Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Di Đóa thần bí chỉ về phía văn phòng cô: "Là hoa đó, một bó uất kim hương đỏ rất to, tình yêu nồng nhiệt như vậy ngoài ngài Lục nhà cậu ra thì còn ai vào đây chứ? Tớ giúp cậu ký nhận rồi mang vào chỗ cậu rồi, cậu làm sao cám ơn mình đây?"

Vậy sao? Đồng Nhất Niệm cười khổ, ngoài dục vọng nồng nhiệt ra thì Lục Hướng Bác chưa bao giờ làm cô cảm thấy nồng nhiệt cả.

Mở cửa văn phòng thấy trên bàn cô đúng là có một bó uất kim hương đỏ rất to, đây chắc chắn không phải là của Lục Hướng Bắc tặng, sáng nay anh ta còn nói những câu như thế kia mà.

Cô lật tìm thì thấy có một tấm thiếp bên trên có viết: Gửi đến Niệm Niệm, tình yêu nồng nhiệt của tôi, bên dưới ký tên là Kiệt Tây..

Tên nhóc này không biết đang giở trò gì nữa!

Đang suy nghĩ thì điện thoại của tên nhóc này gọi đến, vẻ rất muốn ăn đòn hỏi: "Niệm Niệm tình yêu nồng nhiệt nhất của em chị đã nhận được chưa?"

"Kiệt Tây! Cậu điên rồi sao, đùa giỡn cũng có mức độ thôi chứ, cẩn thận tôi nói với chú Sầm đấy!" - Cô bắt đầu mắng cậu ta một trận.

"Niệm Niệm sao chị nỡ làm tồn thương tâm hồn nhỏ bé yếu đuối của em chứ? Em phải khó khăn nắm mới lấy hết dũng khí để bày tỏ tình cảm thậm chí còn mạo hiểm có thể bị ba em treo lên đánh một trận để gióng trống mở cờ tặng đến tận công ty nữa" – Quan trọng hơn là còn cố ý đúng lúc để Lục Hướng Bắc nhìn thấy, tất nhiên câu này cậu không dám nói ra miệng.

Đồng Nhất Niệm không biết nói gì với Kiệt Tây nữa, lại còn gióng trống mở cờ.. may mà không ai nhìn thấy tấm thiếp nên không biết hoa là do Kiêt Tây tặng..

"Kiệt Tây, em muốn hại chị có phải không? Chị là người đã có chồng đấy, cậu muốn chị đây đeo cái danh phụ nữ hồng hạnh vượt tường đúng không?"

"Niệm Niệm, chị đừng cổ lỗ sĩ như vậy nữa, giờ đã là thời đại nào rồi mà còn hồng hạnh vượt tường, tình yêu không có tội, tùy chị thích nói thế nào thì nói, tóm lại chị có thể không chấp nhận tình yêu của em nhưng cũng không thể cấm trái tim yêu chị của em, hoa vẫn sẽ được tặng, chị cứ chờ hàng ngày ký nhận đi!" – Sầm Kiệt Tây nói xong liền ngắt điện thoại.

Đúng lúc đó điện thoại bàn của cô lại reo lên: "A lô xin chào Đồng Nhất Niệm nghe" – Cô không nghĩ ngợi gì liền nhận điện thoại.

Đầu bên kia im lặng một giây, rất nhanh đến nỗi không nghe ra sau đó liền vọng lại âm thanh xa cách mang tính công việc: "Qua bên này họp, còn chờ mỗi em thôi."

"Đến ngay đây!" – Cô cũng trả lời xa cách y hệt, ngữ khí nói chuyện của hai người giống hệt như quan hệ cấp trên và cấp dưới, chỉ vẻn vẹn có vậy.

Nhìn bó uất kim hương trên bàn lại nghĩ không biết Lục Hướng Bắc có nhìn thấy không? Ài.. nhìn thấy thì có làm sao chứ anh ta cũng không có tư cách nói gì cô!

Cầm laptop, điều chỉnh tại tâm trạng liền đi về phòng họp.

Đúng như Lục Hướng Bắc nói, trong phòng họp đúng là chỉ còn thiếu mỗi cô, không chỉ tất cả các đổng sự đều có mặt mà còn có thêm hai người là ba cô và Đồng Nhất Lăng.

Đồng Nhất Lăng có 10% cổ phần của công ty, giờ cũng tốt nghiệp rồi cũng nên đến công ty làm rồi.

Đông Nhất Niệm nghĩ một thoáng, sau khi đưa ra lời xin lỗi đã đến trễ liền ngồi xuống vị trí của mình.

Ông Đồng đầu tiên là giới thiệu Đồng Nhất Lăng với ban đổng sự sau đó sắp xếp công việc tại bộ phận tài chính để học hỏi với chú Sầm.

