Cô không phủ nhận chỉ hơi mím môi lại: "Cám ơn anh."
Nụ cười của cô hờ hững nhưng không lạnh lùng, ôn hòa nhưng không ấm áp, làm cho người nhìn thấy có cảm giác như một cái đèn nhưng lại ngăn cách bởi một màn ngăn, mịt mờ, không nhìn rõ.
Hạ Tử Tường cảm thán: "Anh đúng là chịu thua em rồi, sao em có thể luyện ra được công lực này chứ? Từ nhỏ đã vậy, dù bên cạnh có người hay không thì em vẫn luôn ở trong thế giới riêng của mình, không hề nói chuyện với người khác."
Từ nhỏ sao? Nghe thấy hai chữ này trong mắt cô hơi có lăn tăn gợn sóng nhưng rất nhanh chóng đã khôi phục lại nụ cười rất có tiết chế của cô: "Cậu hai Hạ đừng nói như là chúng ta rất quen thân như vậy."
Hạ Tử Tường hơi lắc đầu, lẽ nào họ không quen thân sao? Chỉ là cô không quen thân anh ta mà thôi.
Anh ta sớm đã quen với cảm giác như hế này, anh ta cười: "Đi thôi, trời tối lắm rồi, nơi này không an toàn lắm."
Đồng Nhất Niệm bị nụ cười của anh ta lây nhiễm nên cũng cười tươi hơn: "Sao vậy, lẽ nào cậu hai Hạ cũng sợ bị cướp tài, cướp sắc sao?"
Một người đàn ông sao có thể thường xuyên cười thành như vậy chứ? Không hề có chút xấu hổ nào mà để lộ hết hàm răng trắng đều tăm tắp của anh ta ra, đến cả má núm đồng tiền bên quai hàm cũng hiện ra.
Ánh sáng trong mắt anh ta luôn cho người ta cảm thấy đầy vẻ thanh xuân, chẳng trách trong cuộc sống lại có nhiều cô gái vây quanh anh ta như vậy.
Nụ cười như thế thì mấy cô gái sao chịu nổi chứ?
Hạ Tử Tường ngửa mặt cười ha ha: "Niệm Niệm, em có biết đây là lần đầu tiên em nói đùa với anh không? Hả, cướp tiền cướp sắc..
Anh chỉ sợ là trời tối rồi sẽ không chịu nổi mà cướp tiền cướp sắc của em thôi!"
Đồng Nhất Niệm hoàn toàn coi như anh ta đang nói đùa, nghe vậy cũng chỉ cười với anh ta: "Cướp tiền sao? Bây giờ mà còn có ai đến cướp tiền của tôi thì chỉ có thể chứng minh sự chuyện nghiệp của tên cướp đó không được cao lắm.
Còn về cướp sắc thì chắc tên sói háo sắc đó cũng có vấn đề về mắt rồi."
Anh ta có chút chán trường: "Được rồi, em đã ép được anh thừa nhận rồi, là anh sợ em cướp tiền cướp sắc của anh.."
Đồng Nhất Niệm phì cười: "Lên xe thôi!"
Hạ Tử Tường đưa một tay ra trước mặt cô: "Thế nào? Sau khi anh phục vụ đại tiểu thư xong mà không có được chút thù lao nào sao?"
Đồng Nhất Niệm thật ra đã để ý thấy áo vest màu trắng gạo của anh ta bị bẩn một mảng thành màu xám, hai tay cũng rất bẩn, cô mím môi chỉnh chỉnh tóc ngắn trước trán: "Hạ nhị công tử, trình độ thay lốp của anh cũng chẳng ra sao mà? Nói xem anh muốn giá cả thế nào đây?"
Cô giả vờ móc ví muốn trả tiền công cho anh ta.
Hạ Tử Tường hơi cau mày ra vẻ trầm tư: "Đồng đại tiểu thư hỏi như vậy sẽ làm người ta dễ hiểu lầm đấy, đây là đang hỏi giá qua đêm của tôi sao?"
Đồng Nhất Niệm biết anh ta là người như vậy nên chỉ coi như là anh ta đang đùa mà thôi.
Là một người phụ nữ tự mình lập nghiệp, hơn nữa từng kết hôn và ly hôn, nếu như không chịu được chút đùa cợt này thì cũng đừng lăn lộn trên đời này nữa.
Thế nên cô không còn kiểu khi nghe thấy mấy lời đùa cợt không vừa lòng thì sẽ quay người bỏ đi như trước đây nữa mà vẫn cười trả lại sự đùa cợt này, còn cố tình tỏ vẻ kinh ngạc: "Thì ra cậu hai Hạ đúng là kiếm tiền nhờ cái này à? Vậy thì với điều kiện của anh thì giá cả nhất định là không thấp đâu nhỉ?"
Hạ Tử Tường cắn răng: "Đi thôi!"
Ngữ khí đó giống như Đồng Nhất Niệm bắt buộc phải đi theo anh ta vậy.
