Đây là cảm giác yêu đương sao?
Khi nghĩ đến anh cô sẽ cúi đầu mím môi cười thầm, đặc biệt là những câu nói lưu manh, cứ nghĩ đến là xấu hổ nhưng nghĩ lại thì không thể phủ nhận là anh đã nói đúng, khi anh tỏ ra lưu manh đã làm cô cười rất vui vẻ.. cũng có lúc lên cơn, khi đó liền có chút buồn phiền chán nản không rõ..
Đồng Nhất Niệm mày cũng không còn nhỏ nữa, đừng có giống như em gái mười tám tuổi nữa.
Cô tự nói với mình như vậy nhưng nghĩ lại thì có làm sao chứ, cô sống hơn hai mươi tuổi còn chưa trải qua cảm giác yêu đương, buông thả bản thân trở về tuổi mười tám thì sao chứ?
Nhưng bộ dạng ôm gối ngồi ngây người trước ban công nhìn thật sự ngốc nghếch, tự bản thân cô cũng cười mình..
Đang suy nghĩ thì di động vang lên, cô cầm xem thì là Lục Hướng Bắc gọi đến, lại nhìn thời gian đã là mười một giờ đêm, muộn như vậy anh mới về nhà sao?
Nghĩ một lúc cô quyết định giả vờ vừa tỉnh dậy trong cơn mơ vì thế dùng ngữ điệu mơ màng buồn ngủ nhận máy: « A lô, ai đấy.. »
« Là anh, ngủ rồi sao? » - Anh dường như rất tỉnh táo, trong giọng nói trầm ổn có chút âm mũi, âm thanh đó giống như tiếng vọng lại vào màng nhĩ làm cho trái tim cũng trở nên chấn động theo.
Khóe môi cô mỉm cười nhưng vẫn giữ giọng nói mơ màng: « Hả.. ai vậy? »
« Còn có thể là ai? » - Anh dường như có chút không vui: « Không nhận ra giọng anh sao? »
« Hửm, Kiệt Tây à? » - Cô nhẹ giọng nói ra rồi tưởng tượng cảnh anh cau mày ở đầu bên kia lại thấy buồn cười.
« Đồng Nhất Niệm, em không xem số điện thoại di động sao? » - Giọng anh quả nhiên có chút cứng rắn.
Cô vẫn tiếp tục giả vờ, âm thanh mềm mại, nhỏ nhẹ vô tội: « Ừ.. thấy rồi.. Kiệt Tây, chị không nhớ được số điện thoại, cậu không phải là không biết.. »
Còn Kiệt Tây nữa?
Anh giận thật rồi: « Lục phu nhân xem ra anh phải dạy bảo lại em mới được! »
Lần này cô liền không nhịn nổi nữa cười lớn, anh liền hiểu ra là cô đang đùa anh..
« Lục tiên sinh muộn như vậy mới về nhà nên em phải dạy cho anh một bài học mới đúng! » - Cô dựa vào gối đổi một tư thế thoải mái hơn cười khúc khích giống như đang dựa vào anh nói chuyện với nhau vậy.
Nhưng nói hết câu lại cảm thấy có chỗ không đúng, câu này hình như tỏ ra là cô thích quản giáo anh vậy, trước giờ cô đâu có thói quen này chứ nhỉ..
Nhưng cũng không có gì sai cả, cô là vợ anh mà, có cặp vợ chồng nào bình thường mà vợ không quản chồng chặt tí chứ.
Cuối cùng cô vẫn cảm thấy bản thân thật mệt mỏi, mỗi câu nói mà phải đắn đo nhiều như vậy làm gì chứ..
Còn Lục tiên sinh bên kia lại cười: « Lục phu nhân muộn như vậy rồi còn chưa ngủ, đang nhớ ai đấy? »
« Đang nhớ.. Hà Dũng đã mang báo cáo em cần cho cuộc họp sáng mai đến chưa? » - Cô kéo dài giọng mang theo tiếng cười nói.
