Chín rưỡi.
Sau khi tan học Đồng Nhất Niệm và Di Đóa đi thẳng về phía bãi đỗ xe thì phát hiện bên cạnh chiếc huyndai nhỏ của Di Đóa có một người đàn ông.
Bước chân Di Đóa dừng lại, đến xe cũng không muốn lấy nữa, kéo Đồng Nhất Niệm quay người rời đi: "Mau đi thôi!"
Đồng Nhất Niệm nhìn thật kĩ, người đàn ông đó chẳng phải là Thành Chân sao?
Thì ra..
Hừ, không thể buông tha cho Di Đóa dễ dàng như thế được! Cô cố ý đơ người ra không chịu đi: "Này, Di Đóa, xe ở bên kia cơ mà!" Cô kéo Di Đóa quay lại.
Vẻ mặt Di Đóa rất bức bách, bỗng nghe thấy một giọng đàn ông truyền đến: "Thư kí nhỏ!"
Sao lại thế, còn không nhớ cả tên của cô ấy, cứ thư kí nhỏ, thư kí nhỏ mãi.
Di Đóa tức giận xoay người lại, nói với anh ta: "Làm sao? Mọi người đều là người trưởng thành, cũng chỉ là trò chơi sau khi say rượu thôi mà, sao phải nghiêm túc thế chứ?"
Thành Chân không dám cười, khi nói chuyện cũng không dám động đậy: "Nhưng..
là lần đầu tiên của cô.."
Di Đóa đỏ mặt: "Cái gì mà lần đầu tiên chứ? Không phải, tôi đến tháng thôi!"
Thành Chân nghĩ rồi lại nói một cách nghiêm túc: "Tôi không áp dụng biện pháp an toàn.."
Di Đóa muốn ngất tại trận: "Đồ trẻ con! Trên thế giới này có một loại thuốc gọi là thuốc tránh thai khẩn cấp, anh có biết không hả?"
Thành Chân mím môi, hai tay đút túi quần rất do dự: "Nhưng.."
"Nhưng cái gì mà nhưng, anh tránh ra, đứng cản đường tôi rồi, tóm lại tôi đã quên việc đó rồi, xin anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nhắc nhở tôi về việc đó nữa, được không hả?" Di Đóa đi qua người Thành Chân, mở cửa xe, kéo Đồng Nhất Niệm lên xe rồi vội vàng khởi động xe chạy đi bỏ lại Thành Chân ở phía sau.
Đồng Nhất Niệm quay đầu lại nhìn bóng dáng Thành Chân ở phía sau vẫn đứng nguyên tại chỗ liền thấy có chút đồng cảm: "Đóa Nhi à, nhìn anh ta có vẻ rất đáng thương!"
Di Đóa nghiến răng: "Người đáng thương tất nhiên là có chỗ đáng hận! Anh Lục nhà cậu trong mắt mình cũng có vẻ rất đáng thương đấy thôi!"
"Sao có thể giống nhau chứ? Mình và anh ấy là trở ngại không thể nào vượt qua được, còn cậu thì có cái gì chứ?" Đồng Nhất Niệm thầm nhớ lại khi Đồng thị vẫn còn, thực sự đã từng nghe nói Di Đóa có người trong lòng.
Với tính cách của Di Đóa, chấp nhận lăn giường với anh ta thì chắc chắn là tình cảm thật lòng rồi.
Cô ấy bảo vệ lần đầu tiên nhiều năm như vậy là để trao cho người mình thực sự yêu mà! Bây giờ được như ý nguyện rồi sao lại trở nên khúc mắc vậy chứ?
Trên mặt Di Đóa hiện lên vẻ phiền muộn hiếm thấy: "Không sai, mình và anh ta không có gì cả, chúng mình có thể có cái gì chứ?"
"Di Đóa!" Đồng Nhất Niệm càn lo lắng cho cô ấy, dáng vẻ này của cô ấy rõ ràng là đã rơi vào lưới tình rồi!
"Nếu như không có gì cả thì sao cậu lại lên giường với anh ta?"
Di Đóa dừng xe lại, đầu gục xuống tay lái lầu bầu: "Chẳng phải là vì uống rượu say sao.."
"Di Đóa.." Đồng Nhất Niệm hiểu cô ấy, tuyệt đối không chỉ là vì uống say.
Di Đóa than thở: "Cậu cũng thấy rồi đấy, anh ta gọi mình là gì chứ? Gọi mình là thư kí nhỏ đấy! Trước đây anh ta vốn không để mình trong lòng chút nào, thậm chí còn không biết tên họ đầy đủ của mình.
Chỉ vì có một lần ngủ với nhau sau khi say rượu nên mới nhớ đến muốn chịu trách nhiệm mà thôi!"
