Đồng Nhất Niệm không thể ngờ được là Hạ Tử Tường sẽ bao trọn phòng chiếu phim hơn nữa còn đưa ra vấn đề nan giải cho rạp chiếu phim Ảnh Thành là muốn họ chiếu phim Doraemon.
Loại việc bá đạo này cũng chỉ có Hạ Tử Tường có thể làm ra được thôi.
Không nói đến vẻ mặt khó chịu của ông chủ rạp Ảnh Thành, đến cả Đồng Nhất Niệm cũng cảm thấy như vậy là có chút quá đáng! Dù cho anh ta muốn xem Doraemon thì họ cũng hoàn toàn có thể về nhà xem mà.
Nhưng Hạ Nhị chính là Hạ Nhị, trước giờ chưa bao giờ nói một là hai, nơi nào có anh ta thì anh ta chính là ông lớn, anh ta muốn đi ngang đấy thì sao.
Cuối cùng không biết Ảnh Thành đã làm cách nào, thông qua kênh nào mà cuối cùng cũng chiếu được cho họ một buổi tối toàn là Doraemon.
Không sai, đây chính là phim hoạt hình mà Đồng Nhất Niệm thích nhất, nhưng sau khi cô trưởng thành rồi thì đâu còn mấy tâm trạng để tìm về vui vẻ thời tuổi thơ nữa chứ?
Tối nay, cô thật sự rất vui.
Hạ Tử Tường để luôn xe đẩy của Ảnh Thành ở bên cạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đồ ăn vặt mà cô thích ăn, cô ăn bỏng ngô đến phát ngán luôn, dường như sự thiếu xót không được yêu đương hẹn hò mà tiến thẳng đến bước vào hôn nhân đã được bù đắp vào buổi tối nay rồi.
Còn có những câu chuyện kinh điển của Doraemon, những cuộc trò chuyện kinh điển, làm cô như trở về trước đây khi không có Lục Hướng Bắc.
Sau khi trải qua rồi cô mới biết, những ngày tháng đó đối với cô đã là yên ổn, bình lặng rồi.
Đã rút được bài học xương máu, thế gian này chỉ có bình lặng mới là hạnh phúc nhất.
Nếu như có thể, cô chấp nhận trở về quá khứ, ba cô khỏe mạnh, cô sẽ không ghét mẹ nhỏ và Nhất Lăng nữa, chỉ cần làm một Đồng Nhất Niệm yên tĩnh ở trong một góc nhỏ là được.
Vật đổi sao dời, cô như hâm nóng lại bộ phim hoạt hình tuổi thơ, hâm nóng lại cảm giác yên ổn bình lặng, tất cả có thể quay về không?
Trong lòng cô vẫn là sự buồn thương nhàn nhạt, thỉnh thoảng quay đầu có thể nhìn thấy đôi mắt trong veo của Hạ Tử Tường, bất kể bản chất của đôi mắt này có sắc bén thâm sâu thế nào nhưng khi nhìn cô thì lại trong suốt, cô chỉ cần nhìn một cái là có thể biết được tận gốc luôn, sự trong sạch ở bên trong giống như được in ra, chỉ có bóng dáng của cô chứ không giống như Lục Hướng Bắc, cứ mờ mờ ảo ảo làm cô không thể nhìn rõ được.
Trong lòng có chút than thở, hình như cũng bị Hạ Tử Tường nghe thấy, anh ta nhạy bén hỏi: "Làm sao thế? Không vui sao?"
Cô lắc đầu chậm rãi: "Hạ Nhị, đừng đối xử với em tốt quá."
"Tại sao?" Anh ta cười: "Đối xử tốt với em là mục tiêu theo đuổi của cả đời anh!"
Cô hơi nhíu mày: "Đừng mà..
em sợ em sẽ phụ lòng anh.."
"Đó là quyền của em!" Anh ta dịu dàng xoa đầu cô: "Anh đã nói rồi, anh chỉ làm những gì anh cần làm, còn em cứ tùy ý! Đừng sợ sẽ phụ lòng anh, đời này của anh đã phụ lòng rất nhiều người rồi, nếu như bị em phụ lòng thì cũng là báo ứng của anh, thế nên đừng áp lực quá, em cứ làm thế nào mà em thấy thoải mái là được."