« Hả »
Giọng mũi của anh rất trầm, Đồng Nhất Niệm như nhìn thấy anh đang nhướng mày « ồ » một tiếng tiếp tục nói: « Còn nữa.. sáng mai ăn vằn thắn hay ăn cháo đây »
« Ừ.. còn gì nữa không? »
« Ồ.. để em nghĩ xem nào.. » - Cô che miệng không để bật ra tiếng cười.
Lần này anh không mắc lừa cô, biết thừa cô đang cố ý đùa anh, anh thần bí nói: « Niệm Niệm có một người nói anh ta rất nhớ em nên nhờ anh gọi điện cho em. »
Lần này đến lượt cô ngơ ngác: « Ai cơ? »
« À, em cũng quen đấy mà còn rất thân nữa. » - Anh nói như thật.
« Là ai chứ? » - Nhờ anh gọi điện lại còn nói nhớ cô. Nếu là bạn của cô thì tại sao không tự gọi điện. Nếu là bạn anh.. Oanh Oanh, Ngũ Nhược Thủy. Những người này không thể nào nhớ cô được.
« Em trai anh.. » - Anh nói thất nghiêm túc, không hề cười.
Cô lại tưởng thật: « Em trai anh à? Từ lúc nào mà anh lại có em trai vậy? Em thân với anh ta bao giờ chứ? »
« Em đương nhiên thân rồi, không phải em thường xuyên xoa đầu nó, nói yêu nó chết đi được sao? Nó bây giờ đang rất nhớ em.. » - Anh hạ thấp giọng tỏ ra ái muội: « Rất muốn.. yêu em.. »
Đồng Nhất Niệm cuối cùng cũng hiểu ra, tuy hai người cách nhau qua điện thoại nhưng cô vẫn có thể cảm thấy hơi nóng của Lục Hướng Bắc giống như đang thổi bên tai cô, mặt liền đỏ lên mắng té tát vào điện thoại: « Anh đúng là tên lưu manh đáng chết, đồ t*ng trùng lên não. Ngoài việc này ra anh không thể nói cái gì khác sao. »
Nói xong liền không lưu tình cắt điện thoại.
Đúng là lưu manh thối!
Cô lầm bầm một câu, sao anh lại không lãng mạn tí nào thế chứ? Khó lắm mới gọi một cuộc điện thoại sao không biết nói mấy lời thoại dễ nghe tí chứ. Nam chính trong các tiểu thuyết ngôn tình đều nói như thế này: Em yêu nhìn xem mỗi ngôi sao trên bầu trời kia, mỗi ngôi sao là đôi mắt khi anh nhớ em đó..
Sao anh không biết nói mấy kiểu lời thoại như vậy chứ?
Lại ví dụ như: Em là gió, anh là cát, dù cho em không ở bên anh nhưng trái tim anh luôn gắn liền với em đến tận chân trời góc bể.
Cô vừa nghĩ lại vừa bắt đầu rùng mình, nếu như Lục Hướng Bắc nói như vậy thì chắc cô tưởng mình gặp phải quỷ mất.
Nghĩ lại những lời lưu manh anh nói thì lại cảm thấy đó mới hợp với phong cách của anh, lại rùng mình một cái trên đệm ngồi cười vật vã một mình.
May mà mua hai cái đệm ngồi nên cô mới không bị cười đến lăn ra đất.
Đúng thế căn nhà mới này có hai cái đệm ngồi là do lần này Lục Hướng Bắc đến hai người cùng đi mua về bày ở ban công. Dù cho cô ngồi trong phòng khách nhưng khi nhìn thông qua cửa kính thấy hai chiếc đệm ngồi này cũng làm cho cô cảm thấy đầy tình yêu.
Di động lại kêu lên, lần này là tiếng báo tin nhắn.
Cô nằm trên đệm mở tin nhắn ra xem, vẫn là tin nhắn của Lục Hướng Bắc.
