Anh nhìn cô, kéo tay cô để cô ngồi xuống, đưa bát cháo đến trước mặt cô: "Chính vì em đang mang thai đứa con của anh nên có gì thì ăn xong rồi nói."
"Lục Hướng Bắc!" Cô gọi tên anh.
Đây là lần đầu tiên sau khi anh trở lại cô gọi tên anh, còn lại lần nào cũng là mang theo thuốc súng gọi cục trưởng Lục.
Anh giúp cô chỉnh tóc trước trán, ngón tay ấm áp bất ngờ chạm vào da cô, ngón tay anh như nhóm lên ngọn lửa trên da cô làm cô muốn bốc cháy.
Bởi vì sợ hãi, sợ hãi cảm giác bị đốt cháy này thế nên cô tránh đầu đi.
Di Đóa nhìn thấy vậy liền biết điều cầm bát tránh vào bếp.
Ngón tay anh dừng lại trong không trung, anh thở dài: "Thật sự muốn anh chuyển đi sao?"
Khi anh không còn dùng giọng điệu thản nhiên xa cách nói chuyện thì trái tim cô bỗng nhiên xót xa, cảm giác vừa xót vừa căng thẳng làm cho trái tim như bị ăn mòn trở nên mềm nhũn.
Cô cứng giọng, cố thốt ra một chứ: "Đúng!"
Anh nhìn cô sau đó hơi gật đầu: "Được, ăn cơm đã, ăn xong anh sẽ dọn đi!"
Câu này va vào trái tim cô làm cho lòng cô càng xót xa đau đớn hơn, không muốn đối mặt với đôi mắt đó, cô cúi đầu bắt đầu ăn cơm, thử tin anh một lần, tin là ăn xong anh sẽ đi.
Dường như đã rất lâu rồi không ăn cháo anh nấu, mùi vị vẫn như trước đây, nhưng hình như cũng không giống.
Cháo vẫn thơm nức mũi, ăn vào miệng lại có vị chua chát.
Anh không ăn chỉ nhìn cô, thu mọi động tác nhỏ của cô vào tầm mắt, bao gồm cả sự kinh hoàng xẹt qua trong mắt cô, anh sợ bỏ qua mỗi một sự rung động trên lông mi của cô, mỗi lần đôi môi hồng mím lại.
Tu mười năm mới được cùng thuyền.
Nếu như muốn được cùng bàn ăn với cô một lần nữa thì phải tu bao nhiêu năm đây? Làm thế nào mới có thể đến gần cô?
Anh chỉ là lưu luyến hình dáng, hơi thở của cô trong căn nhà này nên mới không nỡ rời đi.
Hàng đêm co người trong căn phòng họ từng có vô số kí ức, hít thở hương thơm hoa cỏ ở ban công có thể cảm giác như cô vẫn đang ngủ bên cạnh anh.
Anh biết cô hận anh, trách anh, cũng biết cô sẽ không muốn đến nơi làm cho cô đau lòng này thế nên anh mới lặng lẽ ở đây, lấy trộm những đoạn kí ức có cô, lấy trộm sự yên ổn hạnh phúc, dù cho đó là giả tạo thì với anh cũng đủ ngọt ngào.
Nhưng anh lại không ngờ hôm nay cô lại đột nhiên đến đây, vậy thì sự yên ổn trộm được này cũng sẽ không còn nữa rồi sao?
Anh thật sự không muốn làm cô mất vui.
Anh cũng thật sự không muốn cô vuột mất khỏi tay anh.
Nhìn dáng vẻ ăn uống của cô dường như lại quay về thời gian trước đây.
Cô luôn ăn rất vội vàng, hơn nữa khi ăn thường có nhiều động tác nhỏ rất đáng yêu, ví dụ như thích cúi đầu, trước đây khi tóc dài, tóc xoăn của cô còn rơi xuống có khi còn rơi cả vào bát.
Anh ngồi bên cạnh cô thường xuyên giúp cô vén ra sau tai.
Ví dụ như khi cô ăn cơm rất ngoan, giống như một chú mèo ngoan ngoãn, không thích nói chuyện chỉ lặng lẽ ngồi trong góc của mình, nhìn giống như một thục nữ ăn uống không tiếng động, nhưng chỉ có anh biết, tốc độ khi ăn cơm của cô giống như một con chuột, không tiếng động nhưng đã cho hết thức ăn của mình vào bụng.
Cô có lẽ không biết, nhìn cô ăn cũng là một loại cảm giác hưởng thụ, thế nên dù anh có đi đâu cũng luôn nhớ mua đồ ăn cho cô.