Cô không biết nên nói gì, trong lòng dâng lên một tình cảm khó nói thành lời, làm cô cảm thấy rất khó chịu, làm cô bắt đầu do dự và giằng co.
"Niệm Niệm!" Anh nhẹ nhàng gọi tên cô: "Nếu như sự xuất hiện của anh làm em buồn thì đó cũng không phải là mong ước ban đầu của anh, anh hy vọng mình sẽ đem lại niềm vui cho em, từ nay về sau phải vui vẻ, có hiểu không?"
Cô hơi gật đầu, về điểm này thì cô tin tưởng vào Hạ Tử Tường.
"Vậy nên, đừng có quá nhiều băn khoăn lo lắng có được không? Anh không cần em làm gì cho anh cả, nếu như em vẫn cảm thấy có áp lực thì cứ coi anh là bạn tốt cũng được, giống như Thẩm Khang Kỳ và Kiệt Tây vậy, như vậy có dễ chịu hơn không?"
Cô lại gật đầu, mỉm cười với anh ta.
"Vậy mới đúng chứ!"
Khi cô mỉm cười, ngày càng có mùi vị như búp bê trong mơ, làm anh ta có một xúc động muốn ôm cô vào lòng, nhưng lại chỉ dám dịu dàng xoa đầu cô, để cô tiếp tục xem hoạt hình: "Xem cùng với em bé cũng coi như là dưỡng thai!"
Cô không nhịn được phì cười, lấy Doraemon để dưỡng thai sao? Vậy cô nên hi vọng con cô sinh ra giống Suneo mỏ nhọn hay Jaian hổ báo hay bắt nạt người khác đây?
Nhưng đây là lần đầu tiên anh ta nhắc đến con trước mặt cô nhỉ? Anh ta đến cả con của chính mình còn có thể tàn nhẫn không cần, vậy mà anh ta sẽ không để ý chuyện con của cô sao?
Được rồi, cô chỉ là tò mò thôi, tò mò xem anh ta rốt cuộc là nghĩ như thế nào.
"Hạ Nhị, nếu như nói đến quá khứ thì em cũng là người có quá khứ, em còn có con nữa.."
Bỗng nhiên, ngón tay của anh ta đè lên môi cô, ngăn cô nói tiếp, sau đó đôi môi mỏng lại mở ra bình tĩnh và đôn hậu nói ba chữ: "Anh biết." còn to hơn cả tiếng trong phim Doreamon đang chiếu.
Mọi ngôn từ đều trở nên dư thừa, anh ta biết, anh ta hiểu, anh ta chấp nhận, anh ta không để ý, anh ta có thể không cần con của mình nhưng lại có thể chấp nhận con của cô.
Tại sao? Càng như vậy, cô lại càng cảm thấy nặng nề?
"Hạ Nhị, em thật sự không tốt như vậy đâu.." Có lẽ cô đã sai rồi, sai từ đầu rồi, không nên dựa sát vào anh ta, không nên lôi anh ta xuống nước.
"Đừng nói nữa.." Giọng nói của anh ta hơi cộc cằn, ngón tay bị truyền độ ấm trên môi cô.
Cô là người từng trải, sự ái muội như vậy có nghĩa là gì, cô đều hiểu.
Cô cũng thức thời không nói nữa, chuyển sự chú ý lên Doreamon, nhưng không thể tập trung tinh thần để xem tiếp nữa.
Cô bỗng nhiên nhớ đến một câu nói, bản thân không làm được thì cũng đừng cố ép người khác làm.
Hạ Tử Tường có lẽ cũng nhìn ra cô không còn tâm trạng để xem phim nữa nên đề nghị ra ngoài, lí do là không khí trong rạp chiếu phim không tốt, ở lâu không tốt cho em bé.
Đồng Nhất Niệm không phản đối.
