Mưa rả rích rơi, dù có Khang Kỳ che ô nhưng mưa vẫn rơi vào người cô, trên mặt cô, dần dần quần áo phía vai trái cô cũng ướt sũng, gió trên núi vừa thổi đến là lại từng cơn ớn lạnh đến theo, cô không nhịn được nhè nhẹ hắt xì.
"Em quay về đi, bác Đồng cũng không muốn nhìn thấy em vì bác ấy mà bị ốm đâu." Khang Kỳ nhìn thấy tay áo bên trái của cô đã ướt một tầng.
Cô gật đầu không gắng gượng nữa.
Khang Kỳ từng nói cô ích kỉ vậy nên cô bây giờ có phải nên bắt đầu học không được ích kỉ nữa không? Bắt đầu học cách suy nghĩ cho người khác? Dù cho cô không sợ bị cảm nhưng cô không muốn những người thân bạn bè đến cùng mình cũng bị cảm, vì thế nên quay về thôi.
Thực sự nhớ một người, hoài niệm một người không thể hiện ở hình thức mà là tâm ý của cô, cô tin ba mình trên trời có linh thiêng sẽ hiểu cho cô.
Dưới sự dìu đỡ của Kiệt Tây cô dẫn đầu quay về, khi đi qua người Lục Hướng Bắc thì dừng lại.
Cả người anh đã ướt hết, tóc trên đầu cũng giỏ từng giọt nước mưa, đôi mắt vốn vô cùng sáng sủa giờ giống như ngọc trong suốt lấp lánh.
Cô nhìn anh, ánh mắt rơi vào vị trí giữa lông mày chứ không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nhếch môi: "Cảnh sát Lục còn chưa định đi sao? Nơi này có rất nhiều oan hồn đó, ở lại một mình sẽ sợ hãi đó!"
Anh cúi đầu, trong màn mưa, mắt cô như mang theo một màn sương, anh không nhìn rõ được mắt cô.
Nhưng lại nhìn thấy lông mày cô hơi nhếch, đầy sự trào phúng: "Ồ, tôi quên mất, anh đường đường là một cảnh sát đầy chính nghĩa, ma quỷ có nhìn thấy anh cũng phải tránh xa ấy chứ, đúng không? Hừ.."
Cô nói chậm lại, sự chua xót dâng lên cả cánh mũi: "Cảnh sát Lục, chúng tôi đi trước đây, chúc anh..
hàng đêm đều có những giấc mơ đẹp, ba tôi sẽ phù hộ cho anh!"
Cô chớp chớp mắt, hàng lông mi trên mắt đọng những giọt nước nhỏ, có thể nhìn một cách rõ ràng, con ngươi vốn như một viên ngọc sáng của anh ánh lên một sự đau đớn, dần dần viên ngọc sáng như vỡ vụn, ánh sáng cũng biến mất theo.
Cô cười nhếch môi, nghênh ngang đi qua, để lại phía sau là trái tim vữ vụn cùng với ánh mắt của anh.
Còn anh nhìn theo hướng cô rời đi chỉ biết đứng thẳng sững sờ như cây tùng bên cạnh đó vậy.
Mưa vẫn rơi còn anh không biết đi đâu nữa.
Tang lễ của ba cuối cùng cũng xong, Đồng Nhất Niệm dưới sự cưỡng chế của Khang Kỳ, đã ngủ liền một ngày một đêm mới bổ sung lại sự thiếu ngủ trong mấy ngày qua.
Mấy ngày sau Khang Kỳ và Kiệt Tây luôn ở bên cô, tận mắt nhìn cô ăn uống nghỉ ngơi, dần dần mới giúp cô lấy lại cơ thể mệt mỏi trước đó.
Cơ thể suy nhược của cô dần dần hổi phục sức lực, xem ra con người đúng là không nên ngược đãi bản thân, nếu không cô lấy đâu ra sức để đối phó với những chuyện xảy ra tiếp theo đây?
Khang Kỳ thấy cô dần dần khôi phục lại như thường, đồng thời nghỉ phép của quân đội cũng hết liền giao lại hết cho Kiệt Tây chăm sóc cô rồi bịn rịn trở về quân đội.
Trước khi đi còn dặn dò cô không dứt.
Những lời muốn nói dù anh không nói ra cô cũng hiểu được, cô thấy may mà anh không nói ra nhưng cô lại không biết nguyên nhân anh không nói thật ra là vì cảm thấy thời cơ chưa đến.
Anh đang đợi, đợi cô thật sự trở lại độc thân.