Cô cũng sẽ không biết được dáng vẻ ngoan ngoãn của cô rất mơ màng, đôi mắt to đen vào lúc này thường như có một lớp sương, nhìn vào đôi mắt mơ màng ẩm ướt của cô làm cho trong lòng anh như có một cơn mưa nhỏ, trong chốc lát cũng trở lên mơ màng.
Ba năm trước, khi anh đang lưỡng lự, giằng co thì chính đôi mắt này đã làm anh vào một giây phút nào đó bị mê hoặc, sau khi anh mang cô ra khỏi nhà họ Đồng, khi cô vừa ăn vằn thắn vừa ngước đôi mắt ẩm ướt long lanh trong làn hơi nóng của vằn thắn nhìn anh thì sự xúc động khó cưỡng bỗng nhiên khống chế tâm trí anh, anh đã bất ngờ nói ra xin cô gả cho anh, anh sẽ cho cô một mái nhà.
Dù cho sau này có xảy ra chuyện gì thì thời khắc đó trái tim anh đã rất chân thành, trái tim anh thương yêu cô một cách thực sự, thực sự muốn bảo vệ cô dưới đôi cánh của mình.
Anh tự hào nửa đời mình đều rất vững vàng, từ trước đến giờ đều tự nắm trong tay cuộc sống của chính mình, chỉ duy nhất lần đó, lần duy nhất trong đời anh đã không kìm lòng nổi, để cho tình cảm chiến thắng lí trí, đưa ra một quyết định sai lầm.
Sai lầm thành thật, đã từng tiến thoái lưỡng nan, cũng từng do dự dao động nhưng nếu đã sai rồi thì anh vẫn muốn sai cho đến cùng.
Dù hiện tại anh đã kí tên li hôn nhưng hình ảnh của cô chưa có ngày nào là không đến làm loạn trong giấc mơ của anh cả.
Anh muốn gặp cô!
Mỗi ngày mỗi giờ!
Anh đã ba mươi tuổi nên hiểu được loại cảm giác mãnh hiệt này gọi là nhớ nhung, lần đầu tiên nếm phải nhưng lại mạnh mẽ như vậy.
Nhưng anh cũng biết rõ, dù có thế nào thì cô cũng sẽ không cho anh đến gần
Anh biết thực ra cô cũng đang phải chịu đựng dày vò, từ quầng thăm mắt mỗi ngày của cô là biết, chắc là ngủ không ngon giấc, anh cũng có khác gì đâu?
Những ngày tháng đã quen có người ở bên cạnh rồi thì sao có thế chịu đựng việc hằng đêm một mình ôm gối chứ?
Anh chỉ là dựa vào hồi ức và hình ảnh trước đây trong căn phòng này như một giấc mông đẹp mà thôi.
Anh nhìn cô cúi đầu ăn cháo, trước mắt dần dần hiện lên ảo giác, dường như lại trở về nhà họ Đồng với ánh đèn sáng sủa, mọi người ngồi quanh bàn ăn, anh và Đồng Tri Hành nói cười vui vẻ, còn cô thì ngồi bên cạnh anh lặng lẽ ăn cơm, anh vừa nói chuyện vừa quan tâm chăm sóc cô, khi trong bát cô hết thức ăn thì lại gắp thêm cho cô, khi ăn cá sẽ gỡ hết xương ra rồi cho vào bát cô, cô vẫn luôn cúi đầu làm cho tóc xoăn rơi xuống, hình như rơi vào bát, anh lúc này luôn thấy mềm mại trong lòng, khoé môi sẽ cười nhếch lên, vươn tay ra chỉnh tóc giúp cô.
Bỗng nhiên tay của anh cứng đờ.
Cô bây giờ tóc đã cắt ngắn rồi, gương mặt thì ngạc nhiên.
Anh cười khổ, tay ngại ngùng để xuống, anh vậy mà lại thật sự vươn tay ra giúp cô chỉnh tóc.
Đồng Nhất Niệm cũng bị động tác của anh làm cho ngạc nhiên, đặt đũa xuống: "Tôi ăn no rồi."
"Vậy sao? Vậy thì đi thôi! Anh cũng phải đi làm rồi." Anh nhìn đồng hồ của mình để che giấu sự ngại ngùng vừa rồi.
"Chiều nay tôi sẽ tìm người đến thay khóa!" Cô nói một cách lạnh lùng, mang theo ý là anh không cần quay lại nữa.
"Ừ, được rồi!" Anh chấp nhận.