Thời gian còn sớm, ánh trăng cũng rất đẹp, hai người ra khỏi rạp chiếu phim cũng không lái xe mà chỉ đi bộ trong dòng người qua lại, giống như rất nhiều nam nữ bình thường khác, nếu không vì vẻ đẹp trai nổi bật của Hạ Tử Tường và vẻ xinh đẹp như búp bê của cô thì có lẽ sẽ không quá thu hút sự chú ý.
Nhưng đó chỉ là nếu thôi, không phải sao? Vì thế mọi người qua lại đều nhìn về cặp đôi nổi bật này với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Đặc biệt là Hạ Tử Tường mỗi khi có người đi ngang qua người Đồng Nhất Niệm thì đều dùng cánh tay che chắn bảo vệ cho cô, sợ họ va vào người cô, sự chăm sóc như vậy thể hiện trước mặt người khác sao có thể không làm họ ngưỡng mộ chứ?
Vì thế cặp đôi vô cùng thu hút ánh nhìn này cũng lại thu hút sự chú ý của một số người nào đó, người âm thầm theo dõi, bóng dáng với ánh nhìn đầy ghen tức nhìn họ rồi liền gọi một cuộc điện thoại: "Anh Lục, là em..
có một chuyện em không biết là có nên nói cho anh biết không, tiên nữ nhỏ thuần khiết trong trắng trong mắt anh lúc này đang thông đồng cùng người đàn ông khác đấy! Anh không tin thì tự đến mà xem.."
Hạ Tử Tường một bên bảo vệ Đồng Nhất Niệm đi về phía trước, ánh mắt vẫn quét về phía sau.
Sau khi anh ta nhìn thấy một thân hình người con gái gầy yếu ở chỗ tối thì trong mắt liền hiện lên sự lạnh lẽo cười lạnh.
Tối nay là lần đầu tiên anh ta và Đồng Nhất Niệm chính thức hẹn hò, anh ta sẽ không để cho bất cứ nhân tố nào phá hoại bầu không khí.
Tuy sự lạnh lẽo có xẹt qua nhưng rất nhanh sau đó anh ta vẫn ở bên cạnh cô, đi bộ cùng cô, giúp cô nhìn xe đến xe đi, cùng cô ngắm nghía những cửa hàng đồ thủ công bên đường.
Khi đi qua một cửa hàng chụp ảnh dán trên đường lớn, anh ta bỗng nhiên giữ chặt tay cô, cười nhẹ: "Đi theo anh!"
Anh ta chưa bao giờ chụp ảnh dán cả, giống như cô chưa bao giờ chơi búp bê tây dương vậy, rất nhiều đồ chơi bé gái thích chơi cô đều chưa từng chơi nhưng không có nghĩa là cô không thích, mà ngược lại, đến tuổi này vẫn còn có cơ hội có người cùng cô làm những việc trẻ con này cũng là một chuyện vui vẻ, cô vui vẻ từ tận đáy lòng.
Vì thế khi cô đứng trước máy chụp ảnh tự động, nhìn Hạ Tử Tường ở bên cạnh đang làm mặt quỷ mà không nhịn được cười lớn.
Vì thế trong ảnh dán ra lò, cô đang cười tươi như hoa xuân đua nở.
Chụp ảnh xong.
Hai người liền quay về xe, anh ta chỉ vào tấm ảnh cho cô xem: "Nhìn thấy chưa, sau này em mỗi ngày đều phải cười được như thế này!"
Đồng Nhất Niệm trợn mắt: "Xấu quá, cười như đang nuốt một miếng lớn vậy!"
"Anh thích! Anh tỏ vẻ nghiêm túc, đưa tay ra:" Đưa ví tiền cho anh! "
" Làm gì vậy? Cậu hai Hạ định cướp của sao? "Cô cười rồi lấy ví tiền đưa cho anh ta:" Em bây giờ là một nha đầu nghẻo rớt mồng tơi rồi! "
Anh cười xấu xa, xé một tấm ánh trong đó ra dán vào trong ví tiền của cô, chầm chậm nói:" Yên tâm, với em thì cùng lắm anh chỉ cướp sắc thôi! "
Nói xong khóe mắt nháy một cái, thấy mặt cô hơi đỏ thì trong lòng anh ta lại rung động, trả lại ví tiền cho cô:" Khi nào buồn thì lấy ảnh ra xem, nhìn anh một chút, anh chính là niềm vui của em! "
Niềm vui.