Ngành học của Nhất Lăng ở trường là tài chính nên sắp xếp như vậy rất hợp lí.

Nào ngờ Đồng Nhất Lăng lại đưa ra đề nghị: "Ba à sao lại là bộ phận tài chính chứ, tối qua con đã nói thế nào rồi?"

Sắc mặt ông Đồng có chút không tốt nhưng đây là giữa cuộc họp không tiện nổi giận nên chỉ nói: "Bộ phận tài chính là ngành con học ở trường nên sắp xếp như vậy là đúng nhất rồi."

"Không thích!" – Đồng Nhất Lăng dù sao cũng còn ít tuổi vừa rời trường học có sự cứng đầu của tuổi trẻ: "Con muốn làm ở phòng thư kí tổng tài, con đã nói trước với ba rồi mà!"

Đồng Nhất Niệm nhếch mày, việc không liên quan đến mình không cần quan tâm chỉ để tâm xem tài liệu công ty.

"Phòng thư ký tổng tài đã đủ người rồi, với lại chuyên ngành con học cũng không phải là thư kí!" – Ông Đồng có chút khó chịu lại có người dám cãi lời ông giữa cuộc họp đổng sự đúng là lần đầu tiên lại còn là con gái mình!

"Đủ người rồi thì không thể cho nghỉ việc một người sao? Lẽ nào con gái chủ tịch đổng sự muốn ngồi vào vị trí nào mà cũng không được sao?" – Đồng Nhất Lăng ở nhà đã quen bướng bỉnh rồi, từ trước đến giờ chưa từng có gì muốn mà không có được, đây là lần đâu tiên không đạt được nên trong lòng cũng khó chịu.

Ông Đồng cuối cùng cũng nổi giận, Nhất Lăng như vậy thật làm ông mất mặt không phải sao? Chỉ thấy ông đập mạnh xuống bàn: "Đủ rồi, con muốn làm thì làm không muốn thì đi công ty khác mà tìm việc! Con cho rằng công ty giống như nhà con sao, con muốn làm gì cũng được sao? Có nhiều chú bác đang nhìn như vậy con muốn ba giấu mặt vào đâu đây?"

Đồng Nhất Lăng chịu uất ức liền nức nở chạy ra khỏi phòng họp, khi đứng dậy còn làm đổ cả ghế.

Đồng Nhất Niệm không muốn lấn vào bãi bùn này nên cuối cùng vẫn là Lục Hướng Bắc đứng ra làm dịu không khí: "Ba thôi bỏ qua đi, Nhất Lăng còn trẻ qua một lúc sẽ nghĩ lại thôi."

Đồng Nhất Niệm âm thầm chế giễu, anh đúng là hiểu rõ Nhất Lăng..

Các bác các chú cũng lần lượt khuyên giải ông Đồng, cuộc họp vẫn cần phải tiếp tục.

Công ty chi nhánh là một trong những thành tựu của Lục Hướng Bắc, trong quá trình lên kế hoạch đạt được sự ủng hộ toàn lực của ông Đồng.

Do toàn bộ công việc chuẩn bị của công ty chi nhánh là do Lục Hướng Bắc phụ trách, Đồng Nhất Niệm bản chất là người lười biếng đối với những việc không cần làm thì tuyệt đối không làm nên khi nhìn thấy trên giấy trắng mực đen các quyết sách của ngày hôm nay viết tên tổng giám đốc là tên Đồng Nhất Niệm của cô thì thật sự bất ngờ.

Điều này có nghĩa là gì? Đồng Nhất Niệm cô vài tháng nữa sẽ phải đi thành phố G rồi sao?

Nói là vậy nhưng sao đến bản thân cô lại không biết gì cả, trả trách sáng nay anh nói công ty chi nhánh có liên quan rất lớn đến cô! Anh ta trước khi quyết định điều gì đó lẽ nào không cần thương lượng với cô chút sao?

Có điều đây cũng không phải là điều gì không tốt..

Lại nghe anh nói: "Ba nếu như Nhất Lăng nhất quyết muốn làm ở phòng thư kí cũng không phải là không thể, chờ sau khi công ty chi nhánh chính thức kinh doanh Niệm Niệm sẽ làm tổng giám đốc, vị trí trợ lí sẽ để trống đến lúc đó.."

"Cái này để nói sau đi!" – Ông Đồng hình như không thích Lục Hướng Bắc đưa ra đề ngị này, lại nhìn Đồng Nhất Niệm: "Niệm Niệm, công ty chi nhánh giao cho con, có tự tin làm tốt không?"