Nhưng cô không định làm vậy nên đột ngột thốt ra: "Đi đâu vậy?"
Dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi vừa rồi của anh liền biến mất, thay vào đó là nụ cười như hoa đào nở rộ: "Đưa em đi thử xem sao!"
Cô cười xảo quyệt: "Không phải chứ? Cậu hai Hạ còn có sở thích này sao? Lúc làm việc này còn muốn có người bên cạnh quan sát à? Nhưng tôi không dám đâu, tôi sợ mắt bị đâm mù mất!"
Hạ Tử Tường đành hai tay ôm ngực, nhìn cô từ trên cao xuống, cười thành tiếng, trước đây không biết là cô còn có mồm mép lanh lợi như thế đấy.
Thường thấy cô không thích nói chuyện, vậy mà không ngờ một khi nói ra lại làm cho anh ta có cảm giác như gặp được đối thủ vậy.
Anh ta thu lại vẻ mặt cười: "Mời anh ăn cơm đi!"
Tên này được lắm, giọng nói ra lệnh luôn, đúng là thiếu gia ngang ngược quen rồi mà.
Anh giúp đỡ cô nên cô mời anh ăn cơm cũng không có gì.
Hơn nữa hôm nay không giống với trước đây, thời đại cô cả nhà họ Đồng kiêu ngạo trong mắt không có gì đã sớm qua đi rồi.
Nhất là mấy ngày nay phải bôn ba vì Y Niệm lại càng làm cô cảm nhận được sâu sắc hơn.
Bởi vì hào quang trước đây, danh tiếng lại không tốt nên phải đi khắp nơi tìm người, cầu người.
Những tư vị trong đó phải là người từng trải qua mới có thể hiểu được.
Thế nên bây giờ cô mới đang cùng Y Niệm bắt đầu lại, không thể bỏ qua bất cứ ai có thể kết giao bạn bè được, cũng không thể tùy tiện đắc tội với một người nào đó, làm cho một mối quan hệ vốn có thể trở thành bạn bè lại trở nên cứng ngắc hay thù địch.
Tất nhiên, Hạ Tử Tường chắc chắn sẽ không trở thành kẻ địch, cô có cảm giác như vậy.
Thế nên cô chỉ cười: "Được thôi, tôi sẽ mời anh ăn cơm! Nhưng địa điểm phải do tôi chọn!"
Cô đồng ý một cách sảng khoái như vậy làm anh ta có chút kinh ngạc, nhưng khó lắm người phụ nữ mới đồng ý mời ăn cơm nên dù có là núi đao biển lửa thì cũng phải đi.
Vì thế anh ta quay người mở cửa ghế lái phụ ra nói với cô: "Vẫn nên ngồi xe anh đi, gọi người đến lái xe của em đi!"
Đồng Nhất Niệm nghiêng đầu nghĩ ngợi: "Được thôi!"
Thu thập túi mình xong liền lên xe của Hạ Tử Tường.
Cô ngồi trong xe thường hay có một thói quen, nếu như mình không lái xe thì sẽ thích lười biếng dựa vào ghế và dễ dàng rơi vào trạng thái buồn ngủ.
Trước đây nếu là Lục Hướng Bắc lái xe cô còn không cần để ý cởi cả giày ra, cả người cuộn tròn trên ghế giống như một còn mèo lười ngủ trưa.
Tất nhiên là không thể suồng sã như vậy trong xe của Hạ Tử Tường được, nhưng thói quen dựa lưng vào ghế khép mắt lại vẫn không bỏ được, thêm vào gần đây phải bận từ sáng đến tối vì Y Niệm, lại đang mang thai nên cả cơ thể và tinh thần của cô đều vô cùng mệt mỏi.
Từ trong tiềm thức rất mong mỏi được dựa một cách thoải mái thả lỏng toàn thân như vậy.
Thế nên cô đã không cẩn thận lộ ra dáng vẻ của một chú mèo.
Hạ Tử Tường đã gặp qua rất nhiều người, tuy vẻ ngoài luôn hi hi ha ha không đúng đắn nhưng đôi mắt đào hoa kia lại vô cùng sắc bén, vừa nhìn là đã nhận ra là cô đang rất mệt mỏi.
Tình hình nhà họ Đồng, anh ta cũng biết rõ, cô đang bận gì anh ta cũng biết đại khái.
Một người phụ nữ giống như cô vốn nên là tiêu tiền của đàn ông, ở nhà nhõng nhẽo trong lòng người đàn ông, thuộc kiều như được đàn ông hứng trong lòng bàn tay yêu thương mới đúng.
Nhưng lần biến động lớn này đã làm cuộc sống của cô rơi xuống ngàn trượng.
Mặt cô vẫn chỉ bé như một bàn tay giống trong kí ức, lẽ nào từ bé đến lớn gương mặt này của cô đều không phát triển sao? Nhưng cằm thì lại nhọn hơn hồi bé nhiều, người phụ nữ có cằm quá nhọn sẽ dễ làm cho người đàn ông thấy xót thương, hình như đều cảm thấy là do dinh dưỡng không được đầy đủ.
