Buổi chiều, không khí mát mẻ, Kiều Cảnh Nam đưa Thẩm Tư Thần ra ngoại thành thăm mộ của cha mẹ cậu.
Lúc còn ở nhà họ Thẩm cậu rất ít khi có thời gian đi thăm mộ cha mẹ, một phần vì cậu phải phụ giúp việc trong nhà nên không có thời gian, một phần vì cậu không có tiền để bắt xe ra ngoại thành.
Về sau khi trốn ra ngoại thành phía tây để chờ sinh Tiểu Vũ thì đường đi lại càng xa hơn, cậu cũng sợ gặp mặt người nhà họ Thẩm và Kiều Cảnh Nam nên không dám thường xuyên ra vào thành phố, chỉ có ngày giỗ của cha mẹ mới lén lút đến đây bái tế, thế nhưng cậu vẫn đều đặn gửi tiền cho người trông coi khu nghĩa địa này, để ông ta giúp cậu hương khói và dọn dẹp sạch sẽ mộ phần.
Ngày đó cha mẹ của cậu mất, tang sự được chú và dì làm linh đình mấy ngày liền, tiền phúng viếng đều trôi vào túi của họ, nhưng đến lúc xây mộ phần cho cha mẹ cậu thì họ lại keo kiệt chọn nơi hẻo lánh ở tận ngoại thành, nơi an táng còn không phải là mộ vị ở vị trí trung tâm, cũng không hề xem phong thủy, mộ phần cũng xây dựng sơ sài, nhiều năm như vậy đều đã xuống cấp nghiêm trọng.
Lần này cậu định chờ sau khi sinh đứa bé trong bụng ra sẽ tính đến chuyện tu sửa mộ phần cho cha mẹ, để cha mẹ cậu có một nơi an nghĩ đàng hoàng.
Khung cảnh đường đi vẫn quen thuộc như vậy, Kiều Cảnh Nam cẩn thận đỡ cậu đi qua mấy hàng cây rợp bóng mát, đi lên rất nhiều bậc thang, hướng về phía mộ của cha mẹ cậu.
Thẩm Tư Thần không hề để ý rằng dường như hắn cũng rất quen thuộc nơi này.
Từ xa cậu đã thấy một phần mộ gần chỗ mộ cha mẹ cậu vừa được xây mới, phía trên còn làm một phần mái che trang nhã và chạm khắc cầu kỳ, Thẩm Tư Thần nghĩ thầm, về sau cậu cũng muốn làm cho mộ phần của cha mẹ một cái như vậy.
Nào ngờ càng đến gần lại càng có điểm không thích hợp, hình như dưới mái che kia chính là mộ của cha mẹ cậu, mà mộ của cha mẹ cậu... đã được người ta tu sửa hẳn hoi rồi.
Bên ngoài mộ nạm đá hoa cương màu sắc thanh lịch, bia mộ được làm bằng ngọc thạch, chữ trên bia cũng được chạm khắc rất tinh xảo, di ảnh đã được phục chế rõ nét và đẹp hơn lúc trước, xung quanh hai ngôi mộ trồng rất nhiều hoa, trước mộ cũng có hai bình hoa được cắm đầy những bông hoa lily xinh đẹp mà mẹ cậu yêu thích.
"Chuyện này... sao mộ phần của cha mẹ em lại..."
Cậu biết rõ người nhà Thẩm gia sẽ không bao giờ có ý tốt như vậy, họ còn chưa từng một lần đi cúng bái cha mẹ cậu nữa kìa, trên đời này người có thể làm hết thảy những thứ này... cũng chỉ còn có một người.
Cậu nhìn Kiều Cảnh Nam, nghẹn ngào không nói nên lời.
Hắn mỉm cười ôm lấy vai cậu, "Họ cũng đâu phải là cha mẹ của riêng mình em, đây cũng là cha mẹ vợ của tôi, là ông bà ngoại của các con tôi mà, tôi làm vài chuyện bày tỏ hiếu đạo với họ cũng là chuyện thường tình mà thôi."
Thẩm Tư Thần không kìm được nước mắt, cậu khóc òa lên trong vòng tay hắn, Kiều Cảnh Nam phải dỗ một hồi lâu thiếu niên mới ngừng khóc được.
Chuyện tu sửa mộ chắc chắn đã được hắn làm từ rất lâu rồi, vết tích xây sửa đều không phải quá mới, hóa ra từ lâu hắn đã có ý định cùng cậu bên nhau cả đời, không những quan tâm chăm sóc cậu mà ngay cả chuyện của cha mẹ cậu hắn cũng dụng tâm nghĩ tới.
