Ngày hôm sau cô thức dậy với hai quầng thâm mắt.
Nếu như là trước đây cô sẽ cứ để vậy mà ra ngoài nhưng hôm nay trong nhà còn có Giai Mi, trong bụng vẫn còn có thứ nhỏ như hạt đậu nên cô không dám lơ là.
Cẩn thận làm bữa sáng dinh dưỡng, giữ một phần cho Giai Mi, còn một phần thì bản thân ăn đến no căng.
Khi đi Giai Mi còn chưa dậy, cô để lại một tờ giấy nhắn rồi liền đến công ty.
Bên ngoài ánh sáng rực rỡ, mỗi bước chân của cô đều rất cẩn thận, cô đứng dưới ánh nắng, lỗ chân lông thông thoáng cảm giác tất cả đều tràn đầy mong đợi.
Ác mộng dù sao cũng chỉ xuất hiện vào ban đêm mà thôi.
Thật ra đối với công ty cô vẫn không có nhiều hứng thú lắm nhưng giống như tên đã lên cung nên cô như có một sức mạnh vô hình thúc ép mình vậy, ép cô làm như vậy.
Còn về sức mạnh này là cái gì thì cô bây giờ vẫn chưa rõ, rất lâu về sau cô mới biết nhưng lại đi quá xa rồi không thể quay đầu lại được nữa.
Sau khi đến công ty, cô trực tiếp đi đến văn phòng của mình.
Tuy theo thói quen dừng bước trước văn phòng của Lục Hướng Bắc, cũng quen với việc trong lòng gợn lên những con sóng lăn tăn.
Cô cảm thấy có thể coi đoạn này trở thành một cách thức kiểm tra.
Nếu như một ngày nào đó cô đi qua chỗ này mà có thể thanh thản như nước thì chứng minh được là cô đã thật sự buông xuống được rồi.
Việc này cần có quá trình.
Sau khi về văn phòng cô bắt đầu công tác chuẩn bị tiếp nhận toàn diện công ty.
Lật xem tất cả các báo cáo nghiệp vụ gần đây, cô biết bản thân so với Lục Hướng Bắc còn cách một khoảng cách rất xa nhưng cô sẽ nỗ lực học tập.
Cả một buổi sáng cô đều cố gắng đọc tài liệu, đến trưa không ngờ là phát hiện rất nhiều khách hàng lớn vẫn luôn hợp tác đều không có đặt hàng quý sau nữa.
Cô biết hỏi Lục Hướng Bắc cũng không ra được cái gì liền gọi điện cho chú Sầm xin tư vấn.
Chú Sầm sau khi nhận được điện thoại lại càng tỏ ra khó nói thành lời, cuối cùng dưới sự khích lệ của Đồng Nhất Niệm mới nói ra: « Bởi vì bọn họ quý sau sẽ kí hợp đồng với công ty con..
»
Có thể là do cả buổi sáng xem tài liệu nhiều quá đến hoa mắt chóng mặt, Đồng Nhất Niệm cảm thấy có chút choáng váng.
Day day thái dương: « Ba cháu có biết không? »
« Chắc là không biết..
ba cháu bây giờ cơ bản là không quản chuyện công ty nữa rồi..
» Chú Sầm có chút vô lực trong lời nói.
Đồng Nhất Niệm cảm thấy đau hết cả đầu: « Chú Sầm đáng lẽ ra chú nên ở nhà an hưởng tuổi già vậy mà ba cháu lại kéo chú quay lại, lại còn chỉ cho chú một chức tổng giám tài chính bé nhỏ chính là muốn chú làm công việc giám sát.
Bây giờ xảy ra chuyện như vậy nếu như cháu không hỏi chú thì chú vẫn định không nói gì sao? Chú Sầm, chú cũng có cổ phần của Đồng thị, ngoài nhà cháu ra thì chú là cổ đông lớn nhất đó..
»
« Niệm Niệm, xin lỗi cháu, chú Sầm cũng già rồi..
có những chuyện cũng không như ý muốn nữa..
»
Đồng Nhất Niệm thở dài: « Thôi vậy, để cháu nghĩ cách xem sao.
»
Sau khi cúp điện thoại, cô trực tiếp gọi điện về nhà, bảo mẫu trong nhà nghe điện, cô bảo cô ấy chuyển máy cho ba mình.
« Niệm Niệm, mặt trời mọc đằng tây rồi sao? Lại biết gọi điện về nhà cơ đấy? Muốn về ăn cơm tối sao? » Nghe giọng nói của Đồng Tri Hành có vẻ tinh thần ông khá tốt.
« Ba à, có chuyện con nói xong ba đừng tức giận nhé.
» Cô vẫn quyết định nói ra, nhưng trước khi nói phải tiêm thuốc dự phòng cho ba cô trước đã.
« Hả, lại làm sai việc gì sao? » Trong mắt của người cha, con gái luôn hay gây chuyện.