Trong lòng Đồng Nhất Niệm nhiều đắn đo suy nghĩ, đi công ty chi nhánh, rời khỏi đây, rời khỏi anh, có thể thật sự là một cuộc sống mới, như vậy cũng tốt, có thể không có cô ở đây Lục Hướng Bắc sẽ không cần đề phòng lo lắng nữa vậy thì ông Vu sẽ có thể tìm thấy được chứng cứ xác đáng, dù nói thế nào thì đến một môi trường không có hơi thở của anh thì đối với cô cũng là chuyện tốt..

Vì vậy cô liền gật đầu chắc chắn: "Có, con nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ba!"

Cô rất ít khi ngoan ngoãn như vậy trả lời ba, hôm nay phá lệ, cô thấy trên mặt ba cô hiện lên ý cười mãn nguyện lại còn khen cô "con gái ngoan", trong lòng lúc đó liền xuất hiện một loại tình cảm không nói rõ, trên đầu như có một vầng sáng phát ra ấm áp như làm làn da bắt đầu ướt ướt.

Cô thậm chí không quen ánh mắt như vậy của ba mình liền cúi đầu xuống nên không nhìn thấy Lục Hướng Bắc cũng đang nhìn cô trong mắt là vẻ lơ đãng và mơ hồ, ánh mắt sắc bén thường ngày lúc này giống như có một lớp sương mù, một lớp sương mù dày đặc, giống như hai ngọn đèn màu cam, ánh sáng nhỏ đang phát sáng, trong không gian sáng sáng tối tối xuất hiện thoang thoảng một hương thơm..

Khi cuộc họp kết thúc, ông Đồng chờ những người khác ra trước gọi Lục Hướng Bắc và Đồng Nhất Niệm ở lại.

"Niệm Niệm.." – Ông Đồng gọi tên cô nhưng lại không nói gì.

"Dạ, ba." - Đồng Nhất Niệm ngẩng đầu nhìn ông có chút ngạc nhiên.

Ông Đồng nhìn cô rồi lại nhìn Lục Hướng Bắc mới dịu dàng nói: "Niệm Niệm, xây dựng công ty chi nhánh có mấy cổ đông không đồng ý là nhờ Hướng Bắc kiên trì nên mới thực hiện được, tuy nói là công ty chi nhánh nhưng thực ra trên các phương diện thì là một công ty mới, ba nói vậy có thể con không hiểu nhưng có một điểm con phải biết công ty chi nhánh và tổng công ty thật ra quan hệ không lớn, chỉ là mượn nhân lực của tổng công ty mà thôi, con cũng là cổ đông lớn nhất của công ty chi nhánh cũng có nghĩa là công ty này là của con, con phải cố gắng vào."

Đồng Nhất Niệm thật sự không hiểu ý nghĩa bên trong những lời ông Đồng nói, trong lòng như không có điểm cuối lại thêm một tầng bất ngờ..

"Dạ con sẽ cố gắng." – Chỉ là theo thói quen trả lời ông Đồng, trong lòng thực ra không có chút cơ sở nào.

Ông Đồng rất hài lòng với câu trả lời của cô, cười nói với hai người: "Hướng Bắc sẽ nhanh chóng đi công ty chi nhánh giúp con an bài tốt trước trận chiến vì vậy hôm nay hai đứa không cần về nhà ăn cơm nữa, vui vẻ trải qua thế giới hai người đi. Tốt nhất là nhanh chóng cho ba một đứa cháu để chơi, Hướng Bắc con đừng quên những gì đã đồng ý với ba, đứa đầu tiên phải mang họ Đồng!"

Lục Hướng Bắc cười: "Dạ ba, con không quên đâu!"

Ông Đồng liền cười to: "Con cảm thấy ủy khuất sao?"

"Sao vậy được ạ, cùng lắm thì con vất vả thêm một chút sinh thêm mấy đứa là được rồi!" - Anh cười rất tự nhiên.

Đáng giận nhất là anh hai mặt ba dao như vậy, trong ngoài không thống nhất, rõ ràng là không muốn có con vậy mà còn cùng ba cô thảo luận con sẽ mang họ gì, thảo luận một cách tự nhiên đến vậy, con người này không biết là được làm từ gì nữa?

Nhưng mặc kệ anh ta làm từ gì, cô rất nhanh sẽ được giải thoát rồi, cô bắt đầu mong chờ đến ngày đi công ty chi nhánh..

Lại đến cuối tuần.

Đã quen đến cuối tuần về nhà chính ăn cơm, quen với mỗi tuần một lần trong lòng lại nhộn nhạo không yên, cuối tuần này ba cô lại cho cô được ân xá thì ngược lại lại không biết làm gì.

