Đồng Lộ.
Lộ tất nhiên là cùng âm với Lục (đồng âm trong tiếng trung), đứa bé mang họ Đồng nên muốn bù đắp cho anh sao?
Đứa thứ hai..
Cô và anh có thể có đứa thứ hai sao?
Lục Hướng Bắc không có ý kiến gì với đề nghị này, anh trước giờ đều không phản đối ý của ba bao giờ.
Vì thế tên đứa bé đã được quyết định là Đồng Lộ.
Đồng Lộ cô âm thầm gọi cái tên này, tay cũng tự nhiên đặt lên bụng dưới của mình nhẹ nhàng vỗ về, bỗng nhiên cảm thấy thứ nhỏ bé trong bụng là một sinh mệnh tràn đầy sức sống.
Cô dường như nhìn thấy nụ cười sáng lạn nghênh đón mặt trời của anh.
Đồng Lộ, khóe môi cô lộ ra nụ cười nhàn nhạt của một người mẹ.
Dù cho ngày mai hoặc sau này có xảy ra chuyện gì thì lúc này, trái tim cô đang vui vẻ vì có sinh mệnh sắp ra đời này.
Lục Hướng Bắc hôm nay uống rất nhiều, đây là lần thứ hai từ khi quen biết cô thấy anh uống say đến vậy.
Lần thứ nhất là sau khi kết hôn không lâu, anh ôm lấy cô gọi tên "Như Kiều".
Anh luôn kiềm chế rất tốt, không cho phép bản thân có chút sai sót nào, không cho phép bản thân mất khống chế vì thế cũng không cho phép mình uống say.
Nhưng anh lại buông thả đến hai lần, mà hai lần này cô đều không biết là tại sao.
Duy nhất biết được là tối nay anh rất không bình thường.
Ăn cơm xong, anh không đi đánh cờ với ba như mấy hôm trước nữa (Hoặc có thể nói thực ra là đi trang trí phòng trẻ em) mà lại nắm lấy tay cô, cùng đi dạo trong vườn với cô.
Bước chân của anh có chút không vững, thật sự là say rồi, nửa người đều dựa vào cô, cô đứng vững không biết làm gì nữa chỉ nói: "Anh uống say rồi, hay là tôi đỡ anh về phòng nghỉ ngơi nhé."
Nói chuyện với người say thì có nói mãi cũng không nói rõ được.
Anh rất ngang bướng ôm lấy vai cô: "Anh không sao, không muốn nghỉ ngơi!"
Không có gì sao lại đến làm ầm ĩ với cô làm gì!
Cô thấy phiền: "Nhưng tôi mệt rồi, không muốn đi nữa!"
Mắt anh như sao cúi xuống nhìn cô, mùi rượu phả vào mặt cô có một chút gọi là "Cưng chiều" đang dâng lên trong mắt anh.
Cô thật sự không quen với ánh mắt này của anh.
Không uống say vẫn tốt hơn.
Cô nhìn xung quanh phát hiện ba và mọi người trong nhà không biết đã rời đi hết từ khi nào để lại không gian trống không, chỉ có cô và anh.
Hô hấp của cô trở nên ngột ngạt.
Khóe môi anh có ý cười, tay trên vai cô nhẹ nhàng chạm vào dái tai cô có chút ngứa.
Nơi ngón tay anh rời đi cô cảm thấy có chút lạnh, run lên một cái.
"Vậy thì không đi nữa, anh ở cùng với con trai." Anh giữ vai cô, hướng cô đi về phía trước.
Cô nín thở cố gắng làm giảm hơi rượu đang cuốn lấy cô xâm nhập vào phổi của cô, còn chân lại tự động di chuyển theo hướng anh muốn.
Anh kéo cô vào phòng khách tầng hai, bên cạnh cầu thang tròn màu hồ đào có để một chiếc piano lớn, anh ấn vai cô ngồi xuống ghế xô pha màu gạo mềm mại.
Sau đó tự mình đi đến bên đàn piano quay đầu cười tươi, mắt sáng lên: "Anh làm dưỡng thai cho con."
Thời khắc đó vạn vật trên thế giới đều không còn ánh sáng, chỉ còn đôi mắt sáng ngời giống như thủy tinh rực rỡ nhất của anh.
Anh bắt đầu đàn.
Đàn bài "Bảo bối của ba".