Cậu sụt sùi lau nước mắt, tiếng nấc khe khẽ xen lẫn trong âm giọng khàn khàn, "Cha, mẹ, anh ấy là Kiều Cảnh Nam, anh ấy... là chồng của con, là người sẽ bảo vệ con cả đời này. Con trai đang sống rất hạnh phúc, cha mẹ hãy yên lòng an nghỉ đi nhé. Em bé trong bụng con đang lớn dần, cũng rất ngoan ngoãn, lần sau con sẽ dẫn Tiểu Vũ đến thăm cha mẹ, sau khi cục cưng trong bụng con chào đời, đợi bé cứng cáp rồi cũng sẽ đưa nó cùng đến đây..."
Cậu nói rất nhiều thứ với cha mẹ mình, từ những chuyện vụn vặt thường ngày đến những kỷ niệm đáng nhớ trong quá trình trưởng thành của Tiểu Vũ, cũng không ngần ngại khoe những việc ngọt ngào Kiều Cảnh Nam làm cho cậu.
Tất cả đều chỉ là những chuyện vui vẻ, hạnh phúc.
Kiều Cảnh Nam không biết trước kia khi thiếu niên buồn bã, khi cậu tủi thân, khi cậu ấm ức có kể cho cha mẹ mình nghe hay không, hay cũng như bây giờ chỉ kể những chuyện vui để bọn họ an tâm về cậu.
Quá khứ kia của cậu hắn đã đến muộn, nhưng hắn có thể cam đoan về sau trong tương lai của cậu tuyệt đối sẽ không có bất cứ chuyện buồn phiền nào.
Kiều Cảnh Nam hướng về phía bia mộ, cúi đầu đầy trịnh trọng, "Cha, mẹ, hai người hãy yên tâm, con sẽ chăm sóc cho Thần Thần và bọn trẻ thật tốt. Con nhất định sẽ yêu thương em ấy cả đời này, tuyệt đối không để em ấy chịu thêm chút thiệt thòi nào nữa. Con cũng rất cảm ơn hai người... vì đã tặng cho con một thiên thần tuyệt vời như em ấy."
Hai người nắm tay nhau, chậm rãi bước về, bóng chiều tà dần buông, gió thổi lay động hàng cây bên đường phát ra âm thanh xào xạc như thể đang reo vui cho hạnh phúc của đôi trẻ.
...
"Mẹ, đây là cái gì?"
"Đây là thuốc kích tình dạng lỏng, loại này không cần uống, chỉ cần chạm vào hay ngửi phải một chút thôi đều sẽ vô cùng hưng phấn, có thể khiến người ta dễ dàng mất đi lý trí, tăng ham muốn hoang lạc đến cực độ. Loại này kích thích thần kinh rất mạnh, là hàng cấm, mẹ phải tốn rất nhiều tiền mới nhờ người mua ở chợ đen nước ngoài rồi lén đem về nước đấy."
Hai mắt Thẩm Triệu Hy sáng rỡ, còn có loại hàng tốt như vậy, không cần uống thì cũng đỡ phải tốn công sức, chỉ ngửi hay chạm vào thì đúng là vô cùng đơn giản.
Thẩm Thị đã đi đến bước đường cùng, hiện tại đã đứng ở bờ vực phá sản, Thẩm gia giờ đã chẳng còn gì để mất, tất cả tài sản đều sắp bị ngân hàng phát mãi đến nơi.
Triệu Tư quyết không để cho tâm huyết mà năm xưa bà ta bày mưu tính kế giành được rồi cất công gìn giữ bao nhiêu năm nay tan thành mây khói, dù còn một chút hy vọng bà ta cũng nhất định phải thử.
Nếu là trước kia, nghe đến thủ đoạn hèn hạ bỏ thuốc để bò lên giường đàn ông như hiện tại thì chắc chắn Thẩm Triệu Hy sẽ khinh thường và sỉ nhục kẻ đó chẳng khác gì trai bao.
Nhưng mà hiện tại cậu ta lại nghĩ khác, chỉ cần cậu ta có quyền lực trong tay, lúc đó còn có ai dám gọi cậu ta là trai bao nữa. Giống như Thẩm Tư Thần dùng mọi cách để bò lên giường Kiều Cảnh Nam vậy, cậu ta cũng có thể, hơn nữa còn phải bò lên địa vị cao hơn Thẩm Tư Thần một bậc, sau đó đạp cậu xuống.
