Còn cô đích thực đã làm như vậy rồi.
Không biết được sự chỉ đạo của dây thần kinh nào, không biết bản thân mình có phải uống lộn thuốc không chỉ biết trong lúc hoảng loạn nghe thấy giọng nói của anh từ rất xa trong ký ức vọng lại: "Anh mang em rời khỏi cái nhà này, khi em bị thương anh sẽ đưa em đi băng bó, khi đói sẽ có vằn thắn nóng ăn, khi em cô đơn anh sẽ cùng em đi thăm mẹ..", còn bây giờ anh ở gần cô đến vậy, hơi thở mang theo mùi rượu nhạt của anh cứ phả lên mặt cô, âm ấm như muốn dán lên, có thể lại gần sự dịu dàng trong giọng nói của anh, có thể chia sẻ sự ấm áp của anh vì thế cô như bị ma xui quỷ khiến hơi đưa môi lên, chặm nhẹ lên mặt nghiêng của anh..
Chỉ là chạm nhẹ liền vội vàng rời khỏi giống như chạm phải lửa vậy..
Nhưng chỉ là một cái chạm nhẹ như vậy, nhạt như vậy mà cô lại thấy cơ thể anh chấn động mạnh mẽ.
Sau đó cô liền hối hận..
Bời vì sau khi cứng ngắc ngắn ngủi vừa rồi nụ hôn của anh liền như bao cả trời đất rơi xuống..
Giống như gió lớn tụ mây lại, như ngọn lửa trên thảo nguyên, cô bị anh kẹp trong không gian nhỏ của ghế ngồi, không trốn được, không chạy được, đến động đậy cũng không dám mơ đến chỉ có thể bị động tiếp nhận sự xâm chiếm của nụ hôn anh mang đến.
Lần này anh đúng là chỉ chuyên tâm vào nụ hôn với cô không hề có động tác gì khác, chỉ là hôn, giữ đầu cô nhiệt tình mà điên cuồng hôn.
Lưỡi mang theo sự bá đạo không cho phép cô từ chối tiến vào, quét qua mọi ngóc ngách trong miệng cô, đầu lưỡi như đốm lửa mang đến nhiệt độ làm người ta muốn tan chảy, dường như muốn mang cô nóng chảy thành nước, qua mỗi một chỗ đều nhóm lên một ngọn lửa làm anh và cô cùng bốc cháy.
ADVERTISEMENT
REPORT THIS AD
Cô không hô hấp được giống như bị ngộp nước không nắm được vật gì sẽ chết vì ngạt thở, vì thế liền ôm lấy đầu anh nắm chặt tóc anh như nắm lấy một ngọn cỏ cứu mạng.
Nhưng đây lại không giống như chết đuối, nước thì lạnh còn sự điên cuồng của anh lại giống như dung nham từ núi lửa phun trào cuốn lấy cô, mạnh mẽ cuốn lấy, bất cứ chỗ nào đi qua không thể không cháy với anh biến nước thành khói bụi..
Cửa xe còn mở làm gió đêm tràn vào còn mang theo vài hạt mưa..
Mưa rồi..
Nhưng những hạt mưa bay vào trong xe lại như đang tham gia vào lửa trại chốc lát biến mất không còn bóng dáng, không gây được chút thay đổi nào cho sự nóng bỏng trong xe.
Sự dây dưa và vũ điệu cuồng nhiệt dần dần dừng lại, anh lại bắt đầu chuyên chú tấn công cuống họng cô. Bắt đầu từ đầu lưỡi như gió lớn sóng lớn cuốn lấy cọ sát lấy cổ họng cô, sau đó lại trở về đầu lưỡi lại tấn công, lại trở lại, lại tấn công rất giống động tác thường ngày dùng cơ thể tấn công..
Trong đầu cô rên lên một tiếng, cả mặt bị thiêu đốt, sao anh có thể hôn như vậy chứ? Xấu hổ chết mất..
Nhưng ý nghĩ này vừa hiện lên liền giống như hạt mưa bay kia dung nhập vào biển lớn không còn vết tích, cô chỉ cảm thấy lưỡi mình đã bị anh mài đến phát tê, từ sâu trong cơ thể có một sự vui mừng quen thuộc từ từ dâng lên, từ từ bắt đầu nảy mầm từ bụng sau đó truyền đến khắp tứ chi xương cốt..
Sau đó theo tốc độ tấn công của anh ngày càng nhanh, trong đầu cô lại trở lên trắng xóa, cả người như trong trạng thái lênh đênh, trong khi hơi run rẩy, giữa hai chân có một dòng suối ẩm ướt chảy ra..
