Cô lập tức vươn tay ra chặn miệng anh, loại việc này chỉ làm thôi đã là xấu hổ lắm rồi anh sao lại còn có thể dùng thái độ nghiêm túc vậy mà nói ra chứ? Đúng là lưu manh, chính xác là bản chất lưu manh mà.
« Tên lưu manh đáng chết, anh không thể đứng đắn được một chút sao? » - Cô đỏ mặt mắng.
Anh cắn tay cô, ép cô buông tay ra, anh cởi cúc áo trên sơ mi ra cười yêu nghiệt: « Sự thật chứng minh chỉ những lúc anh làm trò lưu manh với em thì em mới chịu để ý đến anh »
Đây là lý luận chó má gì vậy
Cô quay đầu đi muốn chứng minh là lý luận này của anh là sai, anh càng lưu manh thì cô càng không thèm để ý đến anh, nhưng lại vô hiệu, cuối cùng lại phì cười.
Anh lại càng đắc ý: « Em xem đi, đúng không, anh càng lưu manh thì em lại cười càng vui vẻ »
Cô đánh lên vai anh, càng cố nhịn cười lại càng không nhịn được, tiếng cười vang vọng trên bờ biển không người.
Bờ biển ban đêm có chút lạnh, sau khi lên xe thì ấm lên nhiều, Lục Hướng Bắc lại không muốn lái xe đi mà lại vươn người ra phía sau lấy một tấm chăn đắp lên cho cô: « Không lạnh nữa chứ? »
Cô lắc đầu, khi kích tình đã quên hết mọi thứ đến giờ nghĩ lại thì lăn giường trên bãi cát thật không thoải mái bằng giường lớn ở nhà.
Thấy Lục Hướng Bắc không có ý định lái xe đi liền thấy lạ: « Sao còn không lái xe đi? »
Anh kinh ngạc nhìn cô cười: « Sao vậy? Không phải nói muốn nói chuyện yêu đương sao?
« Nói, nói thế nào đây, cứ ngồi ngây ra trong xe thế này sao? » - Cô bị anh nói đến mơ hồ, hai người ngồi trong xe nói chuyện yêu đương á, có mà đàm phán thì có, sao anh lại có những lúc đầu gỗ thế chứ? Lẽ nào thật sự chưa từng yêu bao giờ? Có quỷ mới tin được.
« Vậy ý của bà xã là.. » - Anh cười mang theo đầy ám muội: « Chúng ta còn cần làm những gì nữa, thật không nhìn ra Lục phu nhân lại có khẩu vị nặng như vậy, rung xe? »
« Lục Hướng Bắc anh câm mồm cho tôi! » - Cô không chịu nổi tính khí lưu manh của anh nữa rồi, ba câu nói liền không thể rời khỏi việc đó..
« Mồm không động à, vậy là tay động à? » - Tay anh liền thật sự vươn đến leo dần từ chân cô lên.
« Lục Hướng Bắc, tên sắc lang này? » - Cô đánh vào tay anh liền nghe thấy tiếng nhẹ nhàng của anh: « Em nghĩ nhiều rồi đó, mau duỗi chân qua anh xem nào! »
Hả! Anh có ý gì vậy?
Lại thấy anh kéo chân cô lên cẩn thận nhìn đôi chân cô: « Còn may, không bị rách da! » - Nói xong với lấy giấy nhẹ nhàng lau đi cát trên chân cô, lau xong một chân lại lau nốt chân còn lại.
Dáng vẻ anh cầm chân cô giống như đang cầm một vật quý giá vậy.
Cô thoải mái dựa lên cánh cửa xe, hai chân đều luồn vào lòng anh, nhiệt độ ở đó là ấm áp nhất.
« Lục Hướng Bắc, anh có bệnh yêu chân à? » - Cô buột miệng hỏi, không thể hiểu nổi sở thích cổ quái của anh.
Anh cười vỗ một cái lên chân cô: « Xem lại Lục phu nhân em xem, hôm nay đúng là làm anh mở mang tầm mắt rồi, vừa là rung xe lại vừa bệnh yêu chân nữa, mau thành thật khai báo học được những thứ này ở đâu hả? Có phải xem trộm phim A hay là những tiểu thuyết em xem hàng ngày đều có sắc hả? »
Cô mặt đỏ bừng, cô nào có xem phim A, tiểu thuyết cô xem đều rất bình thường nhưng « Bệnh yêu chân » ba chữ này cô cũng không nhớ là đã nghe từ đâu nữa.
« Em không có đâu! » - Cô xấu hổ chết mất: « Em.. là nghe Di Đóa nói thôi! » - Cô tùy ý nói ra một cái tên, Di Đóa xin lỗi nhé, lúc quan trọng không lôi cậu ra đâm chọc thì lôi ai được đây?