Bảo bối của ba, ba phải vượt qua đại dương đi tìm cầu vồng đã mất tích kia, bắt lấy sao băng biến mất trong chốc lát.
Ba phải bay lên bầu trời đêm vô tận hái sao làm đồ chơi cho con.
Ba sẽ tận tay chạm vào vầng trăng kia, còn viết tên con lên trên đó nữa..
Cuối cùng sẽ trở về bình an, trở về nói tất cả với con.
Trong lòng Đồng Nhất Niệm cũng hòa theo điệu nhạc anh đàn, lặng lẽ nhẩm theo.
Từ chỗ cô ngồi vừa hay có thể nhìn thấy mặt nghiêng của anh, đường nét góc nghiêng hoàn mỹ không có chỗ chê của anh dưới ánh đèn như phủ lên một tầng rực rỡ, ánh sáng ấm áp từ từ lan tỏa.
Cô không nhìn rõ thần sắc của anh nhưng dáng vẻ chuyên tâm kia, nụ cười xuất phát từ nội tâm nơi khóe môi kia, nếu như nói anh không yêu đứa bé này thì có đánh chết cô cũng không tin.
Cô quen biết anh đã lâu vậy mà chưa bao giờ nghe anh đàn piano, lúc này đàn một bài rất bình thường đơn giản nhưng nhìn mười ngón tay đang nhảy múa kia lại rất thuần thục, không có nhiều năm rèn luyện thì không thể đạt được trình độ này.
Tất nhiên anh có một người mẹ là nghệ sĩ piano nên biết đàn piano cũng không có gì là lạ.
Nhưng Lục Hướng Bắc, rốt cuộc anh còn bao nhiêu việc mà tôi không biết đây?
Cô nhìn anh, trong lòng lại hỏi câu hỏi mà đã hỏi cả trăm ngàn lần.
Bỗng nhiên giai điệu của anh bắt đầu lặp lại, chỉ đàn đi đàn lại một câu: Cuối cùng sẽ trở về bình an, trở về nói tất cả với con..
Cuối cùng sẽ trở về bình an, trở về nói tất cả với con..
Trong lòng Đồng Nhất Niệm cũng căng thẳng, loại dự cảm không may kia lại đến rồi, không nhịn được đứng phắt dậy nói: "Anh lại đi đâu?"
Tiếng đàn cũng dừng lại theo câu hỏi của cô.
Cơ thể anh ngồi thẳng trong không khí tĩnh lặng hình thành một chiếc bóng ngưng kết, cứng đờ như làm giả vậy.
"Lục Hướng Bắc.." Tim như xoắn lại rất khó chịu, khi cô gọi tên anh, giọng nói cũng đang run rẩy.
Anh đứng lên đóng nắp đàn lại.
"Niệm Niệm.." Anh cười đi về phía cô, gọi tên cô.
"Lục Hướng Bắc.." Cô cảm thấy có lời cần hỏi anh nhưng lại không biết hỏi từ đâu.
"Niệm Niệm.." Anh dường như cảm thấy đây như một trò chơi, cô gọi anh Lục Hướng Bắc, sau đó anh lại gọi cô Niệm Niệm.
"Lục Hướng Bắc!" Cô có chút tức giận, sao anh cứ có cái thói cười với tất cả mọi chuyện như vậy chứ.
"Niệm Niệm!"
Có lúc chỉ cần gọi tên là đã bao hàm rất nhiều nội dung rồi.
Em (anh) yêu à, em (anh) có thời khắc nào như vậy chưa? Chỉ cần gọi tên một người liền có thể dốc hết thời gian một đời, dường như em (anh) đến thế giới này không vì thứ gì khác chỉ vì được đến phía trước anh ấy (cô ấy), chỉ như vậy nhìn vào đôi mắt của anh ấy (cô ấy), như thế cười và gọi tên anh ấy (cô ấy).
"Lục Hướng Bắc.." Giọng nói của cô trở nên mềm mại hơn, khóe miệng vẫn mang theo nét đau thương vô lực.
"Niệm Niệm.." Giọng nói của anh trở nên mơ hồ, như còn ngậm trong cổ không nỡ nhả ra, nhưng cũng không tan được.
Bỗng nhiên mùi rượu ập đến, anh cúi đầu môi phủ lên môi cô.