Thẩm Triệu Hy tin tưởng chỉ cần lên giường với cậu ta một lần, Kiều Cảnh Nam sẽ biết đâu là mỹ vị, đâu là rác rưởi rẻ tiền. Chờ hắn bỏ rơi Thẩm Tư Thần, cậu ta sẽ tìm cách đưa cậu vào nhà chứa, để cậu ở đó tha hồ mà câu dẫn đàn ông.
Nghĩ vậy, cậu ta liền đắc ý trở về phòng, chuẩn bị bản thân thật tốt cho đêm nay.
Vì kế hoạch này cậu ta đã lên mạng mua tài khoản only fan vip để học hỏi kỹ thuật phục vụ đàn ông, còn mua cả đồ lót tình thú gợi cảm nóng bỏng, cộng thêm cả thuốc kích tình kia, cậu ta không tin Kiều Cảnh Nam còn có thể không gục dưới chân cậu ta.
...
Phía bên kia, sau khi Kiều Cảnh Nam và Thẩm Tư Thần về nhà, lúc hai người đang cùng nhau ăn tối thì điện thoại của hắn reo liên tục không ngừng.
"Cảnh Nam, anh không nghe điện thoại sao?"
Hắn thở dài, "Là Lục Văn, ngày cuối tuần mà cậu ta cũng không muốn cho tôi có một ngày nghỉ trọn vẹn, thật là đau đầu."
"Anh mau nghe máy đi, lỡ như có chuyện gì quan trọng thì sao. Thư ký Lục là người làm việc rất cẩn thận và nghiêm túc, anh ấy cũng rất biết suy nghĩ, nếu không phải việc quan trọng anh ấy sẽ không gọi anh vào giờ này đâu."
Điều này Kiều Cảnh Nam cũng biết rõ, hắn đưa tay lên véo yêu má của cậu, "Được rồi, đều nghe em, nhưng mà em khen người đàn ông khác trước mặt tôi thì tôi sẽ ghen đó." Hắn cầm điện thoại đứng lên định đi ra phòng khách nghe máy, nhưng trước khi rời khỏi phòng ăn còn quay đầu lại nói với cậu một câu, "Không có chuyện gì quan trọng bằng em cả... Thần Thần."
Nếu như Thẩm Tư Thần biết sau khi hắn nghe cuộc gọi này xong sẽ dẫn đến rất nhiều bi kịch nối tiếp nhau, có lẽ lúc ấy cậu đã không khuyên hắn nghe máy.
Lát sau Kiều Cảnh Nam quay trở lại, hắn ngồi xuống cùng cậu ăn xong bữa tối, nhưng lại không nói một lời nào về cuộc gọi vừa nãy.
Đợi thiếu niên ăn xong hắn còn cẩn thận đưa cậu lên phòng rồi mới nói với cậu, "Tôi có việc phải ra ngoài bây giờ, em ở nhà buồn chán thì xem phim hay gameshow gì đó, nếu mệt thì ngủ trước, không cần đợi tôi. Tôi sẽ cố gắng về sớm với em, có được không?"
Thẩm Tư Thần ngoan ngoãn gật đầu, cười với hắn, "Em biết rồi, em cũng đâu phải là con nít ba tuổi, anh canh chừng em kỹ như vậy làm gì, em tự biết lo cho bản thân mình mà."
"Em có tôi cơ mà, sao lại phải tự biết chăm sóc mình chứ?"
Cậu đỏ mặt đẩy tay hắn, "Được rồi, anh mau đi đi, không đi sớm thì sao có thể về sớm với em được."
Thiếu niên của hắn đang mang thai, mọi chuyện đều phải chú ý cẩn thận, gần đây tâm trạng cậu rất dễ kích động, nếu không phải vì việc bất đắc dĩ hắn vạn vạn lần đều không muốn để cậu ở nhà một mình mà ra ngoài vào buổi tối như thế này.
"Tôi sẽ về sớm." Hắn hôn nhẹ lên trán thiếu niên, "Tôi rất yêu em, Thần Thần."
"Em cũng rất yêu anh."
...
Kiều Cảnh Nam khoác áo măng tô đen dài tới gối, đôi mắt lạnh lùng không chút nhiệt độ bước lên xe.
Lục Văn nhìn thấy biểu cảm này của hắn cũng không rét mà run.
"Bọn họ hẹn chúng ta ở đâu?"
