Tại quán cà phê ở sân bay.
Đồng Nhất Niệm cảm thấy đầu mình đúng là bị kẹp hỏng rồi mới đi chấp nhận lời mời uống cà phê của Oanh Oanh lại còn phải ngồi nhìn bộ dạng thưởng thức cà phê của một vũ nữ nữa chứ..
Cô nhìn đồng hồ nói: "Muốn nói gì thì nói mau đi, tôi đang vội!"
Oanh Oanh nhẹ nhàng đặt tách cà phê xuống, cười khinh thường, vẫn chỉ yên lặng nhìn cô.
Cô quyết định không tiếp tục nhùng nhằng vô nghĩa với Oanh Oanh nữa liền đứng dậy: "Nếu như không có việc gì thì tôi đi đây!"
Đúng lúc cô quay người, Oanh Oanh liền thốt ra một câu: "Tôi thật sự không thể hiểu nổi, anh ấy tại sao lại yêu cô?"
Tim cô như dừng một nhịp không tự chủ liền dừng bước, anh yêu cô sao? Hơn nữa lại còn để một người con gái khác đến nói cho cô biết nữa? Nhưng đúng là câu nói này của Oanh Oanh bỗng nhiên làm cô tỉnh táo..
Ngữ điệu như vậy của Oanh Oanh có mang theo vài phần chua xót, vài phần đau lòng, vài phần oán hận..
Chỉ có một khả năng đó là thực ra Oanh Oanh yêu anh..
Cô còn nhớ Oanh Oanh từng nói anh vốn là người đàn ông của cô ta! Còn Lục Hướng Bắc lại nói, cô ta là vị hôn thê của một người anh em của anh! Cái nhà này thật là loạn quá rồi..
Cô lạnh lùng cười: "Tại sao à? Cô nên đi hỏi anh ta mới đúng!"
"Anh ấy sao? – Oanh Oanh lại cười chua xót:" Anh ấy khen cô như một báu vật vậy! Theo tôi thấy thì cũng chỉ có người ngốc nghếch như anh ấy mới xem cô như báu vật thôi! Cô vốn không xứng được đón nhận tình yêu của anh ấy! "
Đồng Nhất Niệm cười nhẹ, dáng vẻ giữa lông mày thản nhiên giống hệt Lục Hướng Bắc:" Tôi không xứng vậy thì theo ý của cô là cô xứng sao? "
Câu này quả nhiên thành công làm cho mặt Oanh Oanh trở nên trắng bệch, trong mắt còn hiện nên sự kinh hoàng
Lúc này Đồng Nhất Niệm có thể khẳng định Onah Oanh yêu anh..
" Đáng tiếc, cô không có tư cách yêu anh ấy! "– Cô nâng cao cằm khí thế áp đảo người khác, ít ra ở giai đoạn này, người có tư cách yêu Lục Hướng Bắc chỉ có một mình cô!
Có thể, một cô với ngạo khí đó đã làm người khác thấy rất sắc bén nhưng chỉ có bản thân cô biết, kiêu ngạo là vũ khí để bảo vệ bản thân, là một đạo cụ giả tạo..
Trong mắt Oanh Oanh lúc này giống như là thủy tinh bị đạp vỡ tan, những mảnh vỡ mang theo vết tích huy hoàng rơi rã, cô ta cười khổ:" Đúng vậy, tôi không có tư cách yêu anh ấy nhưng người có tư cách lại không biết cách quý trọng tình yêu của anh ấy, vậy thì tư cách của cô cũng có ý nghĩa gì chứ? "
Cái gì? Oanh Oanh lại dám nói cô không biết quý trọng anh sao?
Cô mà không biết quý trọng thì lại sao còn năm lần bảy lượt sau khi bị anh lừa dối lại còn muốn cho mình một chút thời gian yên tĩnh suy nghĩ đây? Cô mà không biết quý trọng thì sao còn đi học làm mỳ kéo từ má Lương làm cho anh đây? Cô mà không biết quý trọng sao còn biết không bao giờ để trong ngăn kéo thiếu loại trà xanh mà anh thích đây?
Chỉ có người đàn ông không biết quý trọng kia mới là người hết lần này đến lần khác làm cô thất vọng, làm cô đau lòng, làm không còn sự tin tưởng và tín nhiệm đối với anh..