Cô có chút khó tin, cô lại có thể đạt cao trào trong khi anh hôn hơn nữa còn là trong xe nữa..
Là do kỹ thuật của anh quá tốt hay là cô quá kém rồi?
Có thể do anh đã rất lâu không động đến cô rồi vì thế cô mới mẫn cảm khác thường..
Cô mơ màng tự tìm cho mình một lý do như vậy, cảm thấy nụ hôn của anh dần dịu dàng hơn, giống như ngọn gió hài hòa sau cơn bão dịu dàng xoa dịu mặt biển vừa chịu cơn sóng khổng lồ là cô, cơn sóng đó kết thúc nhưng vẫn để lại trong cơ thể những gợn sóng nhẹ nhàng vỗ, vô cùng hưởng thụ..
Bỗng nhiên, ngoài cửa có giọng nói truyền đến: "Cậu Lục, hai người có phải.."
Bọn họ nghe thấy âm thanh vội vàng tách ra, bên ngoài là bộ mặt kinh ngạc của bảo mẫu, sau đó là nụ cười quái dị: "Ha ha, ha ha, tôi không nhìn thấy gì cả, hai người tiếp tục đi.." – Sau đó vội vàng biến mất, miệng vẫn còn lẩm nhẩm: "Ài, ông chủ Đồng cũng thật là cứ bắt tôi ra xem hai người tại sao lại không đi, có phải không mang ô không, giờ thì hay rồi, lại nhìn thấy cái không nên nhìn.." – Tuy nói vậy nhưng trên mặt vẫn cười.
Vừa cười vừa lẩm nhẩm vào trong lại bị ông Đồng giữ lại: "Đưa ô cho bọn chúng rồi à?"
"Còn nói nữa! Tôi cầm ô vội vàng chạy qua đó kết quả nhìn thấy.." – Bà kịp thời dừng lại.
"Làm sao?" – Ông Đồng tưởng xảy ra chuyện gì lớn, cả mặt lo lắng.
"Kết quả.. nhìn thấy cảnh trẻ con không nên nhìn!" – Ông Đồng dù sao cũng là đàn ông, khi bảo mẫu trả lời mặt cũng đỏ lên vội vàng đi vào bếp.
Ông Đồng và ba Kiệt Tây cười ha ha thật lớn.
Trong xe tràn ngập hương vị ái muội. Mặt Đồng Nhất Niệm đỏ bừng là vẻ kiều diễm của xuân chiều chưa lui, đôi môi sưng mọng, đôi mắt lóng lánh bị nhuộm thêm màu sắc hưng phấn giống như một ngôi sao đang tỏa sáng.
Lục Hướng Bắc lắc cửa xe vén mái tóc loạn của cô bỗng nhiên nhỏ giọng nói một câu: "Cảm giác tốt không?"
Cô ngây người, ngay khi hiểu anh đang hỏi cái gì mặt liền đỏ lên nhếch mày trừng mắt nhìn anh mắng: "Đồ khốn! Lưu manh!"
Tuy tức giận mắng nhưng trên mặt lại hoàn toàn là vẻ kiều diễm ngượng ngùng, ánh mắt chuyển động cũng là vẻ đẹp vô hạn, đúng là cảnh đẹp, anh không nhịn được cười: "Dám nói không sao? Tóc anh sắp bị em nhổ hết rồi!"
"Nhổ hết rồi thì đi làm hòa thượng vừa hay thế giới bớt đi một yêu nghiệt!" – cô tức giận nói.
Thế nhưng anh lại vui vẻ đồng ý: "Được thôi, anh đi làm hòa thượng, em đi làm ni cô, anh ngày ngày đến quyến rũ em!"
Đồng Nhất Niệm không nói được gì, Lục Hướng Bắc này đúng là một tên điên! Không, thêm cả siêu lưu manh! Những câu này cũng có thể nói ra được sao, không sợ bồ tát trên trời nghe thấy sao?
Nhưng anh vẫn chưa buông tha cho cô tiếp tục cười cô: "Có điều cũng buồn, nói không chừng em lại không chịu được cô đơn đến mê hoặc anh cũng nên.."
"Lục Hướng Bắc anh còn nói nữa em hoạn anh!" – Nói xong liền lục tìm dao nhỏ trong túi.
Anh lại còn lộ ra bộ mặt ủy khuất: "Lẽ nào không phải sao? Rõ ràng lúc nãy là anh.."