Đồng Nhất Niệm không có lòng dạ nào tính toán những điều này, Lục Hướng Bắc nói cho anh ta thời gian một tuần suy nghĩ, rõ ràng là trong một tuần này sẽ xảy ra những biến cố lớn.
Nếu không trước đây cô đòi ly hôn mạnh mẽ như vậy mà anh ta đều không đồng ý vậy mà bỗng nhiên lại đồng ý rồi.
Có lẽ một tuần sau Đồng gia sẽ không còn giá trị lợi dụng nữa, nói không chừng sẽ bị phá hủy nữa.
Cô quả thực không quan tâm đến sự nghiệp của Đồng gia cũng không quan tâm đến cổ phần trong tay mình nhưng nếu như phải trừng mắt nhìn nó bị người mình yêu nhất phá hủy thì cô lại không thể nào chịu đựng được loại đau khổ này.
Vì thế không thể để ý quá nhiều.
Cô bắt buộc phải nói với ba mình nghi ngờ của mình: « Ba có biết không, Lục Hướng Bắc lôi kéo rất nhiều khách hàng của công ty đi ký hợp đồng với công ty mới rồi.
»
« Ồ? Vậy rất tốt mà! Không phải đều là vì làm nền tảng cho giang sơn của con ngồi sao? Tổng giám đốc của công ty mới là con mà! » Đồng Tri Hành vẫn nói với vẻ nhàn nhã.
« Ba à! » Đồng Nhất Niệm cảm thấy ba mình đúng là bị Lục Hướng Bắc tẩy não rồi: « Ba có biêt công ty mới không hề có chút quan hệ gì với tổng công ty không? »
Nói đến đây Đồng Tri Hành mới trở nên nghiêm túc: « Niệm Niệm, sao con lại biết được? »
« Con..
» Cô không thể nói ra là chú Sầm, trước mặt ba mình bán đứng chú Sầm thì cũng không có gì lớn dù sao bọn họ cũng là bạn bè nhiều năm nhưng với độ sủng ái của ba dành cho Lục Hướng Bắc hiện nay, nếu như lại nói cho Lục Hướng Bắc biết vậy thì chú Sầm ở công ty sẽ không dễ dàng nữa: « Con đương nhiên có cách của con để biết được, ba tưởng con gái ba là tên ngốc sao? »
« Niệm Niệm, việc này giao cho ba đi, con đừng quan tâm nữa! »
Đồng Nhất Niệm thở phào, xem ra nói ra chuyện này cũng không đến nỗi tệ như tưởng tượng.
Phản ứng của ba cô cũng không quá quyết liệt, có điều cô vẫn cảm thấy toát mồ hôi.
Vốn quyết tâm tự mình giải quyết nhưng vẫn phải xin sự trợ giúp của ba.
Từ nay về sau thật sự cần xin ba chỉ giáo thật nhiều.
Sự việc đã đến nước này cũng không cần nói trước với ba chuyện ly hôn nữa.
Nếu như ba biết Lục Hướng Bắc có ý đồ khác tất nhiên sẽ không tin tưởng Lục Hướng Bắc nữa.
Sau đó có ly hôn thì ba sẽ không phản đối nữa.
Ba đã nói cô không cần quan tâm đến việc này nữa, tất cả để ông giải quyết.
Cô nghĩ lại câu nói này lại cảm thấy có phải là quá dễ đàng rồi không, gần đây có rất nhiều chuyện thật không tưởng tượng được.
Từ việc Lục Hướng Bắc đồng ý ly hôn đến việc thuyết phục ba quá dễ dàng lại làm cô cảm thấy bất an, khi nào càng sóng yên bể lặng thì lại càng đang ấp ủ những trận gió bão càng lớn.
Cô không ngừng run run, mong rằng đó chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
Đang suy nghĩ thì tiếng gõ cửa vang lên.
« Mời vào.
» Cô lấy lại tinh thần.
Người đi vào là Di Đóa: « Niệm Niệm, nên đi ăn cơm thôi, mình gọi đồ ăn bên ngoài cho cậu nhé? »
« Không cần, chúng ta cùng đi nhà ăn ăn đi! » Cô đứng dậy, thức ăn của các nhà hàng bên ngoài quá nhiều dầu mỡ, cô bây giờ chỉ cần ngửi thấy mùi dầu mỡ là lại muốn ói, thức ăn ở nhà ăn thanh đạm hơn nhiều, hơn nữa các món cũng nhiều, cô có thể chọn thêm vài món khác nhau.
Vì thế cùng Di Đóa lôi nhau đến nhà ăn, Đồng Nhất Niệm suy nghĩ phối hợp thức ăn mặn và chay, gọi mấy món có vẻ thanh đạm lại nhìn có vẻ ngon rồi ngồi xuống bàn ăn cùng Di Đóa.
Vừa ngồi xuống thì trước mắt xuất hiện một vạt áo vest màu đen, quần cũng đen, áo phanh không cài cúc lộ ra áo sơ mi màu tím đậm và thắt lưng da bạch kim bên trong..