Lục phu nhân thân yêu có phải đang nằm trên đệm cười không đấy. Anh nói này lần sau chúng ta cùng nằm trên đệm rồi tải phim « Nhục bồ đoàn » xem làm cảnh nền, đừng mắng vội, anh biết em thích mà. Đừng có trộm xem trước một mình đấy nhé.
Đồng Nhất Niệm không còn biết nói gì, là ai đặt tên cho phim kia vậy? Quá bất lương rồi.
Cô trả lời tin nhắn: Anh thích xem thì có! Là con lợn mới thèm xem trộm trước.
Anh nhắn lại: Ừ, ngoan, vậy đợi anh cùng xem nhé!
Cô đột nhiên nhớ lại một việc nên cũng không suy nghĩ nhiều lập tức gọi điện thoại, đầu kia vừa nhận máy cô liền mắng: « Lục Hướng Bắc, anh dám xem người con gái khác khỏa thân, anh mau khai thật ra anh đã nhìn qua bao nhiêu người con gái khỏa thân rồi? »
« Hả.. vấn đề này.. Niệm Niệm hôm nay anh uống say rồi bây giờ muốn đi ngủ.. » - Muốn chạy à
« Lục Hướng Bắc, anh đừng có mà giả say với tôi, say rồi mới nói lời thật lòng! »
« Cô gái ngốc à, ngủ ngon! »
Anh thật sự đã ngắt máy, Đồng Nhất Niệm rất tức giận ngón tay ngay lập tức nhắn tin qua: « Anh giỏi thật đó Lục Hướng Bắc cuối cùng thì say rượu nên lỡ lời nói ra rồi nhé. Thật không công bằng, bây giờ tôi sẽ tải phim X xem, tôi muốn xem phim Âu Mỹ, thân hình đàn ông Âu Mỹ không biết là đẹp hơn anh biết bao nhiêu lần!
Cô nhất thời chưa nghĩ kỹ kích động bấm nút gửi, tin nhắn liền được gửi đi. Gửi xong rồi cô mới nhận ra bản thân đã hoàn toàn giống như một cô vợ nhỏ đang ghen tuông.
Không biết Lục Hướng Bắc nhận được tin nhắn này sẽ phản ứng như thế nào, cô dứt khoát tắt máy chạy về phòng ngủ.
Nằm trên giường hơn nửa tiếng qua đi, lật đi lật lại vẫn không ngủ được nên ngồi dậy lên mạng. Tất nhiên cô không có thật sự đi tải phim X xem nhưng tại sao lại không lên mạng được vậy? Cô kiểm tra mấy lần, tất cả các trang mạng đều không vào được.
Đúng thật là đến cả mạng internet cũng bắt nạt cô.
Tức giận quay về giường, trùm chăn kín đầu lăn lộn mấy hồi mới trong dòng suy nghĩ lan man chìm vào giấc ngủ.
Ngày thứ hai đến công ty bỗng nhiên nghĩ đến chuyện này liền nhắc với Hà Dũng: « Tiểu Hà nhà tôi bỗng nhiên không lên mạng được, gọi điện thoại cho công ty điện tín đến kiểm tra xem sao. »
« Ồ, được ạ. » - Biểu hiện của Hà Dũng rõ ràng có chút bất thường.
Sau đó cô tình cờ nghe được Hà Dũng ở cửa thang bộ gọi điện thoại: « Lục tổng, tổng giám đốc bảo gọi điện cho công ty điện tín đến kiểm tra, bây giờ phải làm sao? »
Không biết đối phương nói gì Hà Dũng lại nói: « Lẽ nào, tôi lại phải đi cắt? »
Đồng Nhất Niệm thật có cái xúc động muốn giết Lục Hướng Bắc, hóa ra Hà Dũng cũng chỉ là địa lôi anh sắp xếp bên cạnh cô. Thì ra dây mạng là do Hà Dũng tối qua đi cắt, cũng chỉ là để ngăn cô xem phim X..