Còn về người đó thì từ sau khi từ biệt ở nghĩa trang liền biến mất, chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của Đồng Nhất Niệm, Đồng Nhất Niệm cảm thấy rất buồn cười, anh ta coi là gì đây? Cô lại là gì đây? Đứa bé trong bụng là gì đây?
Đứa bé..
Lúc rảnh rỗi cô thường đặt tay lên bụng, cảm nhận sự tồn tại của đứa bé, trong lòng đầy cảm xúc lẫn lộn, trong lòng cảm thấy vô cùng mâu thuẫn đối với đứa trẻ này.
Chỉ cần nghĩ đến đứa trẻ là tự nhiên sẽ nghĩ đến ba của đứa trẻ.
Cảm giác căm hận nghiến răng làm cô chỉ muốn đứa trẻ giá như chưa từng xuất hiện trong bụng mình nhưng chỉ cần nghĩ như vậy thì lập tức lại cảm thấy có lỗi.
Dù cho thế nào thì đứa bé cũng vô tội, là máu thịt trên người cô, cảm giác không nỡ đó làm trái tim cô lại càng đau đớn hơn.
Dù cho thế nào, trong sự dây dưa của yêu hận đó thì thời gian cũng vẫn từng ngày trôi đi, đứa trẻ cũng từng ngày lớn lên, từ khi đứa trẻ xuất hiện trong bụng cô, cô chưa từng nghĩ đến việc sẽ bỏ nó, trước đây chưa từng, về sau càng không.
Một buổi sáng sớm cô xuống lầu thì đúng lúc bảo mẫu đang cầm báo từ bên ngoài vào, vừa đi vừa xem, vừa nghe thấy tiếng cô xuống lầu thì lập tức giấu báo ra sau lưng.
Cô cảm thấy kì lạ: "Dì à, báo đâu? Mang đến cho con đọc đi."
"Cái này..
Là của ngày hôm qua!" Bảo mẫu lắp bắp, không dám lấy báo ở sau lưng ra.
"Vậy thì lấy của ngày hôm nay đi" Cô biết bảo mẫu đang nói dối, chắc là có gì đó không muốn cho cô nhìn thấy.
Với trái tim rắn rỏi của cô bây giờ thì còn gì mà không thể chịu được nữa chứ?
"Ngày hôm nay vẫn chưa đến."
"Dì à, đưa tờ báo trong tay dì cho con đi!" Cô đã xuống đến bên dưới, đi về phía bảo mẫu.
Bảo mẫu thấy không trốn được nữa đành mang báo cho cô: "Đại tiểu thư, cô vẫn nên ít chịu đả kích thì tốt hơn, nếu không sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ mất."
Cô nhận lấy vừa lật xem vừa nói: "Không sao, tôi tự có chừng mực"
Lời còn chưa nói xong đã nhìn thấy một tin trang đầu báo buổi sáng của thành phố viết về việc cục công an đã càn quét được một tổ chức xã hội đen, đạt được kết quả to lớn, hôm nay đã phá tan được một tập đoàn xã hội đen rất lớn.
Đồng Nhất Niệm xem lướt qua, tác giả không chỉ biểu dương sự an bài tỉ mỉ của cục công an mà đặc biệt còn nhắc đến sự hỗ trợ to lớn của cảnh sát quốc tế, một cảnh sát quốc tế đã nằm vùng ba năm, trải qua nhiều lần nguy hiểm một mất một còn để cuối cùng đạt được toàn thắng.
Người cảnh sát quốc tế này lại rất khiêm tốn, sau khi phá án từ chối xuất hiện trước báo chí, thậm chí còn không muốn để lộ tên tuổi, muốn làm anh hùng vô danh.
Đồng Nhất Niệm xem đến đây liền ném báo đi, không còn tức giận nữa mà chỉ cảm thấy đây là một trong những chuyện buồn cười nhất trên đời.
Đúng thế, ba năm một mất một còn là cuộc sống say sưa như mộng thì có.
Mỗi ngày có xe sang để đi, rượu ngon hàng đầu để uống, hàng đêm đều ngâm mình ở câu lạc bộ đêm, lại còn có một người vợ ngốc nghếch như cô dỗ dành làm anh ta vui vẻ, sinh con cho anh ta, sao anh ta không dục tiên dục tử được chứ.
Một mất một còn cái quái gì chứ!
Trở về ghế xô pha mở ti vi lên, trên ti vi đang phát bản tin buổi sáng, nữ phát thanh viên bản tin cũng đang thao thao bất tuyệt đưa tin về vụ án này, nói gì mà trong mấy ngày tới sẽ mở phiên tòa xét xử.