"Việc này..
cũng thể hiện anh ta là người đàn ông tốt mà!" Đồng Nhất Niệm cho rằng như vậy, nhiều đàn ông chơi tình một đêm ở bên ngoài, nuôi bồ nhí, nếu như họ biết chịu trách nhiệm thì chắc phải xây tam cung lục viện mới có thể chứa nổi mất.
"Nhưng thứ mình cần không phải là chịu trách nhiệm! Nếu như đã không yêu mình thì sao lại lên giường với mình? Đồ chó chết, đàn ông đều là loài động vật sống bằng nửa thân dưới hết!" Di Đóa phỉ nhổ.
"Câu này nói quá đúng!" Đồng Nhất Niệm tỏ vẻ tán đồng: "Di Đóa, phụ nữ chúng ta có chân có tay, cũng thông minh không kém đàn ông, dựa vào đâu mà cần đàn ông chịu trách nhiệm với chúng ta chứ? Cuộc đời của chúng ta thì chúng ta tự chịu trách nhiệm!"
"Đúng thế!" Di Đóa nhận được sự cổ vũ thì lại chuẩn bị lái xe đi tiếp.
Bỗng nhiên cửa sổ bên ghế lái phụ bị người ta gõ lên, Đồng Nhất Niệm nhìn thì thấy là lái xe Tiểu Đỗ..
Đúng là âm hồn bất tán mà!
Cô thầm hừ một tiếng, kéo cửa xe xuống: "Có chuyện gì vậy, Tiểu Đỗ?"
Trong tay Tiểu Đỗ đang ôm một con gấu rất lớn, nói với cô: "Cục trưởng nói, trả lại cô cái này."
Gương mặt của Tiểu Đỗ đáng yêu đỏ ửng, giữa nơi đông người qua lại, một cảnh sát nhân dân mặc cảnh phục lại ôm một thứ đáng yêu như vậy quả là một phong cảnh bổ mắt, tỉ lệ quay đầu nhìn chắc phải 200%.
Đồng Nhất Niệm thầm khinh bỉ đồng chí cục trưởng lấy thế đè người kia, muốn trả gấu bông cho cô thì sao lại không tự mình mang đến chứ? Sợ làm mất mặt danh cục trưởng sao? Đúng là chỉ biết bắt nạt Tiểu Đỗ người ta thôi.
Cô mở cửa xe ra nhận lấy con gấu Tiểu Đỗ đang ôm, nó ở chỗ Lục Hướng Bắc mấy đêm không biết có bị bắt nạt không nữa.
Cuối cùng, Tiểu Đỗ như dùng phép thuật biến ra một cái túi đưa cho cô: "Đây là đồ cục trưởng đưa cho chị, xin chị hãy nhận lấy."
Cô đặt con gấu vào ghế sau xe rồi mới quay người nhận lấy cái túi, sau khi nói cám ơn với Tiểu Đỗ thì liền lên xe đóng cửa lại.
Trong khi xe đang chạy, cô mở túi ra xem, bên trong toàn là thuốc, lại còn có một mảnh giấy, trên đó có viết:
Vợ trước đã ly hôn của tôi:
Nhớ kĩ không được uống thuốc linh tinh, thuốc này là anh đã tìm những bác sĩ lão thành có uy tín kê đơn, không có hại với con, hãy đọc kĩ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng.
Vợ trước đã ly hôn sao?
Đây là cách gọi kì lạ gì vậy chứ?
Con con con, trong lòng người đàn ông, con lúc nào cũng ở vị trí đầu tiên.
Vừa rồi Thành Chân chẳng phải cũng lo lắng vì không dùng biện pháp an toàn mà bám lấy Di Đóa sao?
Cô bỗng nhiên nhớ ra một việc: "Di Đóa, cậu thật sự đã uống thuốc rồi sao?"
Di Đóa có chút lắp bắp: "Không có, là kì an toàn!"
"Ồ, cậu chẳng phải đến tháng sao?" Đồng Nhất Niệm cười cô ấy, đại hiệp như Di Đóa này không còn nhiều nữa rồi, người khác đều bỏ tiền ra để để bù đắp lần đầu tiên giả mạo, còn cô ấy là lần đầu tiên hàng thật giá thật thì lại vội vàng phủ nhận.
Di Đóa bĩu môi: "Nếu như có một người đàn ông vì là lần đầu tiên của cậu mà yêu cậu thì người đàn ông đó cũng không đáng để cậu yêu! Ai chẳng muốn cả đời chỉ có một người đàn ông chứ? Yêu nhiều thêm một lần cũng có nghĩa là đau thêm một lần!"
Đồng Nhất Niệm nghĩ: "Đây là sự khác nhau giữa đàn ông và phụ nữ! Đối với đàn ông thì yêu thêm được một lần thì như là có thêm một huân chương vậy!"
"Mặc kệ bọn đàn ông thối tha đi!"
Chủ đề nói chuyện của hai người quay về những thói hư tật xấu của đàn ông, phê bình lũ đàn ông thối tha một lúc, đến cuối cùng Di Đóa lại nhìn Đồng Nhất Niệm, hỏi với vẻ nghi ngờ: "Niệm Niệm, chuyện mình và Thành Chân..
cậu không giận sao?"