Sự sảng khoái của anh làm cô bất ngờ, lại sợ anh giở trò nên lại nhấn mạnh: "Tôi biết anh có bản lĩnh làm được chìa khóa của bất cứ ổ khóa nào nhưng nếu như căn nhà này cho người khác thuê mà anh còn làm như thế thì không hay lắm đâu."
Anh cười khổ sở: "Yên tâm đi, anh không thế đâu!"
"Vậy thì tốt! Anh đi trước đi, tôi phải sắp xếp lại một số thứ." Cô ngồi yên không động.
"Được, anh đi đây!" Đơn giản mấy chữ, nói xong anh vẫn không lập tức rời đi mà lại ngồi một lúc, hai người ngồi nhìn nhau không nói gì, anh lúc này mới đứng dậy: "Hãy tự chăm sóc mình thật tốt nhé."
"Cám ơn, tôi sẽ làm vậy."
Nói chuyện như vậy thật sự giống như hai người không quen thân lắm.
Anh liền thở nhẹ, trong không khí dường như đều là nhiệt độ hô hấp của anh, cuối cùng anh cũng đi rồi chỉ để lại nhiệt độ này, một lúc lâu sau Đồng Nhất Niệm vẫn cảm nhận được hơi thở của anh.
Cô bỗng nhiên phát hiện, bát cháo của anh trên bàn chưa từng được động đến thì mới nhớ ra anh thật ra là chưa ăn gì cả.
Không biết ma quỷ sai khiến thế nào mà cô lại đứng dậy, chạy đến bên cửa sổ nhìn thì đã không còn bóng dáng anh nữa.
Cô quay lại phòng khách, những thứ quen thuộc kia lại lần nữa như đâm vào mắt cô, cô nhắm mắt lại không dám nhìn nữa nhưng trong bóng tối lại toàn là hình ảnh anh và cô trong quá khứ và cả tiếng cười, tiếng khóc, tiếng cô giận dữ trong kí ức đã bị cô cố nhấn chìm xuống lại cứ vang lên phảng phất bên tai.
Không! Cô không thể đến căn nhà này lần nữa, nên dứt khoát thôi!
"Di Đóa!" Cô mở mắt gọi.
"Đến đây!" Di Đóa chạy ra từ phòng bếp phát hiện Lục Hướng Bắc đã rời đi thì bất ngờ nói: "Anh Lục nhà cậu đi rồi sao?"
Đồng Nhất Niệm không biết nói gì, cau mày chỉnh lại cho cô ấy: "Cái gì mà anh Lục nhà mình? Đã sớm không phải nữa rồi!"
"Quen rồi nên quên mất!" Di Đóa ngồi xuống bên cạnh cô.
Lại là quen rồi! Con người sao lại có nhiều thói quen thế chứ?
"Di Đóa, căn nhà này mình sẽ không cho cậu thuê nữa, mình sẽ đưa cho cậu căn nhà nhỏ kia của mình!" Trong lòng cô có dự định khác rồi.
Di Đóa bất ngờ: "Cậu định cho cục trưởng Lục thuê sao?"
Đồng Nhất Niệm lắc đầu: "Không, mình muốn bán đi!" Cắt đứt triệt để thôi! Căn nhà này chứa đựng gần như tất cả mảnh ghép cuộc sống của họ, phải dứt khoát để tất cả mọi thứ liên quan đến anh và bọn họ tan thành mây khói thôi!
"Bán sao? Đừng mà!" Di Đóa vội nói: "Thế thì thà cho mình thuê còn hơn!"
Cô mỉm cười: "Di Đóa, buổi chiều cậu giúp mình làm một việc đi! Tìm một trung gian nhà đất, bán nó đi, giá cả thì cậu cứ tự xem thế nào cho hợp lí, mọi thứ trong nhà đều không cần nữa, để cho người mua nhà tự xử lí đi, cần thì để lại, không cần thì ném hoặc đốt đi cũng được!"
"Niệm Niệm, cậu thật sự quyết định rồi sao?" Di Đóa biết là không thể khuyên được Đồng Nhất Niệm nữa rồi.
"Đúng vậy! Chiều nay mình phải đi khám thai, cậu không cần quan tâm đến mình, chỉ cần phụ trách căn nhà là được! Mình đi trước đây, cậu đi lúc nào cũng được." Cô không muốn tiếp tục ở trong căn nhà này nữa.
Cô cầm túi ra khỏi nhà, để lại mọi thứ trong nhà cho Di Đóa.
Cô bắt một chiếc xe đến bệnh viện, vừa đúng lúc phòng khám đến giờ làm việc, lấy số rồi ngồi chờ, nhưng lại bất ngờ gặp phải một người lâu rồi không gặp..