Đau đớn như vậy mới khiến cô có thể làm ra những việc còn đau đớn, sâu sắc hơn nữa, mới có thể mang nỗi đau này phát tiết hết ra.
Đuổi theo bước chân của anh, chạy ra ngoài.
Anh đã đến chỗ đổi hướng của cầu thang, còn mẹ nhỏ và Nhất Lăng đang ngồi trong phòng khách, không hiểu gì nhìn về hướng anh.
Trong lòng cô tức giận nói với mẹ nhỏ và Nhất Lăng: "Từ nay về sau không ai được cho người này vào nhà, nếu không thì hãy cút ra khỏi nhà họ Đồng cùng anh ta đi!"
Giờ đây cô đã là chủ nhân của Đồng gia, tuy là độc ác và ngang ngược nhưng tha lỗi cho cô.
Vào lúc này cô chỉ là một sư tử cái đang giận dữ, đừng ai đến chọc cô nữa.
Mẹ nhỏ và Nhất Lăng có chút vô tội: "Cũng không phải chúng ta cho nó vào nhà, nó tự mình.."
Nói xong những điều mình cần nói, Đồng Nhất Niệm không muốn nghe thêm gì nữa, quay đầu vào thư phòng, cô vẫn có việc cần hỏi Khang Kỳ.
Sắc mặt Khang Kỳ nhìn có vẻ rất nghiêm trọng, hỏi dò cô: "Em..
đều biết rồi sao?"
Đồng Nhất Niệm đóng cửa lại, vô lực để bản thân ngồi vào ghế, đến cả sức lực để gật đầu cũng không có.
Thẩm Khang Kỳ nhất thời cũng không biết nói gì chỉ là tiến lên ngồi xổm xuống trước mặt cô, nắm lấy tay cô.
Trên tay cô vẫn còn vết máu của Lục Hướng Bắc, cô cúi đầu nhìn chỗ từng là màu đỏ của máu tươi giờ đây đã trở thành màu nâu đậm.
Cô dùng móng tay từng chút từng chút cậy ra, ban đầu còn nhẹ nhàng về sau thì ngày càng mạnh, vùng da xung quanh vết máu cũng trở nên đỏ ửng, xước cả da nhưng đau đớn đó tại sao vẫn không lấp được đau đớn trong lòng đây?
"Đừng cậy nữa!" Thẩm Khang Kỳ hét lên, bắt lấy tay cô, không để cô nghịch nữa.
Nhưng cô lại như không hề nghe thấy vẫn cúi đầu, trong phạm vi có hạn từng chút từng chút cậy tay mình, lặp đi lặp lại động tác giống nhau, cũng lặp lại đau đớn giống nhau.
Rõ ràng đau đến liệt tim liệt phổi nhưng nước mắt vẫn không hề rơi ra.
Thẩm Khang Kỳ nhìn cô như vậy mắt đỏ lên, dang tay ôm lấy cô giống như đang khẩn cầu: "Đừng cậy nữa có được không? Dù cho xảy ra chuyện gì cũng đừng làm hại đến bản thân..
đừng làm hại bản thân.."
Cô ngây ra bị anh ôm vào lòng, một lúc sau mới nói một câu: "Khang Kỳ, có phải em rất xấu xa không?"
"Nói linh tinh! Ai dám nói em xấu xa chứ? Em là tiểu nha đầu đáng yêu nhất của chúng ta mà!" Anh ôm đầu cô, nhìn thẳng cô.
Mắt cô lại cứ nhìn thẳng về một phía, trong con ngươi là sự trống rỗng không có vật gì khác, chiếc cằm nhọn khắc lên một sự quật cường bướng bỉnh: "Không, em xấu xa, em hại chết Oanh Oanh, bây giờ lại hại chết ba..
Khang Kỳ, ba là do em hại chết, là em.."
Một lần nữa đối mặt với sự thật này, cô dường như sắp sụp đổ, khóc trong lòng Khang Kỳ, chỉ khóc nhưng lại không có nước mắt.
Khang Kỳ cau mày, sự đau đớn trong mắt không hề kém cô, vỗ về đầu cô, thấp giọng an ủi cô: "Không phải, không phải do em đâu, nha đầu, tình hình của bác trai như vậy, sớm muộn cũng xảy ra chuyện thôi! Cho dù không có Lục Hướng Bắc thì cũng sẽ có người khác đến bắt ông ấy!"
Cô đau khổ hít một hơi, hơi lắc đầu: "Không, không giống nhau, Khang Kỳ! Đối với mọi người ông ấy có thể chỉ là nghi phạm nhưng đối với em ông ấy là ba em..