Đôi mắt của cô vẫn long lanh như trước đây, khi híp lại giống như một con mèo nhỏ, có một kiểu mơ màng không rõ, không giống với dáng vẻ xuống xe lúc nãy của cô, khi cô đứng trên đường nói chuyện với anh lại có một đôi mắt rất kiên cường.
Môi cô chắc là không co bôi son, đúng vậy, cô đang có thai nên tất nhiên là phải cẩn thận không dùng mỹ phẩm.
Chính vì không có sự che phủ của son nên càng để lộ ra sự nhu mì trên khoé môi, viền môi như một bông hoa, mềm mại như một bông hoa mới nở, dường như chỉ cần lấy tay hơi vê là có thể chảy ra nước vậy.
Đôi môi như vậy rất dễ tổn thương.
Bỗng nhiên, anh ta bỗng nhiên thấy trong lòng mình như có một tiếng "ting" nhỏ vang lên như tiếng dây đàn vậy, dư âm vẫn còn quấn lấy trái tim.
Anh ta vô tình lại bắt đầu tưởng tượng nếu như được hôn lên đôi môi đó sẽ có cảm giác như thế nào, nhất định là vô cùng mềm mại.
Tuy chỉ là một suy nghĩ thôi nhưng lại làm anh ta cảm thấy bụng dưới hơi căng chặt.
Đáng chết thật!
Anh ta âm thầm chửi thề, sau đó lại bắt đầu nói chuyện để cắt ngang suy nghĩ không nên có: "Niệm Niệm, đi đâu ăn vậy? Em phải chỉ đường chứ!"
"Ồ!" Cô cuộn người trên ghế lấy lại tinh thần, đôi mắt mơ màng cũng mở ra, ánh sáng óng ánh tràn ra.
Anh ta bị ánh sáng này của cô làm cho hoa mắt đến thất thần.
Đến khi Đồng Nhất Niệm tỏ vẻ sợ hãi gọi lớn: "A..
Anh lái xe cẩn thận vào chứ!" Thì anh ta mới tỉnh lại, lưng đã đầy mồ hôi.
Nguy hiểm quá, suýt nữa thì có chuyện rồi.
Còn không phải là do em gây ra họa sao? Trong lòng anh ta bỗng thấy ấm áp.
Sự ấm áp này phát tán từ từ lay động cả mặt nước mùa xuân trong hồ.
Tên mặt anh ta cũng xuất hiện nụ cười ấm áp, nụ cười này khác hoàn toàn với nụ cười bình thường hàng ngày.
Là nụ cời ấm áp xuất phát từ trong nội tâm, còn bình thường đều là nụ cười diễn kịch xã giao mà thôi.
Đồng Nhất Niệm thấy xe đã đi vào thành phố thì bắt đầu chỉ đường cho anh ta.
Vẻ mặt cô cố gắng ngồi thẳng nhìn ra bên ngoài lại chạm đến trái tim của anh ta, anh ta cảm thấy cô như vậy giống như một đứa trẻ tham ăn đưa ba mình đi cố gắng tìm chỗ ăn ngon mà cô đã từng được ăn qua nhưng lại không nhớ rõ là ở đâu, lúc thì cau mày, lúc thì lại suy nghĩ, một lúc lại cắn môi.
Anh ta không thể hình dung ra được vẻ mặt này, thật là làm người ta thương mà.
Khi cô cắn môi, anh ta còn định nhắc nhở cô đừng cắn nữa, đôi môi mịn màng như thế mà cắn thì không sợ sẽ bị đau sao?
May là anh ta vẫn chưa thất lễ đến mức đó, nếu không thì sẽ trở nên hoang đường mất.
Nhưng sao trước đây anh ta không phát hiện ra cô lại có vẻ đáng yêu như thế nhỉ?
Cảm giác đó ập đến rất mạnh mẽ, đến cả chính bản thân anh ta cũng không ngờ tới.
Lí trí của anh ta đã kịp thời chiếm thượng phong, đây không phải là một hiện tượng tốt, anh ta cần phải nghĩ thật rõ ràng mới được.
"À, đúng rồi, chính là con đường này! Chính là chỗ này! Lái qua đó đi!" Cô bỗng nhiên vui vẻ chỉ về một phương hướng nào đó, ngón tay trắng trẻo trong ánh đèn đường như phát sáng, nụ cười giản dị sạch sẽ trong sáng giống như nột đứa trẻ.
Vì thế, sự bình tĩnh anh ta vừa khôi phục được lại bị một động tác như thế, một nụ cười như thế khuấy động lại trở nên rối loạn.
Đấy chắc chắn không phải là dáng vẻ của cô khi bàn chuyện làm ăn, nhưng cô lại có thể cười như vậy trước mặt anh ta đã làm cho anh ta thấy rất vui vẻ..