Không có người đàn ông nào lại so sánh mình như vậy cả! Cô lại bật cười, môi hồng như cánh hoa, răng trắng như ngọc trai, da dẻ nõn nà.
" Đừng cử động! "Anh ta bỗng nói.
Cô như vậy thật khó làm người ta nhịn được, với cách hành sự trước đây của Hạ Tử Tường thì thời gian một hai tháng đã đủ để anh ta và một người phụ nữ lên giường và chia tay rồi.
Nhưng khi đối mặt với Đồng Nhất Niệm thì lại không dám làm bừa.
Chỉ là lúc này cô cười thật sự là quá quyến rũ rồi.
Ánh mắt cô như những vì sao, nhìn thấy dáng vẻ như hoa mùa xuân đua nở rực rỡ của cô làm anh ta từ từ đưa môi đến gần cô.
Phản ứng đầu tiên của Đồng Nhất Niệm là tránh đi, đúng lúc này di động của cô lại vừa hay vang lên.
Cảm ơn trời đất, cô thầm thở phào nhẹ nhõm.
Những cảnh máu chó thường luôn lặp lại, lần này lại còn diễn rất nhập tâm!
" Em nghe điện thoại! "Cô lập tức nói.
Là cuộc gọi của Thành Chân:" Chị dâu, chị mau đến đây đi! "
Sao lại đổi cách gọi thành chị dâu rồi? Anh ta chẳng phải vẫn luôn không thích cô sao? Nhưng cô cũng không còn là chị dâu của anh ta nữa!
" Xin lỗi, anh gọi nhầm số rồi! "Cô cúp máy.
Chuyện tốt của Hạ Tử Tường bị phá hoại nên trong lòng rất khó chịu.
Nhưng có một số chuyện chỉ có thể chờ đợi đúng hoàn cảnh mới có thể làm.
Lúc này hoàn toàn không có tâm trạng, anh cười khổ:" Không còn sớm nữa, để anh đưa em về! "
" Được! "Cuộc gọi bất ngờ của Thành Chân vẫn làm cô hơi lo lắng, cũng không còn tâm trạng để chơi tiếp nữa.
Cuộc điện thoại này nhất định là có liên quan đến anh, chỉ cần có liên quan đến anh thì nội tâm cô lại khó mà bình tĩnh được.
Đang là một buổi tối yên lành lại bị một cuộc gọi phá hoại thành như này, thật không biết ảnh hưởng của anh đối với cô phải đến bao giờ mới hết hoàn toàn đây?
Lạnh nhạt như người qua đường, tại sao nói ra chỉ đơn giản mấy từ nhưng làm thì lại khó như vậy chứ?
Thôi bỏ đi, cô ra lệnh cho bản thân đừng nghĩ nữa, nếu như có việc gấp gì thì Thành Chân sẽ còn gọi lại.
Nhưng đến tận khi Hạ Tử Tường đưa cô về đến nhà, di động của cô vẫn không hề vang lên, vậy nên chắc là không có chuyện gì đâu nhỉ..
Sự thấp thỏm trong lòng cô có thể buông xuống được rồi nhỉ?
Cô tất nhiên là không biết được, khi Hạ Tử Tường sắp hôn cô thì cửa xe còn chưa đóng, người nào đó và Thành Chân cũng vừa đến kịp nên đã nhìn thấy chiếc xe chói mắt và những gì xảy ra bên trong xe từ chỗ xa.
Sau khi cô về đến nhà, tắm xong, uống xong cốc sữa dưới sự giám sát của bảo mẫu thì liền ngồi xuống, nhấc lịch bàn lên.
Sau một hồi suy nghĩ liền lấy bút viết vào ngày hôm nay: Gần hơn một bước.
Sau đó lại khoanh lại.
Những ngày quan trọng trên lịch cô đều khoanh lại.
Đang định đi ngủ thì cửa phòng ngủ của cô lại vang lên tiếng gõ cộc cộc.
