầm chậm chạy trên con đường dẫn vào biệt thự, xa hoa đến mức khó mà tưởng tượng được, thế nhưng trong lòng cậu ta lại chẳng có chút cảm giác gì.
Ngày đó, cậu ta chẳng cần tiền, chẳng cần địa vị, cũng chẳng cần danh phận, cậu ta thật lòng thật dạ chỉ cầu một chút tình yêu, thế nhưng Kiều Cảnh nam lại không cho cậu ta dù chỉ là một ánh nhìn.
Hiện tại cậu ta đã sắp có được những thứ mà trước kia bản thân mình mong muốn, thế nhưng... cậu ta lại chẳng cần tình yêu của hắn nữa.
Lần này trở lại, cậu ta chỉ muốn hủy hoại mọi thứ của Kiều Cảnh Nam mà thôi, hủy hoại hắn, hủy hoại tình yêu của hắn... cũng hủy hoại cả Thẩm Tư Thần mà hắn yêu thương nhất.