Nếu như người khác bắt ông ấy thì em cùng lắm là đau lòng nhưng lại là Lục Hướng Bắc, anh có hiểu không?"
Anh sao lại không hiểu chứ? Ôm lấy mặt cô muốn lau nước mắt cho cô nhưng chỗ tay lướt qua lại khô ráo.
Cô như vậy làm anh thấy không quen chút nào.
Tiểu Niệm Niệm thích khóc thích đùa trước mặt anh đâu rồi? Còn cô bây giờ đến cả nước mắt cũng không có?
"Niệm nha đầu!" Anh nặng nề gọi tên cô, hi vọng là gọi cô tỉnh táo lại, lần này trước mặt cô anh cũng mất đi chức năng tìm lời lẽ phù hợp để an ủi cô rồi.
"Khang Kỳ, nói cho em những gì anh biết đi.." Câu này vốn là cô muốn hỏi ngay từ khi anh đến, nhưng lại bị máu của Lục Hướng Bắc trên tay phân tán mất sự chú ý.
Bây giờ cũng là lúc nên đối diện với sự thật rồi.
Thẩm Khang Kỳ thấy cô lại bình tĩnh như vậy trong lòng càng ngạc nhiên, đầu tiên nghĩ đến vẫn là an ủi, giống như an ủi một bé gái nhỏ dễ bị thương dễ khóc vậy: "Niệm nha đầu, đừng buồn nữa.."
Khóe môi cô hiện lên nụ cười khổ: "Khang Kỳ, em không có thời gian để đau buồn đâu, anh cũng nhìn thấy tình hình của nhà họ Đồng rồi đấy, còn có rất nhiều rất nhiều việc cần em giải quyết.."
Ngắn ngủi vài ngày đã tiêu hao hết mọi sức lực để đau buồn của cô rồi.
Hôm nay đến cả nước mắt cũng không còn nữa, có phải ông trời cũng không cho phép cô đau buồn không?
Cô cũng thật sự không muốn tiếp tục đau buồn nữa.
Khang Kỳ từ từ buông cô ra, cô trước mắt nhìn có chút không giống với Đồng Nhất Niệm mà mình từng quen biết nữa, sự đau lòng của anh dâng lên như thủy triều.
Anh rất muốn nói: Niệm nha đầu, em có thể không cần phải giả vờ kiên cường nữa, em có thể giao bản thân cho anh, anh sẽ giống như lúc nhỏ đều giải quyết hết mọi việc cho em.
Nhưng sự kiên định đang dần dần cất lên trong đôi mắt thẫn thờ của cô.
Giữa đôi môi mỏng mím chặt của cô đang ra sức xây dựng sự kiên cường kia làm anh phải nuốt vào những lời muốn nói ra.
Niệm nha đầu của anh đã dần dần trưởng thành rồi.
"Theo như anh biết, bác trai và lão gia Hạ thị cùng với hai người khác nữa từ khi còn trẻ bắt đầu mở công ty chỉ là hư danh.
Bên trong là các loại hoạt động buôn lậu, có thể còn có ma túy nữa..
Mở công ty chỉ là để rửa tiền mà thôi.
Tập đoàn này vốn luôn rất bí mật, công an nhiều năm nay cũng cố gắng tấn công nhưng cũng chỉ bắt được vài tay sai tiểu tốt mà thôi.
Ông lớn thật sự là ai còn chưa biết được.
Vài năm gần đây, công an mới bắt đầu nghi ngờ nhà họ Hạ và nhà em nhưng khổ nỗi có làm thế nào cũng không tìm ra được chứng cứ vì thế nên mới xin trợ giúp của cảnh sát quốc tế, họ liền phái Lục Hướng Bắc đến.."
"Anh từ đầu đã biết sao?" Đồng Nhất Niệm nghe anh nói không thể không nghi ngờ.
Khang Kỳ lắc đầu: "Đây đều là cơ mật cấp một trong nội bộ công an, anh làm sao mà biết được chứ? Cũng là do bây giờ phá được vụ án rồi nên ba anh mới hỏi thăm được thôi, nếu không thì dù cho ba anh là tư lệnh thì công an cũng sẽ không tùy tiện tiết lộ cơ mật ra ngoài đâu."
Cô hơi gật đầu, bắt đầu hiểu ra tại sao ba lại không cho cô sờ tay quá sâu đến những việc của công ty rồi, còn nói công ty không phù hợp với con gái, cứ phải thu một con rể vào nhà.
Còn không cho phép cô qua lại với hai thiếu gia nhà họ Hạ nữa, nghĩ lại chắc là vì nguyên nhân này.
Thì ra, ba không phải là không trọng dụng cô.