Muộn thế này rồi, còn ai đến gõ cửa chứ?
Cô nghi ngờ mở ra thì nhìn thấy Thành Chân đứng ngoài cửa, trên vai anh ta còn có Lục Hướng Bắc trên người đầy mùi rượu, anh vậy mà lại uống say khướt như thế này sao?
Bảo mẫu bên cạnh có chút lo lắng:" Cô chủ, tôi không cho họ vào nhưng tôi không ngăn được họ.
"
Lần nào cũng như vậy.
Nhưng lẽ nào vừa rồi Thành Chân gọi điện cho cô là muốn cô đi đón Lục Hướng Bắc uống say sao? Vậy thì đúng là tìm nhầm người rồi!
Bảo mẫu báo cáo xong liền sợ bị Đồng Nhất Niệm trách móc nên lập tức đi xuống.
Thành Chân hình như cũng uống không ít, chỉ là vẫn còn đỡ hơn Lục Hướng Bắc một chút, vẫn còn có thể đi vững được, dìu Lục Hướng Bắc xông vào trong phòng ngủ của Đồng Nhất Niệm.
" Này, Thành Chân, anh có nhầm không vậy! Sao lại mang anh ta vào trong chứ? "Đồng Nhất Niệm vội nói.
Thành Chân không thèm để ý cô, xông vào trong liền ném Lục Hướng Bắc xuống giường, còn mình thì quay người rời đi, vừa đi vừa nói không rõ:" Đưa..
đưa đến rồi..
tạm biệt..
"
Nói xong anh ta liền đi xuống dưới, bước chân có chút lảo đảo nhưng tốc độc rất nhanh.
Đồng Nhất Niệm đuổi theo gọi lớn:" Thành Chân, anh đừng đi chứ! Đưa tên đó ra ngoài đi! Thành Chân, anh đứng lại đó cho tôi! "
Nhưng Thành Chân như không nghe thấy mà cứ đi thẳng ra khỏi cửa lớn nhà họ Đồng, đến khi cô đuổi xuống dưới thì xe của Thành Chân đã rời đi rồi.
Làm sao đây? Cô nên làm thế nào đây?
" Dì à! Mẹ nhỏ! Mọi người mau xuống đây đi! "Cô đứng giữa phòng khách hô lên, mong là họ có thể đến giúp đuổi anh ta đi, nhưng hô mấy lần vẫn không có ai trả lời.
Cô tức tối, tên đáng chết này, đúng là âm hồn bất tán mà, không biết đến bao giờ mới kết thúc đây? Chương 238: Gần hơn một bước
Đồng Nhất Niệm không thể ngờ được là Hạ Tử Tường sẽ bao trọn phòng chiếu phim hơn nữa còn đưa ra vấn đề nan giải cho rạp chiếu phim Ảnh Thành là muốn họ chiếu phim Doraemon.
Loại việc bá đạo này cũng chỉ có Hạ Tử Tường có thể làm ra được thôi.
Không nói đến vẻ mặt khó chịu của ông chủ rạp Ảnh Thành, đến cả Đồng Nhất Niệm cũng cảm thấy như vậy là có chút quá đáng! Dù cho anh ta muốn xem Doraemon thì họ cũng hoàn toàn có thể về nhà xem mà.
Nhưng Hạ Nhị chính là Hạ Nhị, trước giờ chưa bao giờ nói một là hai, nơi nào có anh ta thì anh ta chính là ông lớn, anh ta muốn đi ngang đấy thì sao.
Cuối cùng không biết Ảnh Thành đã làm cách nào, thông qua kênh nào mà cuối cùng cũng chiếu được cho họ một buổi tối toàn là Doraemon.
Không sai, đây chính là phim hoạt hình mà Đồng Nhất Niệm thích nhất, nhưng sau khi cô trưởng thành rồi thì đâu còn mấy tâm trạng để tìm về vui vẻ thời tuổi thơ nữa chứ?
Tối nay, cô thật sự rất vui.