Thảo nào sau khi cô gửi tin nhắn như vậy qua mà bên anh lại có thể sóng yên biển lặng. Quả thật như một câu ngạn ngữ tiếng anh học thời cấp hai đã nói: Be careful of the person who does not talk, and the dog that does not bark
Nháy mắt Lục Hướng Bắc đã trở về được mấy ngày. Hôm nay cô nhận được đồ đang muốn mà Thẩm Khang Kỳ gửi đến vừa hay là vào buổi sáng thứ sáu, một buổi sáng thứ sáu ngập tràn ánh nắng.
Từ khi cô đến thành phố G đã liên tục làm việc hai cuối tuần liền rồi có phải nên cho bản thân và nhân viên một kỳ nghỉ cuối tuần rồi không.
Trước tiên cô gọi điện cho Lục Hướng Bắc nhưng đi động lại không có ai nghe máy, sau đó liền gọi đến văn phòng vừa hay là Di Đóa nghe máy: "Xin chào, Đồng thị quốc tế." – Giọng nói mang tính nghề nghiệp của Di Đóa truyền đến.
"Di Đóa là mình, Lục Hướng Bắc đâu?" – Trước mặt Di Đóa cô không cần gọi là Lục tổng mà trực tiếp gọi tên Lục Hướng Bắc.
"Niệm Niệm à, cậu cuối cùng cũng nhớ đến gọi điện về rồi? Cậu còn không quay về thì anh chồng Lục nhà cậu sắp hồng hạnh vượt tường rồi!" – Di Đóa nói một cách khoa trương.
"Vượt cái đầu cậu đó, anh ấy đâu rồi" – Đồng Nhất Niệm quen với kiểu vừa nói chuyện là bông đùa rồi.
"Đang họp"
Thảo nào không nhận điện thoại: "Còn họp bao lâu nữa?"
"Không rõ nữa, công ty gần đây rất bận, Lục tiên sinh nhà cậu gần đây thường xuyên tăng ca đến tối muộn!" – Di Đóa rất có trách nhiệm báo cáo với cô, sau đó còn nói thêm: "Niệm Niệm, cậu mau quay lại đi!"
"Sao vậy? Cậu nhớ mình rồi à?" – Cô bắt đầu cười đùa.
"Mình nhớ cậu thì có tác dụng gì chứ, chủ yếu là Lục tiên sinh nhà cậu nhớ cậu!"
"Ồ, Di Đóa, lời này của cậu là có ý gì? Từ bao giờ mà đã trở thành người đại diện của Lục tiên sinh nhà tớ rồi?" – Di Đóa có bao giờ quan tâm truyện giữa anh và cô ai nhớ ai đâu?
"Thì tiểu biệt thắng tân hôn mà, cậu đi cái là đi nửa tháng liền, đàn ông mà làm sao có thể xa vợ lâu như thế chứ? Cậu còn không quay về thì đến tớ cũng thấy thương cho ông chồng nhà cậu rồi."
Đồng Nhất Niệm đang nghe điện thoại đầu kia liền cười: « Di Đóa, sao cậu đột nhiên lại hiểu đàn ông như vậy rồi? Cậu không phải là đến mối tình đầu còn chưa có à? »
Di đóa không biết bọn họ thật ra mới chỉ không gặp nhau có vài ngày, ông chồng nhà cô trong mấy ngày ở thành phố G đã hoàn thành công việc trong nửa tháng rồi.
« Chưa ăn qua thịt heo lẽ nào chưa nhìn thấy heo chạy à? Mình nói cậu cuối tuần trở về một lần thì làm sao chứ, còn tạo cho ông chồng nhà cậu một sự bất ngờ nữa, có cần mình chuẩn bị hoa giúp cậu không » - Di Đóa bên kia vội nói.