"Là... khách sạn Diamond."
Hắn cười khẩy, "Cũng thật biết chọn chỗ."
Cũng không biết người nhà Thẩm gia làm thế nào mà tìm được số di động của Lục Văn, sau đó gọi cho anh ta nói rằng bọn họ muốn gặp Kiều Cảnh Nam, chỉ một mình hắn. Tất nhiên là Lục Văn ở trong lòng mắng bọn họ bị điên, còn định cúp máy ngay.
Nhưng mà Triệu Tư đã hạ quyết tâm thì đâu thể để cuộc nói chuyện này kết thúc khi mục đích còn chưa đạt thành. Bà ta nói có chuyện rất quan trọng liên quan đến Thẩm Tư Thần muốn nói riêng với Kiều Cảnh Nam, chuyện này rất hệ trọng, nếu như hắn không đến chỗ hẹn có thể sẽ hối hận cả đời.
Quả nhiên lời này khiến Lục Văn không thể phớt lờ, chuyện liên quan đến Thẩm Tư Thần anh ta không thể tự mình quyết định được, cho nên mới phải gọi cho Kiều Cảnh Nam thuật lại mọi chuyện.
Sau cùng quả nhiên Kiều Cảnh Nam cũng quyết định đến chỗ hẹn, dù hắn không biết là có chuyện gì nhưng dù chỉ là một phần trăm cơ hội mà bọn người đó có thể làm tổn thương đến Thần Thần của hắn thì hắn cũng quyết không để nó xảy ra.
...
Căn phòng khách sạn tối tăm chỉ có ánh đèn mờ ảo, trong phòng tràn ngập mùi hương ái muội đầy *** ****, hương thơm kích thích được tẩm vào một miếng bông đặt ngay phần thoát khí của điều hòa, chỉ cần có người bước vào căn phòng này thì người đó sẽ lập tức rơi vào một cái bẫy vô hình.
Người đàn ông bước vào trong phòng, nheo mắt nhìn thiếu niên chỉ mặc một bộ đồ lót gợi cảm hở hang nằm uốn éo trên giường, hai chân cậu ta mở rộng để nơi tư mật phơi bày ra trước mắt hắn, ngón tay cậu ta không ngừng tự đâm chọc mở rộng lỗ nhỏ ướt át bên dưới, tròng mắt hắn lập tức xao động theo từng chuyển động của cậu ta, cả người giống như bị động tác mời gọi kia dẫn lửa, nhanh chóng bốc hỏa.
Mặt Thẩm Triệu Hy đỏ bừng, hai mắt ầng ậc nước, khung cảnh trước mắt cũng nhòe đi vì tác dụng của thuốc quá lớn.
Cậu ta chống đỡ thân mình, cố gắng ngồi dậy, dùng hết sức lực còn sót lại kéo người đàn ông kia về phía mình, mà hắn dường như cũng không hề kháng cự, nương theo cậu ta ôm nhau ngã xuống giường.
Thẩm Triệu Hy leo lên người hắn, gấp gáp sờ đến vật đã ***** **** bên dưới của người đàn ông, sau đó vô cùng sung sướng mà tự đem mình dâng lên, tích cực leo lên người hắn rồi tự mình chuyển động.
Thuốc càng lúc càng ngấm vào cơ thể, hai người đều mất đi khống chế, chỉ có thể bám lấy đối phương, điên cuồng va vào nhau.
...
Thẩm Tư Thần nằm trên giường lớn, lăn qua lăn lại khó mà ngủ được. Cậu cứ có cảm giác không yên lòng, không biết có phải vì cậu đã quen có Kiều Cảnh Nam bên cạnh khi ngủ hay không, bây giờ không có hắn cậu lại không ngủ được.
Cậu định gọi cho hắn xem bao giờ hắn mới trở về, nhưng nghĩ tới hắn có việc quan trọng phải làm cậu lại không muốn làm phiền hắn.
Cậu cứ thế trằn trọc trên giường, bồn chồn không yên.
Chiếc điện thoại nằm yên trên tủ đầu giường bỗng nhiên sáng đèn, có một tin nhắn được gửi đến, nội dung hiển thị trên màn hình chờ bên ngoài lại là một tin tức chấn động.
[0908 567 xxx: Kiều Cảnh Nam đang lên giường với Thẩm Triệu Hy ở khách sạn Diamond, phòng 20xx, nếu như muốn đến bắt quả tang thì nhanh chân một chút.]