Khang Kỳ thấy cô không có biểu hiện kì lạ gì lại nói tiếp: "Lục Hướng Bắc rất giỏi.
Có nhớ việc lão gia nhà họ Hạ chết bất đắc kì tử không? Đấy tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên mà là lão gia nhà họ Hạ có thứ gì đó rơi vào tay Lục Hướng Bắc nên mới bị đồng bọn khử đó.."
Nghe đến đây làm Đồng Nhất Niệm lại cảm thấy trong lòng xót xa: "Vậy sao? Đúng là giỏi thật! Người lợi dụng tất cả có thể lợi dụng được, sao lại không giỏi cơ chứ? Không ai biết được thứ anh ta lấy được từ lão gia nhà họ Hạ đã phải giẫm lên vai một người phụ nữ mới có được đó!"
Thẩm Khang Kỳ ngây người một lúc, không phát biểu ý kiến về việc này chỉ nói tiếp: "Nghe nói ba em vô cùng chiều anh ta, liên tục thử thách anh ta hai năm mới hoàn toàn tin tưởng anh ta.
Ngày xảy ra chuyện là lần đầu tiên đưa anh ta đi gặp các chú bác huynh đệ trong tập đoàn, chính thức mở cuộc họp toàn tập đoàn, thậm chí còn định để anh ta thừa kế người lãnh đạo của tập đoàn, cũng là lần họp đó toàn bộ tập đoàn sa lưới."
"Hừ, đúng là rất chiều! Rất tin tưởng!" Cô không thể khống chế được, toàn thân run rẩy, chỉ có thể cắn môi mình, đến khi có mùi máu tanh trong miệng mà vẫn không cảm thấy đau đớn trên môi.
Trước mắt hiện lên ngón tay của một người nào đó luôn dịu dàng xoa môi cô mỗi khi cô cắn môi, còn chọc cô: "Đừng cắn môi nữa, xấu chết đi được!"
Cô nắm tay thành quyền.
Cô hận.
Hận bản thân sao đến lúc này mà vẫn còn nhớ đến cảnh tượng đó!
Như vậy ngoài đâm thêm một nhát vào trái tim đã đầy vết thương của mình thì chẳng làm được gì khác?
"Niệm Niệm.." Thẩm Khang Kỳ chưa nhìn thấy cô như vậy bao giờ, ngũ quan xinh đẹp của cô cau có, gương mặt trở nên dữ tợn, vì để khống chế cảm xúc của bản thân, đôi môi như một nụ hoa mềm mại mong manh kia lại đang chảy máu nhìn rất quỷ dị và đáng sợ.
Tim anh cũng trở nên cau có theo ngũ quan cau có của cô, chỉ muốn thay cô gánh lấy hết mọi nỗi đau ngoài da và trong lòng kia nhưng phải làm sao mới giúp cô chia sẻ bớt nỗi đau được đây?
Anh khổ não và đau đớn nhíu mày.
Nghe anh gọi cô như vậy cô cũng thả lỏng răng ra, cố gượng cười với anh một cách đau đớn để lộ ra hàm răng trắng và nhỏ nhắn, vết máu làm người ta thương cảm.
"Em không sao." Hai tay cô nắm chặt lấy lưng ghế: "Anh biết được nhiêu đó thôi à?"
Anh buồn bã quay mặt đi, để chính mắt mình nhìn thấy cô như vậy mà lại không làm được gì: "Còn có..
Với tình hình thẩm vấn trước mắt thì cơ bản đã có được đầu mối, ba em đích thân thừa nhận phạm tội, vài ngày nữa nghi phạm khác cũng sẽ có chứng cứ xác thực, sẽ bị khởi tố, tòa án sẽ nhanh chóng mở phiên tòa xét xử.."
Cô yên lặng lắng nghe, cơ thể vẫn đứng thẳng dường như không có cảm xúc thay đổi nào, chỉ có khớp xương ngón tay trắng trẻo nắm lấy ghế kia mới để lộ ra rằng cô đã phải dùng rất nhiều sức lực mới có thể để bản thân đứng thẳng được như vậy.
Chờ anh nói xong cô mới thấp giọng hỏi: "Khang Kỳ, em nên làm gì đây? Có phải nên chờ nhận xác ba em không, còn nữa, tòa án có niêm phong kiểm tra và tịch thu công ty không?
" Đúng thế..
"Khang Kỳ không nỡ nói ra lời này.
" Vậy được, em biết rồi."Cô nâng cằm.
Gương mặt tinh xảo của cô tái nhợt nhưng lại như được bao quanh bởi một tầng dũng khí, cánh mũi nhỏ có chút gấp gáp thể hiện trong lòng rất kích động nhưng vẫn cố giả vờ như không sao..