" Thế nào bị tôi nói đúng nên không còn gì để nói nữa đúng không? "– Trong mắt Oanh Oanh hiện nên sự đau đớn và thương xót mà chỉ xuất hiện ở tình nhân:" Nếu như cô cho rằng mình có tư cách vậy thì xin hỏi cô đã làm được gì cho anh ấy? Từng làm một lần mỳ kéo cho anh ấy, còn gì nữa không? Lúc anh ấy cô đơn cô ở đâu? Lúc anh ấy bị ốm cô ở đâu? Anh ấy ốm lúc nào chắc cô cũng không biết đúng không? Cô không chỉ chưa từng làm được gì cho cô ấy mà còn hết lần này đến lần khác làm tổn thương anh ấy, bỏ rơi anh ấy! Thậm chí còn để người đàn ông dã man của cô đánh anh ấy, anh ấy là chồng cô, anh ấy cũng bị thương? Còn anh ấy lại vẫn nhẫn nhịn cô, còn khen cô, tôi nghĩ đầu anh ấy đúng là có vấn đề rồi, cô biết không. Cô chỉ làm cho anh ấy một bát mỳ, anh ấy lại khen cô ở trước mặt tôi? Cái bộ dạng hạnh phúc đó như muốn cho cả thế giới biết cô tự tay học để nấu mỳ cho anh ấy vậy! "
Trong lòng Đồng nhất Niệm như có gì đó muốn trào ra, cơn đau đớn dần dần dâng lên, tay nắm chặt hành lý, móng tay găm vào lòng bàn tay, mặt cứng đờ như tấm sắt:" Đó là việc giữa tôi và anh ta, không liên quan gì đến cô, càng không cần cô tìm đến nói với tôi những điều này! "
" Cô cho rằng tôi muốn đến sao? "– Oanh Oanh cười lạnh:" Tôi thật sự không vừa mắt bộ dạng đại tiểu thư của cô! Anh ấy là người đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất, nếu như cô yêu anh ấy thì hãy tôn trọng anh ấy, hiểu cho anh ấy, đối tốt với anh ấy chứ không phải như một đứa trẻ chỉ biết vô lý, bướng bỉnh. "
Nụ cười kiêu ngạo của cô cứng ngắc:" Nhưng, dù cho tôi vô lý, dù tôi có hiểu anh ấy hay không, dù tôi có bướng bỉnh hay không thì người anh ấy yêu vẫn là tôi không phải sao? "
Oanh Oanh nói anh yêu cô, vậy thì bây giờ chỉ có thể nắm lấy vũ khí này để phản kích lại Oanh Oanh thôi để bảo vệ bản thân mình..
Ánh mắt Oanh Oanh đầy thất bại lại nói:" Tôi thấy hôm nay đến tìm cô là sai lầm.. tôi nghĩ tôi bỏ đi tôn nghiêm của mình đến gặp người mà tôi ghét nhất thì ít nhiều có thể nhắc nhở cô một chút nhưng tôi đã sai, cô từ đầu đến cuối là một con khổng tước kiêu ngạo không xem ai ra gì, thậm chí còn không tiếc giẫm lên tôn nghiêm của người khác để thành toàn sự kiêu ngạo và vui vẻ của cô! "
Đồng Nhất Niệm cảm thấy lời cô ta nói như chạm đến một góc sâu kín không muốn ai động đến trong tim mình, lấy kiêu ngạo để thành toàn vui vẻ của bản thân, dẫm lên tôn nghiêm của người khác để thành toàn sự kiêu ngạo của bản thân, lẽ nào mình chính là con người như vậy..
" Nếu như cô đã nói hết rồi thì xin lỗi tôi phải đi rồi, còn nữa sự tôn nghiêm của mỗi người là do bản thân người đó tạo ra, nếu như đến bản thân cũng không cần tôn nghiêm thì đừng mong chờ người khác mang tôn nghiêm đến cho mình? "– Cô biết mình vẫn dùng mặt nạ để bảo vệ tôn nghiêm của bản thân nhưng cô chỉ có thể nói như vậy..
Oanh Oanh đưa tay giữ cô lại:" Không, đừng đi, tôi còn chưa nói xong, điều quan trọng nhất còn chưa nói, về sau tôi không muốn còn gặp lại cô vì thế hôm nay nói hết lời muốn nói đi! Đồng đại tiểu thư, quá khứ của tôi và Anh Bắc tôi không biết anh ấy đã nói với cô bao nhiêu nhưng nếu như cô muốn ngăn cản chúng tôi gặp gỡ là điều không thể nhưng quan hệ của tôi và anh ấy không hề khuất tất như cô nghĩ, chúng tôi là những người cô độc trong cùng một câu chuyện, giống như cô và bạn cô vậy, cả đời không gặp mặt thì cô không cảm thấy quá tàn nhẫn sao? Đúng vậy, tôi thừa nhận tôi yêu anh ấy nhưng chúng tôi có một bức vách ngăn cách không thể vượt qua, chúng tôi là không thể nào! Tôi ghét nhất là nói những lời ngụy thiện này trước mặt tình địch nhưng tôi đã đến là vì tôi không nỡ nhìn anh ấy cô độc và đau đớn, hy vọng cô biết phải làm gì! Hãy quan tâm anh ấy nhiều hơn, làm nhiều điều vì anh ấy hơn! Tạm biệt!"