Khi tan ca Lục Hướng Bắc cũng không đợi cô.

Ở cổng công ty gặp được Lâm Tử hình như là cố ý đợi cô, nhìn thấy cô liền cười hỏi: "Chị dâu, để em đưa chị về?"

Là ý của Lục Hướng Bắc sao

Cô không muốn hỏi, việc này không quan trọng.

"Thôi khỏi, tôi còn chút việc để tôi tự lái xe về." – Cô đi vài bước bỗng nhớ ra đã không nhìn thấy Thành Chân vài ngày nay rồi nên quay lại hỏi: "Lâm Tử, Thành Chân xin nghỉ phép rồi sao? Mấy ngày nay không thấy cậu ấy."

Lâm Tử lắc đầu: "Tôi không rõ, Lục tổng chắc là biết."

"Ồ, vậy thôi." – Cô chỉ là bống nhiên nhớ đến nên tiện hỏi thôi cũng không định truy hỏi đến cùng.

Nói là có việc thật ra chỉ là mượn cớ, lái xe đến cửa hàng Y Niệm xem một chút, cửa hàng này bình thường đều là Vi Vi quản lý, nhiệm vụ của cô và Kiệt Tây chỉ là đến xem sổ sách thôi mà Kiệt Tây thì đến sổ sách cũng lười xem nên chỉ có cô lâu lâu lại đến thôi.

Có vẻ như Vi Vi cũng coi như làm được việc, việc kinh doanh tháng này tiếp tục tăng trưởng, Đồng Nhất Niệm nhìn những con số ngày càng tăng trong lòng rất có cảm giác thỏa mãn, dù sao cũng là sự nghiệp của riêng bản thân nên cảm giác thỏa mãn so với ở Đồng thị lớn hơn nhiều.

Ở lại cửa hàng ăn một bữa cơm với Vi Vi xong liền lái xe về nhà, Lục Hướng Bắc vẫn chưa về

Cô nghĩ nếu cảm giác của ông Vu đúng thì tối nay sẽ là thời cơ.

Nhìn lại di động không có một cuộc gọi lỡ nào cũng không có tin nhắn. Cô nhớ mình từng nói tình yêu thật sự là sợ đối phương lo lắng, dù cho đi đâu cũng sẽ nói một tiếng bình an để người nhà yên tâm.

Anh trước này đều không có thói quen này mà cô cũng không hy vọng được vậy.

Thật ra không có gì là xấu cả. Cô sắp đi rồi cứ như vậy đi.

Một mình ngồi trên sô pha trên bàn có một đĩa khoai liền vừa ăn vừa xem tài liệu của công ty chi nhánh, không biết đến thời gian một lúc đã là nửa đêm rồi.

Di động của cô vang lên, người gọi đến là ông Vu.

Cô chột dạ, lẽ nào một đếm như vậy thật sự sẽ xảy ra câu chuyện như vậy sao? Nhất thời rối loạn nhanh chóng nhận điện thoại: "A lô, là tôi phu nhân."

"Tôi biết, có việc gì sao?" – Cô sờ tay lên ngực, nhất thời giống như là đang đứng trước cửa địa ngục vậy, cô không biết mình muốn nghe đáp án như thế nào nữa? Một câu chuyện như vậy, Lục Hướng Bắc có hay là không có?

"Phu nhân, chồng cô đang trên đường về nhà, tối nay anh ta cùng người vũ nữ tên Oanh Oanh uống rượu.."

Trong đầu cô vang lên một tiếng: "Sau đó thì sao?"

Ông Vu lại cười: "Phu nhân cô rốt cuộc muốn nghe được cái gì đây? Có chuyện hay là không có chuyện?"

Đây vốn là vấn đề mà cô đang lưỡng lự..

"Ông nói đi, dù là gì đi nữa!" - Cô không sợ chân tướng đến mà là sự dày vò trong tim trong quá trình chờ đợi đáp án.

"Phu nhân chỉ là uống rượu cả buổi tối không có làm gì khác!" – Ông Vu ở đầu bên kia thở dài: "Phu nhân, case này là case khó khăn nhất trong những vụ chúng tôi từng nhận, dựa trên những chứng cứ chúng tôi điều tra lâu nay thì phạm vi hoạt động của chồng bà là nhà, công ty, gặp khách hàng, thỉnh thoảng đi bệnh viện, ngoài ra mỗi tuần đều có hai ngày đi cậu lạc bộ đêm nhưng chỉ uống rượu không làm gì khác. Chúng tôi bây giờ bắt đầu thấy nan giải, case này không biết có nên tiếp tục nữa không, kết luận bây giờ là hoặc là chồng cô không làm gì cả hoặc là.."
Nhấn Mở Bình Luận