« Vậy sao? » - Rõ ràng là anh không tin, lông mày cười như đang nhảy nhót kia chính là chứng cứ, anh còn rất tự tin nói: « Không sao, đều là người trưởng thành cả mà, có điều về sau không được lén lút xem một mình, để anh xem cùng em là được.
Chân cô đá một cái qua: « Anh đi chết đi! »
Nhưng một cước này bay qua lại làm cho váy cô xô lên, cả đôi chân dài đều lộ ra dưới ánh đèn xe, trắng trẻo mượt mà không nói lên lời, ánh mắt anh lộ liễu quét qua còn đem theo ý đồ xấu xa mà nhìn vào khoảng giữa hai chân.
Cô vội vàng khép chặt hai chân, kéo váy xuống, xấu hổ buồn bực: « Nhìn đâu đó? »
Anh huýt sáo, hoàn toàn là kiểu lưu manh của họ Lục, lại vừa hay nhìn thấy có một vầng tím xanh trên đầu gối cô lập tức vén váy mà cô vừa che lên: « Đây là làm sao vậy? »
Cô gần như đã quên mất chuyện này, không để ý kéo váy che lại: « Chính là vừa nãy trong bóng tối bị va trúng, đây cũng chưa là gì cũng không đau lắm. Lúc em còn nhỏ luyện múa ba lê, đó mới gọi là đau! »
« Em còn luyện ba lê nữa? » - Bộ dạng anh như là xem thường cô vậy.
Cô lườm anh: « Anh có ý gì chứ, thật ra cô giáo nói em có tố chất tốt nhưng chỉ là do quá đau nên em không kiên trì nữa thôi.. » - Càng nói về sau thì giọng cô càng nhỏ, chuyện cô chỉ vì sợ đau nên chỉ học có mấy buổi đã luôn là trò cười của bọn Kiệt Tây.
Nhưng đây là mất mặt ư? Khi luyện tập tất cả trẻ con trong lớp đều khóc kinh thiên động địa, cô lại không phải siêu nhân tất nhiên là sợ đau rồi, rất bình thường mà.
Nào biết cô lại hiểu nhầm ý, anh căn bản không có ý chế giễu cô mà còn ôm lấy đôi chân cô nhẹ nhàng xoa nắn: « Cảm ơn thượng đế, may mà em không kiên trì luyện tiếp không thì đôi chân này đã bị hủy mất rồi, người học múa tuy cơ thể đẹp nhưng đôi chân lại vô cùng xấu xí! »
Cô vô cùng kinh ngạc, Lục Hướng Bắc này tư duy đúng là dị thường, những điều anh ta nghĩ đều không giống người bình thường.. lại còn không chịu thừa nhận anh ta có bệnh yêu chân?
Chờ đã, anh ta nói gì mà con gái học múa cơ thể đẹp, sao mà nghe như cả ngày chỉ chăm chăm nhìn vào cơ thể con gái người ta vậy, còn nghiên cứu chân của diễn viên múa nữa chứ?
« Lục Hướng Bắc, anh cũng quá sắc lang rồi, đúng là bại hoại mà! » - Cô giận dữ nói
Anh cười nhìn cô: « Anh sao lại là sắc lang rồi, anh cũng không có xem phim A, càng không biết cái gì mà bệnh yêu chân.. »
« Lục Hướng Bắc anh còn dám nói nữa? » - Cô đúng là đầu bị ngập nước mới nói ra ba từ bệnh yêu chân.
« Được rồi, anh không nói nữa » - Anh ngậm mồm nhưng mắt lại nhìn cô cười, nụ cười đó càng làm người ta ghét hơn là nói chuyện nữa.
Cô vừa xấu hổi vừa tức giận, tại sao người ta nói chuyện yêu đương thì lãng mạn còn Lục Hướng Bắc này thì toàn dây dưa mấy thức vớ vẩn: « Em muốn về nhà! » - Cô nghiêm mặt, đừng có lòng vòng nữa đi!
« Thật muốn về rồi, không nói chuyện yêu đương nữa sao? » - Anh vẫn chỉ cười
« Nói không hợp thì nói nữa cũng thừa thãi, ai muốn cùng anh lôi thôi mấy chuyện sắc lang chứ? Không lãng mạn chút nào! » - Cô căng mặt.
Anh lại một bộ oan uổng: « Ai sắc chứ, rõ ràng là em nhắc đến bệnh yêu chân đó chứ rồi anh mới mơ hồ thỉnh giáo em thôi. Anh chỉ là thuẩn túy muốn cùng em đối ẩm trong xe mà thôi, rồi cùng chờ xem mặt trời mọc nữa. »
Đối ẩm sao? Mặt trời mọc?