Đồng Nhất Niệm cười ngặt nghẽo: « Cho xin, phải chuẩn bị cũng là cậu giúp Lục Hướng Bắc chuẩn bị chứ làm gì có chuyện mình tặng hoa cho anh ta? »
« Cậu đúng là bảo thủ, được rồi không nói nữa, tóm lại là hôm nay cậu cứ quay về là được. Này mai mình chờ cậu mời ăn cơm, không nói nữa không cậu lại bảo mình dùng điện thoại công ty nấu cháo điện thoại! »
Di Đóa sảng khoái cắt điện thoại, Đồng Nhất Niệm nghĩ một hồi vẫn không biết nên về hay không. Cuối cùng thì tình cảm cũng chiến thắng lý trí và lại cô cũng có việc cần làm nên quay về cũng tiện.
Đang định đặt vé máy bay thì Hà Dũng gõ cửa đi vào nói muốn xin nghỉ phép một ngày, mãi mới có một ngày cuối tuần nên muốn cùng bạn gái về nhà thăm người thân, muốn ngồi tàu hỏa về.
Thì ra là phải đi gặp người lớn. Người hạnh phúc luôn đáng được chúc phúc nên Đồng Nhất Niệm vui vẻ đồng ý cho anh ta nghỉ phép.
Nhìn Hà Dũng vui vẻ rời đi cô lại nghĩ về nhà thật ra là một chủ ý rất được.
Do đó buổi chiều cô liền đứng trên con đường quen thuộc.
Ở nhà thì ra đang mưa.
Cô không mang ô cũng không báo cho ai đến đón vì như Di Đóa nói muốn cho ai đó một bất ngờ.
Còn may mưa không to lắm chỉ lất phất không giống mưa cuối hạ chút nào mà lại giống như thời tiết đầu xuân rơi xuống người cô, mặt cô hơi ẩm ướt, lại giống như cảnh mưa cánh hoa mai rơi trên áo.
Cô lên một chiếc xe trước tiên đi tìm Kiệt Tây, vì cô nghĩ lại đã rất lâu rồi mà cô chưa từng tặng quà cho Lục Hướng Bắc, đây quả không phải là việc của một người vợ tốt nên làm. Vì vậy đích thân đi tìm Kiệt Tây nhờ cậu ta thiết kế riêng cho Lục Hướng Bắc một bộ khuy áo.
Kiệt Tây nghe cô nói xong có chút không vui không nói năng gì.
Cô mỉm cười vỗ nhẹ lên tay cậu ta: « Giúp chị đi mà. »
Kiệt Tây không có lựa chọn khác chỉ có thể gật đầu.
« Cám ơn, còn nữa, đừng nói mới Khang Kỳ. » - Khi cô ra khỏi chỗ của Kiệt Tây trong tay có thêm một chiếc ô màu tím. Vì cô luôn thích mang theo ô nên Kiệt Tây luôn chuẩn bị ô cho con gái, từ nhỏ đã vậy.
Ô màu tím, như cảnh trong mơ, cũng rất trầm buồn.
Khi cô đến bên dưới tòa nhà Đồng thị mới có bốn giờ còn chưa đến giờ tan làm. Người trong công ty nhìn thấy cô đều nhiệt tình chào hỏi. Nhưng chào hỏi xong liền tụ tập thành nhóm hai ba người đánh mắt nhìn nhau. Chả lẽ công ty có việc gì mà cô không biết sao?
Vấn đề này chỉ có thể hỏi Lục tiên sinh rồi. Vì thế cô vào thang máy lên thẳng tầng cao nhất, Di Đóa nhìn thấy cô chỉ muốn hoan hô nhảy múa nhưng lại cố giữ tinh thần vì lợi ích của cách mạng chủ nghĩa bỏ qua cơ hội cùng Đồng Nhất Niệm thân mật chị em mà trước tiên trực tiếp đẩy cô vào văn phòng của Lục Hướng Bắc.