Hạ Tử Tường để luôn xe đẩy của Ảnh Thành ở bên cạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đồ ăn vặt mà cô thích ăn, cô ăn bỏng ngô đến phát ngán luôn, dường như sự thiếu xót không được yêu đương hẹn hò mà tiến thẳng đến bước vào hôn nhân đã được bù đắp vào buổi tối nay rồi.
Còn có những câu chuyện kinh điển của Doraemon, những cuộc trò chuyện kinh điển, làm cô như trở về trước đây khi không có Lục Hướng Bắc.
Sau khi trải qua rồi cô mới biết, những ngày tháng đó đối với cô đã là yên ổn, bình lặng rồi.
Đã rút được bài học xương máu, thế gian này chỉ có bình lặng mới là hạnh phúc nhất.
Nếu như có thể, cô chấp nhận trở về quá khứ, ba cô khỏe mạnh, cô sẽ không ghét mẹ nhỏ và Nhất Lăng nữa, chỉ cần làm một Đồng Nhất Niệm yên tĩnh ở trong một góc nhỏ là được.
Vật đổi sao dời, cô như hâm nóng lại bộ phim hoạt hình tuổi thơ, hâm nóng lại cảm giác yên ổn bình lặng, tất cả có thể quay về không?
Trong lòng cô vẫn là sự buồn thương nhàn nhạt, thỉnh thoảng quay đầu có thể nhìn thấy đôi mắt trong veo của Hạ Tử Tường, bất kể bản chất của đôi mắt này có sắc bén thâm sâu thế nào nhưng khi nhìn cô thì lại trong suốt, cô chỉ cần nhìn một cái là có thể biết được tận gốc luôn, sự trong sạch ở bên trong giống như được in ra, chỉ có bóng dáng của cô chứ không giống như Lục Hướng Bắc, cứ mờ mờ ảo ảo làm cô không thể nhìn rõ được.
Trong lòng có chút than thở, hình như cũng bị Hạ Tử Tường nghe thấy, anh ta nhạy bén hỏi:" Làm sao thế? Không vui sao? "
Cô lắc đầu chậm rãi:" Hạ Nhị, đừng đối xử với em tốt quá.
"
" Tại sao? "Anh ta cười:" Đối xử tốt với em là mục tiêu theo đuổi của cả đời anh! "
Cô hơi nhíu mày:" Đừng mà..
em sợ em sẽ phụ lòng anh..
"
" Đó là quyền của em! "Anh ta dịu dàng xoa đầu cô:" Anh đã nói rồi, anh chỉ làm những gì anh cần làm, còn em cứ tùy ý! Đừng sợ sẽ phụ lòng anh, đời này của anh đã phụ lòng rất nhiều người rồi, nếu như bị em phụ lòng thì cũng là báo ứng của anh, thế nên đừng áp lực quá, em cứ làm thế nào mà em thấy thoải mái là được.
"
Cô không biết nên nói gì, trong lòng dâng lên một tình cảm khó nói thành lời, làm cô cảm thấy rất khó chịu, làm cô bắt đầu do dự và giằng co.
" Niệm Niệm! "Anh nhẹ nhàng gọi tên cô:" Nếu như sự xuất hiện của anh làm em buồn thì đó cũng không phải là mong ước ban đầu của anh, anh hy vọng mình sẽ đem lại niềm vui cho em, từ nay về sau phải vui vẻ, có hiểu không? "
Cô hơi gật đầu, về điểm này thì cô tin tưởng vào Hạ Tử Tường.
" Vậy nên, đừng có quá nhiều băn khoăn lo lắng có được không? Anh không cần em làm gì cho anh cả, nếu như em vẫn cảm thấy có áp lực thì cứ coi anh là bạn tốt cũng được, giống như Thẩm Khang Kỳ và Kiệt Tây vậy, như vậy có dễ chịu hơn không? "
Cô lại gật đầu, mỉm cười với anh ta.
" Vậy mới đúng chứ! "
Khi cô mỉm cười, ngày càng có mùi vị như búp bê trong mơ, làm anh ta có một xúc động muốn ôm cô vào lòng, nhưng lại chỉ dám dịu dàng xoa đầu cô, để cô tiếp tục xem hoạt hình:" Xem cùng với em bé cũng coi như là dưỡng thai! "
Cô không nhịn được phì cười, lấy Doraemon để dưỡng thai sao? Vậy cô nên hi vọng con cô sinh ra giống Suneo mỏ nhọn hay Jaian hổ báo hay bắt nạt người khác đây?