« Anh còn mang rượu theo nữa sao? » - Xem ra hôm nay anh đúng là đã chuẩn bị kỹ càng mới đến đây.
Anh nhếch mày: « Không phải anh đã nói với em hôm nay là ngày kỷ niệm sao, tất nhiên phải mang theo rượu rồi! »
Anh nói rồi quay người lấy một cái túi ở ghế sau, bên trong túi có rượu và cốc rượu.
Anh bỏ túi xuống chân trước sau đó vươn tay về phía cô: « Nào, Lục phu nhân rót rượu cho anh nào. »
Cô không có sắc mặt tốt lườm anh nhưng cuối cùng vẫn vươn tay ra, còn anh lại một mạch đưa tay xuống nách cô dùng sức ôm lấy toàn bộ người cô vào lòng.
Không gian ghế lái chật chội làm cô cảm thấý khó chịu ngọ nguậy: « Hay là buông em ra đi, chật quá rồi! »
« Chật càng ấm chứ sao, anh đang lạnh đây! » - Anh siết chặt cánh tay làm cô không động đậy được.
Khinh thường lườm anh thêm nữa, lạnh thì không biết mở điều hòa sao? Định lừa ai vậy?
Lại chỉ thấy anh lấy từ trong túi dưới chân ra hai cốc đều đưa cho cô, cô phát hiện hai chiếc cốc này chính là hai chiếc trong bộ thủy tinh Swarovski của cô, bộ mà đã bị anh làm vỡ một chiếc, đừng có lại hủy nốt hai chiếc này đó!
« Này, sao anh không lấy cốc khác đi? » - Cô kháng nghị nhưng lại bị anh làm bất ngờ vì loại rượu anh lấy từ trong túi ra: « Lão Bạch Can, Lục Hướng Bắc, uống rượu Lão Bạch Can sao? »
« Em chả biết gì rồi » - Lục Hướng Bắc khinh thường nhìn cô: « Cái gì mà XO, Brabdy, Whisky đều không thể bì với rượu Lão Bạch Can của nước mình được, đây mới gọi là rượu! »
Đồng Nhất Niệm thật muốn thổ huyết, đầu Lục Hướng Bắc được cấu tạo từ cái gì không biết lại đi lấy cốc Swarovski của cô đi để uống rượu Lão Bạch Can, đúng là lãng mạn quá cơ.
Anh nhìn thấy phản ứng của cô liền cười thầm rót rượu vào hai cốc trong tay cô lại còn như là làm ảo thuật lấy từ trong túi ra một túi đậu tằm, một túi cá khô đặt xuống rồi nhận một ly rượu trong tay cô chạm cốc với cô: « Đã từng uống bao giờ chưa? Lão Bạch Can uống với đậu tằm cá khô là món yêu thích nhất của anh thời trẻ đó! »
Thời trẻ sao? Anh bây giờ xem là già rồi sao?
Cô chỉ là tiếc cho cốc của cô thôi: « Làm ơn lần sau anh có uống rượu thì cũng đừng lấy cốc của em nữa! »
« Trong nhà chỉ có cốc này được bày ở chỗ dễ thấy nhất thôi! Lão Bạch Can phải uống bằng cốc trà sứ mới là hợp nhất, cảm giác ăn thịt uống rượu bằng bát lớn em đã thử qua chưa? » - Anh uống một ngụm lớn sự kích thích cay nóng như lửa đi xuống cổ họng.
Đồng Nhất Niệm không nói lên lời, thì ra người ta cũng là miễn cưỡng mới phải dùng đến cốc của cô, loại cốc thủy tinh này vốn là người ta không để vào mắt..
« Uống thử đi, em không phải uống rất được sao? » - Anh nói chuyện đã mang theo mùi rượu rồi.
Cô nhìn rượu trong cốc do dự: « Hay là thôi đi, cả hai người cùng uống thì lấy ai lái xe về »
Anh nghe rồi cũng không ép cô nữa còn bản thân thì uống nốt chỗ rượu còn lại bằng một hơi, trong mắt bắt đầu đỏ lên nhẹ nhàng lắc cốc rượu: « Niệm Niệm, thật ra đấy mới chính là anh, không cao quý chút nào, cũng không lãng mạn, chỉ là một hạt cát rất bình thường trong trần thế này, còn là một hạt sần sùi nhất nữa. Cuộc sống mong muốn nhất chỉ là không cần phải cố kỵ điều gì thoải mái uống rượu ăn thịt, uống say rồi có thể làm chút việc người say hay làm, hét lên vài câu chứ không phải là ngay ngắn lượt là trong văn phòng bình tĩnh trầm mặc cười nhìn phong vân. Anh như thế này em có thích không? »