Ngay khi cô bất ngờ xuất hiện trước mặt Lục Hướng Bắc quả thực đã làm cho anh giật mình. Kinh ngạc là thật nhưng có vui vẻ không? Cô dụi dụi mắt thấy hình như là có vui, nên vui..
« Niệm Niệm! » - Anh vội chạy đến ôm cô vào lòng, đôi môi nóng bỏng liền ép xuống, **nóng bỏng giống như thuốc mê làm cô trở nên mơ hồ.
Mãi mới buông cô ra rồi lại liền bế cô đặt lên trên bàn làm việc ôm lấy eo cô: "Còn nói là không nhớ anh?"
Cô nhìn thẳng anh: "Em nhớ dây mạng hơn.."
Nụ cười của anh cứng lại: "Vậy à? Đúng rồi trước đây anh có xem một văn bản nói lên mạng gây hại cho phụ nữ trẻ tuổi, khi ba mươi tuổi sẽ có dung nhan như khi bốn mươi tuổi, nghiêm trọng hơn nữa là theo điều tra phụ nữ sau ba mươi tuổi, người thường xuyên lên mạng bình quân sẽ nặng hơn 12.5 kg so với phụ nữ không lên mạng đó."
Đồng Nhất Niệm nghiến răng, điều tra vô lý này có phải mang lời nguyền không vậy, quá ác rồi. 12, 5kg, nếu đổi thành thịt lợn thì phải lớn cỡ nào chứ.
« Lục Hướng Bắc, nghe nói điều tra này là do anh làm hả? » - Cô kiên quyết không mắc lừa, không thể bị anh giở trò qua mặt được.
« Để lấy cho em xem nhé! » - Anh mở ngăn kéo ra lật tìm, cô nghiêng đầu nhìn anh không đề phòng anh đột nhiên ôm lấy đầu cô lại hôn cô lần nữa.
Lại dở chiêu này.
Cô trong lòng lại than thở nhưng thật ra thì đúng là cô rất thích chiêu này.
Không nhịn được vòng tay ôm lấy cổ anh, còn anh cũng không biết từ lúc nào đã đứng giữa hai chân cô nên tự nhiên chân cô liền dán lấy eo anh..
Phải rút lui khỏi sự dịu dàng này là việc vô cùng khó khăn, anh thở hổn hển ôm chặt lấy cô: « Đừng khảo nghiệm sức chịu đựng của anh nữa Niệm Niệm, anh không khống chế nổi đâu.. »
Sau khi hôn nồng nhiệt xong mặt cô đỏ như cánh hoa hồng dựa vào vai anh, cắn nhẹ tai anh: « Không phải muốn cùng em xem Nhục bồ đoàn à? Sao nhanh vậy đã không chịu nổi rồi thì sao mà xem hết phim đó được đây? »
Anh cười thành tiếng: « Vẫn còn nhớ việc đó à? Em đây là quay về cùng anh xem Nhục bồ đoàn sao? »
« Đúng thế! » - Cô cắn răng: « Hay là anh xem một mình trước rồi, hay là anh xem cùng người khác rồi sao? »
Mắt cô long lanh, má ửng đỏ làm anh không nhịn được lại tiến lên cắn, cắn lên mũi cô, mặt cô, cổ cô.
Vừa cắn vừa gọi tên cô: « Niệm Niệm, Niệm Niệm, Niệm Niệm.. »
Giọng nói như vậy gọi tên cô làm lòng cô mềm nhũn, lười nhác dựa vào người anh, khẽ rên: « Hừm, làm sao.. »
Anh ôm cô càng chặt: « Không có gì, chỉ là muốn gọi tên em, anh thích chúng ta như vậy, Niệm Niệm hãy luôn luôn ở bên anh như này nhé. »
Cô không trực tiếp trả lời chỉ khẽ cười bên vai anh.
Lục Hướng Bắc, em còn muốn như vậy hơn cả anh nhưng cơ hội là do anh mang đến. Lục Hướng Bắc hãy cho chúng ta cơ hội này đi.