Có thể do rượu quá nặng nên cô cảm thấy có chút chóng mặt không thể không bắt lấy vạt áo của anh để mình không bị ngã.
"Lục Hướng Bắc.." Tiếng gọi cuối cùng là sự kháng nghị của cô nhưng lại yếu ớt bị anh muốt vào.
Anh đỡ lấy đầu cô, tay còn lại ôm lấy eo cô, hôn dây dưa không dứt.
Sau khi tiếng đàn ngưng lại, thì dư âm trong đêm còn chưa phân tán hết lại bắt đầu khuếch tán.
Anh hôn cô dịu dàng như vậy như sợ làm đau môi cô, lưỡi du ngoạn mọi ngóc ngách, là nhiệt độ của WHISKY, mùi thơm tinh khiết, đậm đặc nhưng lại không có dục vọng của lửa.
Cô không từ chối nụ hôn của anh, có thể là vì ảnh hưởng của WHISKY quá lớn, có thể là vì môi anh quá mềm mại, có thể là dư âm của tiênga đàn piano vẫn đang mê hoặc, có thể là do..
có thể là miễn cưỡng hàng nghìn hàng vạn lý do trên thế giới này nhưng lại không thắng nổi một cái có thể kia.
Trong tiềm thức của cô vốn không muốn từ chối.
Cô thừa nhận, nếu như có thể, cô bằng lòng cứ dừng lại ở cảnh tượng này không muốn thoát ra.
Ngồi dưới đèn thủy tinh cô lười biếng dựa vào xô pha màu gạo, nhìn thân hình cao lớn cứng cỏi của anh ngồi trước đàn piano nghe âm nhạc thoát ra từ những ngón tay dài trắng trẻo của anh.
Anh đàn bằng cả trái tim, cô nhẹ nhàng hát: Bảo bối của mẹ, mẹ muốn bay qua ngọn núi cao..
Vì thế cô không từ chối nhưng vẫn rơi lệ.
Cô không biết mình tại sao lại rơi lệ, mấy tháng gần đây một người kiên cường như cô lại như rơi hết nước mắt của nửa đời người, cô không biết bản thân mình lại có thể yếu đuối như vậy.
Nước mắt đi vào miệng, nụ hôn này liền trở lên vừa mặn vừa chát.
Anh cũng vì thế mà rời khỏi môi cô, bắt đầu hôn lên mắt cô, dùng đôi môi ấm nóng mang theo hơi rượu hút hết từng giọt nước mắt của cô.
Cô nâng mặt lên để mặc anh hôn, còn một đêm trước khi bọn họ ly hôn nhưng lại không ai nhắc đến hai chữ ly hôn này cả.
Bên tai dường như vẫn còn vang vọng tiếng đàn anh đánh, trong sự du dương dịu dàng anh mang đến, trong trái tim cô vẫn hát một bài nhạc: Ba sẽ tận tay chạm vào vầng trăng kia, còn viết tên con lên trên đó nữa..
Cuối cùng sẽ trở về bình an, trở về nói tất cả với con.
Toàn thân cô run lên, nắm chặt lấy quần áo anh nhớ lại việc làm cô lo lắng.
"Lục Hướng Bắc, anh phải đi đâu?" Cô nghe thấy giọng nói của mình có chút khàn khàn.
Nụ hôn của anh dừng lại, dừng một cái trên mí mắt cô, cười nói: "Anh phải vào phòng ngủ nghỉ ngơi đây, uống say thật rồi.."
Nước mắt của cô lại lần nữa rơi lã chã.
Dù cho bất cứ khi nào cô vẫn không thể đến gần được với anh.
Anh nửa dựa vào cô, để cô đỡ đi về phòng ngủ.
Vừa vào đến phòng anh liền nằm xuống, cô cũng mang chăn đắp lên.
Cô không định ngủ sớm như vậy, muốn thoát khỏi vòng tay của anh tự mình đứng dậy nhưng lại bị anh nắm lấy, anh đã nhắm mắt lầm nhẩm say: "Đừng đi, nằm xuống cùng anh đi."
Cô sững người, anh sau khi say giống như một đứa trẻ vậy.
Cô nhớ đến đứa bé tên Đồng Lộ trong bụng mình, Đồng và Lục, cô và anh.
Cuối cùng không giằng khỏi tay anh nữa mà nằm yên tĩnh bên cạnh anh..