Nhưng đây là lần đầu tiên anh ta nhắc đến con trước mặt cô nhỉ? Anh ta đến cả con của chính mình còn có thể tàn nhẫn không cần, vậy mà anh ta sẽ không để ý chuyện con của cô sao?
Được rồi, cô chỉ là tò mò thôi, tò mò xem anh ta rốt cuộc là nghĩ như thế nào.
" Hạ Nhị, nếu như nói đến quá khứ thì em cũng là người có quá khứ, em còn có con nữa..
"
Bỗng nhiên, ngón tay của anh ta đè lên môi cô, ngăn cô nói tiếp, sau đó đôi môi mỏng lại mở ra bình tĩnh và đôn hậu nói ba chữ:" Anh biết.
"Còn to hơn cả tiếng trong phim Doreamon đang chiếu.
Mọi ngôn từ đều trở nên dư thừa, anh ta biết, anh ta hiểu, anh ta chấp nhận, anh ta không để ý, anh ta có thể không cần con của mình nhưng lại có thể chấp nhận con của cô.
Tại sao? Càng như vậy, cô lại càng cảm thấy nặng nề?
" Hạ Nhị, em thật sự không tốt như vậy đâu..
"Có lẽ cô đã sai rồi, sai từ đầu rồi, không nên dựa sát vào anh ta, không nên lôi anh ta xuống nước.
" Đừng nói nữa..
"Giọng nói của anh ta hơi cộc cằn, ngón tay bị truyền độ ấm trên môi cô.
Cô là người từng trải, sự ái muội như vậy có nghĩa là gì, cô đều hiểu.
Cô cũng thức thời không nói nữa, chuyển sự chú ý lên Doreamon, nhưng không thể tập trung tinh thần để xem tiếp nữa.
Cô bỗng nhiên nhớ đến một câu nói, bản thân không làm được thì cũng đừng cố ép người khác làm.
Hạ Tử Tường có lẽ cũng nhìn ra cô không còn tâm trạng để xem phim nữa nên đề nghị ra ngoài, lí do là không khí trong rạp chiếu phim không tốt, ở lâu không tốt cho em bé.
Đồng Nhất Niệm không phản đối.
Thời gian còn sớm, ánh trăng cũng rất đẹp, hai người ra khỏi rạp chiếu phim cũng không lái xe mà chỉ đi bộ trong dòng người qua lại, giống như rất nhiều nam nữ bình thường khác, nếu không vì vẻ đẹp trai nổi bật của Hạ Tử Tường và vẻ xinh đẹp như búp bê của cô thì có lẽ sẽ không quá thu hút sự chú ý.
Nhưng đó chỉ là nếu thôi, không phải sao? Vì thế mọi người qua lại đều nhìn về cặp đôi nổi bật này với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Đặc biệt là Hạ Tử Tường mỗi khi có người đi ngang qua người Đồng Nhất Niệm thì đều dùng cánh tay che chắn bảo vệ cho cô, sợ họ va vào người cô, sự chăm sóc như vậy thể hiện trước mặt người khác sao có thể không làm họ ngưỡng mộ chứ?
Vì thế cặp đôi vô cùng thu hút ánh nhìn này cũng lại thu hút sự chú ý của một số người nào đó, người âm thầm theo dõi, bóng dáng với ánh nhìn đầy ghen tức nhìn họ rồi liền gọi một cuộc điện thoại:" Anh Lục, là em..
có một chuyện em không biết là có nên nói cho anh biết không, tiên nữ nhỏ thuần khiết trong trắng trong mắt anh lúc này đang thông đồng cùng người đàn ông khác đấy! Anh không tin thì tự đến mà xem..
"
Hạ Tử Tường một bên bảo vệ Đồng Nhất Niệm đi về phía trước, ánh mắt vẫn quét về phía sau.