"Anh nói thêm câu nữa xem!" – Cô quả thật lấy ra con dao quân đội Thụy Sỹ trong túi, mở ra, giơ giữa hai chân anh: "Nói nữa đi, nói rồi để tôi ra tay cắt đi cái nguồn gốc xấu xa yêu nghiệt nhân gian của anh!"
Anh buồn cười nhìn cô nắm lấy tay cô: "Con gái mà mang theo dao quân đội Thụy Sỹ gì chứ! Tặng anh đi, anh vừa đúng lúc đang cần một cái, đừng keo kiệt thế, em từ trước đến giờ còn chưa tặng anh quà bao giờ!"
Cô bất ngờ, hình như..
Từ sau khi kết hôn cô chưa từng nghĩ đến mua cái gì cho anh còn anh thì lại mua cho cô đồ ăn từ khắp nơi mang về, mỗi lần còn đóng gói rất đẹp nữa..
Trong lòng cô bỗng nhiên nóng lên, thì ra anh luôn có lòng, thì ra chỉ là cô cho rằng anh thích mua không thích ăn, trên thế giới làm gì có người nào ngốc đến nỗi chỉ thích mua không thích ăn chứ? Thì ra thực tế là đều mua cho cô..
Tuygiá cả những đồ ăn vặt đó kém xa so với túi xách hang hiệu nhưng cô vào lúc này lại thích loại cảm giác này, thà anh mua cho cô đồ ăn vặt còn hơn là túi xách, ví dụ như cái lần trước anh đặt hàng cô thà anh mua cho mình kem ý còn hơn..
Nhớ đến cái túi xách đó cô lại nghĩ nếu như cô sớm thể hiện ra niềm yêu thích với túi xách quần áo trang sức thì chả nhẽ anh lại mua các loại đó từ khắp nơi mang về sao?
Dao quân đội Thụy Sỹ trong lúc cô đang suy nghĩ đã bị anh cướp khỏi tay cô, anh còn đùa giỡn kéo tay cô ấn vào nơi nào đó của anh đã cứng đến làm người ta kinh người.
Cô đỏ mặt vội vàng thu tay lại.
Anh nhẹ nhàng huýt sáo, ra dáng lưu manh sau đó khơi động xe, xe từ từ rời khỏi Đồng gia.
Cô dựa vào ghế, cả người mệt mỏi, nhẹ nhàng nói một câu: "Lục Hướng Bắc thật ra em thích ngọc, rất thích.."
Anh nhìn cô kỳ lạ: "Vậy sao? Sao trước giờ chưa từng nghe em nói chứ? Đúng thật là.."
Ngữ khí ảo não như vậy làm cho Đồng Nhất Niệm biết nếu như cô sớm nói cô thích thì anh đã mang ngọc về từ khắp nơi cho cô rồi..
"Anh biết không? Ngọc ở thời cổ đại thường là vật đính ước, có rất nhiều câu chuyện liên quan đến ngọc, rất đẹp.." – Cô cởi giày, rút chân lên ghế cuộn người lại.
Trên mặt anh có chút không tự nhiên: "Vì thế anh làm vỡ mất vật đính ước của em và Khang Kỳ nên em nổi giận với anh."
Cô ngây người rồi bỗng nhiên than: "Trong tiểu thuyết nói nếu như ngọc vỡ rồi cũng là biểu thị duyên cũng đứt rồi.."
Anh đang lái xe quay sang nhìn anh như có suy nghĩ..
Lục Hướng Bắc không lái xe về nhà mà lái xe đến quán ăn nhà họ Lương ở trong ngõ nhỏ..
"Đến đây làm gì? – Cô kinh ngạc hỏi.
" Em chưa ăn được mấy cơm tối hơn nữa anh muốn ăn mỳ kéo tay, em xuống mua hai phần đi chúng ta ăn trong xe. "– Anh dừng xe rồi nói.
Cô lười nhác dựa lưng, vốn không muốn động đậy:" Không cần, em không còn sức để đi đâu.. "
Anh cười:" Không phải chứ? Yếu như vậy sao? Chỉ mới một lúc mà đã hết sức rồi sao? "
Cô trợn mắt trừng anh:" Còn không phải trách anh sao! "
Anh cười dịu dàng xoa đầu cô:" Được được được đều là lỗi của anh, về nhà tùy em muốn xử lý anh thế nào cũng được! Bây giờ xuống xe mua hai phần mỳ đi, ngoan nào, mau đi đi, đi bộ mệt thì tý anh cõng em lên lầu."
Cõng cô lên lầu sao? Tốt vậy sao? Anh chưa bao giờ làm vậy!