Phóng viên bên ngoài còn đặc biệt phỏng vấn cục trưởng Đới, cuộc phỏng vấn này bề ngoài là phỏng vấn cục trưởng Đới nhưng phóng viên ngoại cảnh này rõ ràng là có dụng ý khác, sau khi hỏi cục trưởng Đới mấy vấn đề liên quan đến vụ án cho có lệ liền kéo chủ đề về vị anh hùng cảnh sát quốc tế vô danh kia.
Hàng loạt câu hỏi chỉ thiếu nước chưa hỏi đã kết hôn chưa thôi.
Đồng Nhất Niệm thầm cười lạnh, tắt ti vi đi, không quan tâm chút nào cục trưởng Đới sẽ trả lời ra sao.
Đài truyền hình địa phương bây giờ đang làm cái gì không biết? Đến tin tức cũng trở nên không nghiêm túc như thế này.
Nghĩ đến vụ án sắp ra tòa, cô cảm thấy việc cá nhân cũng nên kết thúc rồi, cô nhớ mình từng nói, chờ khi nào rảnh sẽ đích thân gặp Lục Hướng Bắc, ở cục dân chính hoặc là tại tòa.
Bây giờ đến lúc rồi.
Cô cầm lấy điện thoại ấn gọi một số quen thuộc, chuông vừa kêu thì rất nhanh đối phương liền nhận máy: "Niệm Niệm, có chuyện gì?" Nghe ngữ khí có vẻ rất gấp.
Trên mặt cô hiện lên nụ cười sắc nhọn, dường như để anh ở đầu bên kia cũng nhìn thấy được vậy: "Cảnh sát Lục, anh hùng vô danh, tấm gương cảnh sát, bây giờ vai vế lớn rồi nên phải có việc mới có thể gọi điện cho anh có phải không?"
"Em biết là anh không có ý này mà."
"Nhưng đúng là tôi có việc tìm anh thật!" Cô không muốn nghe anh nhiều lời vô ích, cũng không muốn nói nhảm với anh, trực tiếp ngắt lời anh: "Anh đang ở đâu? Chúng ta nên kết thúc rồi."
Đầu bên kia liền chìm vào trầm lặng, chỉ có hô hấp của anh truyền qua điện thoại, dù cách điện thoại cũng có thể thấy dường như anh đang hít thở ở bên tai cô vậy.
"Cảnh sát Lục, anh nói gì đi chứ?" Cô sợ mình bị hơi thở này làm cho rối loạn trí óc.
"Nhất định phải ly hôn sao?" Anh buồn bã nói.
"Anh nghĩ xem?" Cô lại lần nữa cảm thấy buồn cười, lẽ nào anh còn cho rằng giữa bọn họ còn có thể tiếp tục được sao?
"Nhưng chúng ta còn có con, em và anh đều lớn lên trong gia đình không được trọn vẹn, chắc chắn đã cảm nhận sâu sắc được nỗi đau đớn này, lẽ nào em muốn để cho con của chúng ta cũng chịu đau khổ giống như chúng ta hay sao?"
Không nhắc đến con thì thôi, nhắc đến chỉ làm cô như bị giẫm phải cái chân đau: "Cảnh sát Lục, đứa bé sinh ra trong gia đình xã hội đen chúng tôi không xứng được gọi anh một tiếng ba, chúng tôi cũng không dám trèo cao đâu!"
Con, con, chả trách anh trước giờ đều không muốn có con!
Phía bên Lục Hướng Bắc lại là một mảng trầm lặng.
Đồng Nhất Niệm không nhịn được cười lạnh nói: "Lục Hướng Bắc, tôi tin rằng tôi tùy tiện lấy một người đàn ông bất kỳ nào trên đường làm ba cho con tôi thì cũng xứng đáng hơn anh! Không chừng một ngày nào đó anh phát hiện đứa bé có lợi cho anh trong việc phá án, anh cũng sẽ đem con làm con cờ ấy chứ, đó mới thật sự là báo ứng!"
"Niệm Niệm!" Anh ở bên kia cuối cùng cũng nổi giận, rống lên với điện thoại.
Cuối cùng lại như đè nén được lửa giận, ép giọng xuống nói: "Anh đang ở Bắc Kinh."
Cô lập tức cười, nụ cười tràn đầy sự chế giễu: "Ồ, thì ra đang ở thủ đô à, đúng là đã làm phiền cảnh sát Lục rồi, chúng tôi ở nơi nông thôn miền núi này lại phải làm phiền ngài di giá quay lại làm nốt thủ tục rồi, không dám cản trở con đường thăng quan tiến chức của cảnh sát Lục nữa.".