"Giận gì? Sao mình phải giận chứ?"
"Vì Thành Chân là người của anh Lục nhà cậu mà, cậu không giận lây sang cả anh ta sao?"
Từ trong lời nói của Di Đóa, Đồng Nhất Niệm có thể nhận thấy hai người họ vẫn còn hi vọng, Di Đóa chỉ là không chắc chắn vấn đề Thành Chân liệu có tình cảm với cô ấy không mà thôi.
Vì thế cô liền cười mà nói: "Mình giận chứ, giận cậu đã không nói cho mình biết đấy!"
"Niệm Niệm, cậu thật sự không để ý sao?"
Trong mắt Di Đóa ánh nên vẻ vui mừng, Đồng Nhất Niệm hơi sững người, lẽ nào Di Đóa từ chối Thành Chân còn là vì bản thân mình sao? Vậy thì thật sự là không cần thiết rồi!
"Di Đóa, mình tất nhiên là không để ý rồi, chỉ cần cậu hạnh phúc là được, chỉ cần Thành Chân đối xử tốt với cậu thì mình cũng sẽ vui mừng! Chuyện của mình và Lục Hướng Bắc không liên quan đến người thứ ba nào cả, là vấn đề của hai chúng mình thôi!" Cô nghiêm túc giảng giải cho Di Đóa.
Di Đóa dường như thở phào nhẹ nhõm: "Niệm Niệm, cám ơn cậu! Cậu biết đấy, chúng ta là chị em, nếu như cậu không vui vì chuyện của mình và Thành Chân thì mình.."
"Cô gái ngốc à!" Trong lòng Đồng Nhất Niệm lại trở nên ấm áp.
Lại là một buổi tối cuối tuần, cuối cùng cũng không phải đến đội cảnh sát giao thông học nữa rồi, cô thật sự đã rất lo kẻ điên cục trưởng Lục kia sẽ sắp xếp cả lớp học vào cuối tuần.
Sau khi ăn tối, Đồng Nhất Niệm đi bộ trong vườn, hít thở không khí trong lành trong vườn, cô thỉnh thoảng lại trò chuyện với con.
Con lớn lên từng ngày, bụng cô cũng ngày càng lộ rõ hơn, từ lần máy thai đầu tiên đến nay, ngày nào cô cũng cảm nhận được tiểu nghịch ngợm đang chơi đùa với cô, cảm giác này là một thể thống nhất của hy vọng và hạnh phúc.
Khi trở lại từ trong vườn thì phát hiện trong sân đang đỗ một chiếc xe Lamborghini màu bạc, chủ chiếc xe đang híp đôi mắt như hoa đào đang bay cười tươi.
Cô cũng cười nghênh đón.
"Đẹp thật đấy! Nhìn em trong ánh tà dương tiến lại gần thật là rất đẹp!" Anh ta cười nói.
"Vậy sao? Cám ơn anh đã khen tặng!" Cô khách khí mời anh ta vào nhà ngồi.
"Không cần đâu, anh đến để đón em ra ngoài! Hôm nay là cuối tuần, đi thư giãn một chút đi!" Khẩu khí quen thuộc của anh ta, không hề hỏi mà chỉ có quyết định.
Đồng Nhất Niệm cười đồng ý, bảo anh ta chờ một chút, mình thì lên tầng thay đồ.
Lúc cô đi xuống Hạ Tử Tường đã ngồi trong xe, một lần nữa cô lại tự mình mở cửa xe rồi lên xe, Hạ Tử Tường cũng không vội vàng lái xe đi ngay mà nhìn cô không rời, nói ra một loạt lời làm cô cảm thấy kì lạ: "Niệm Niệm, anh có chuyện muốn nói với em, em nghe xong rồi hãy quyết định có nên ra ngoài với anh hay không."
Chẳng phải anh ta đã ra mệnh lệnh rồi sao? Đến lúc này còn nói cái gì vậy chứ? Cô cười: "Được thôi, anh nói đi."
Ánh mắt anh ta trở nên nghiêm trọng, anh ta như thế này là rất hiếm thấy đấy: "Niệm Niệm, lần trước anh vốn đã nói là sẽ gọi điện mời em đi ăn trưa, nhưng cuối cùng lại không hẹn em, em không cảm thấy kì lạ sao?"
Lần trước sao? Lần gặp phải Ngũ Nhược Thủy sao? Cô lại cười: "Vậy nhất định là anh có việc gì bận rồi, có gì mà tò mò chứ!"
Sự nghiêm trọng trong ánh mắt anh ta cũng nhạt hơn: "Niệm Niệm, xem ra anh ở trong lòng em là có hay không có cũng đều được nhỉ! Nhưng không sao, anh vẫn muốn nói thật cho em biết!".