Trong khi đang lặng lẽ ôm nhau thì có một trận gió thổi đến làm giấy tờ trong văn phòng bay khắp nơi làm hai người đang ôm chặt nhau kia bị kinh động đành tách ra bốn phía nhặt giấy tờ.
Mưa bên ngoài cửa sổ bỗng nhiên to hơn, giọt mưa giống như hạt đậu lách cách đập vào cửa kính, tiếp đó còn một tia chớp đánh xuống, tiếng sấm vang lên ầm ầm.
Đồng Nhất Niệm không hề sợ hãi.
Sự cô độc thời nhỏ đã làm cô sớm quen với mọi thứ khiếp sợ có thể gặp phải của tự nhiên, từ sấm sét đến con gián con chuột cô đều không sợ. Tất nhiên chỉ trừ thứ không bảo giờ có thể gặp đó là ma quỷ.
Nhưng Lục Hướng Bắc lại ngay lập tức ôm cô vào lòng, ôm cô thật chặt, còn bảo vệ mắt và đầu cô: « Đừng sợ, có anh ở đây.. »
Đây là lần đầu tiên trong thời tiết có sấm sét được người khác bảo vệ, cô vốn không sợ nhưng không biết tại sao bỗng nhiên lại muốn tham lam sự dịu dàng này liền ngoan ngoãn trong lòng anh không động đậy.
Chỉ là anh ở bên tai cô dỗ dành như dỗ dành một đứa trẻ làm cô nghe liền muốn cười, cuối cùng vẫn không nhịn nổi cười mà cười thành tiếng còn dựa vào ngực anh cười đến cả người run run.
Ban đầu anh còn tưởng cô bị dọa sợ nên tiếng dỗ dành càng dịu dàng hơn nhưng sau đó mới biết thì ra là cô đang cười.
Đen mặt kéo cô ra làm cô cười đến không duỗi thẳng được người.
« Cũng không biết là ai vào buổi tối bị mất điện bị dọa cho giống như đà điểu vểnh hết cả mông lên đấy! » - Anh đen mặt chế giễu, nhìn mưa ngoài cửa sổ bỗng nhiên như nghĩ đến điều gì đó làm tâm tình có chút bất an.
Cô dỗ dành ngoan ngoãn tiến đến ôm lấy cổ anh: « Được rồi, được rồi, hãy để Lục tiên sinh đây được thỏa mãn tinh thần chủ nghĩa anh hùng đi nào, em sợ quá, thật sự rất sợ đó.. »
Nói rồi lại cười đến khó thở treo ở trên người anh.
Anh nhéo mặt cô không nói gì.
« Làm sao vậy? » - Cô cảm thấy có gì đó bất thường.
« Không có gì đâu, để anh đi gọi Thành Chân. » - Anh nói rồi đi về bàn làm việc gọi đến số văn phòng của Thành Chân: « Cậu đi xem thế nào, ừ, cậu xử lý đi. »
« Xử lý cái gì? » - Đồng Nhất Niệm tưởng công ty có việc nên hỏi anh.
« Không có gì, chuyện nhỏ thôi không dám làm phiền đại tiểu thư, để Thành Chân đi làm là được! » - Anh kéo cổ tay cô dùng tí sức làm cô ngồi lên trên người anh: « Lục phu nhân vội quay về cùng với anh trải qua cuối tuần nên tối nay anh phải làm gì hay ho đền đáp công lao của em mới được đây? »
Đồng Nhất Niệm không biết trong cái đầu háo sắc của anh kia lại đang nghĩ cái gì liền trước tiên là chặn mồm anh lại: « Anh làm cho em một bàn thức ăn ngon đi, em đói chết mất! »
« Làm no bụng Lục phu nhân là trách nhiệm vốn có của Lục tiên sinh rồi! – Anh bắt đầu cười xấu xa.