Sau khi anh ta nhìn thấy một thân hình người con gái gầy yếu ở chỗ tối thì trong mắt liền hiện lên sự lạnh lẽo cười lạnh.
Tối nay là lần đầu tiên anh ta và Đồng Nhất Niệm chính thức hẹn hò, anh ta sẽ không để cho bất cứ nhân tố nào phá hoại bầu không khí.
Tuy sự lạnh lẽo có xẹt qua nhưng rất nhanh sau đó anh ta vẫn ở bên cạnh cô, đi bộ cùng cô, giúp cô nhìn xe đến xe đi, cùng cô ngắm nghía những cửa hàng đồ thủ công bên đường.
Khi đi qua một cửa hàng chụp ảnh dán trên đường lớn, anh ta bỗng nhiên giữ chặt tay cô, cười nhẹ:" Đi theo anh! "
Anh ta chưa bao giờ chụp ảnh dán cả, giống như cô chưa bao giờ chơi búp bê tây dương vậy, rất nhiều đồ chơi bé gái thích chơi cô đều chưa từng chơi nhưng không có nghĩa là cô không thích, mà ngược lại, đến tuổi này vẫn còn có cơ hội có người cùng cô làm những việc trẻ con này cũng là một chuyện vui vẻ, cô vui vẻ từ tận đáy lòng.
Vì thế khi cô đứng trước máy chụp ảnh tự động, nhìn Hạ Tử Tường ở bên cạnh đang làm mặt quỷ mà không nhịn được cười lớn.
Vì thế trong ảnh dán ra lò, cô đang cười tươi như hoa xuân đua nở.
Chụp ảnh xong.
Hai người liền quay về xe, anh ta chỉ vào tấm ảnh cho cô xem:" Nhìn thấy chưa, sau này em mỗi ngày đều phải cười được như thế này! "
Đồng Nhất Niệm trợn mắt:" Xấu quá, cười như đang nuốt một miếng lớn vậy! "
" Anh thích! Anh tỏ vẻ nghiêm túc, đưa tay ra: "Đưa ví tiền cho anh!"
"Làm gì vậy? Cậu hai Hạ định cướp của sao?" Cô cười rồi lấy ví tiền đưa cho anh ta: "Em bây giờ là một nha đầu nghẻo rớt mồng tơi rồi!"
Anh cười xấu xa, xé một tấm ánh trong đó ra dán vào trong ví tiền của cô, chầm chậm nói: "Yên tâm, với em thì cùng lắm anh chỉ cướp sắc thôi!"
Nói xong khóe mắt nháy một cái, thấy mặt cô hơi đỏ thì trong lòng anh ta lại rung động, trả lại ví tiền cho cô: "Khi nào buồn thì lấy ảnh ra xem, nhìn anh một chút, anh chính là niềm vui của em!"
Niềm vui.
Không có người đàn ông nào lại so sánh mình như vậy cả! Cô lại bật cười, môi hồng như cánh hoa, răng trắng như ngọc trai, da dẻ nõn nà.
"Đừng cử động!" Anh ta bỗng nói.
Cô như vậy thật khó làm người ta nhịn được, với cách hành sự trước đây của Hạ Tử Tường thì thời gian một hai tháng đã đủ để anh ta và một người phụ nữ lên giường và chia tay rồi.
Nhưng khi đối mặt với Đồng Nhất Niệm thì lại không dám làm bừa.
Chỉ là lúc này cô cười thật sự là quá quyến rũ rồi.
Ánh mắt cô như những vì sao, nhìn thấy dáng vẻ như hoa mùa xuân đua nở rực rỡ của cô làm anh ta từ từ đưa môi đến gần cô.
Phản ứng đầu tiên của Đồng Nhất Niệm là tránh đi, đúng lúc này di động của cô lại vừa hay vang lên.
Cảm ơn trời đất, cô thầm thở phào nhẹ nhõm.
Những cảnh máu chó thường luôn lặp lại, lần này lại còn diễn rất nhập tâm!
"Em nghe điện thoại!" Cô lập tức nói.
Là cuộc gọi của Thành Chân: "Chị dâu, chị mau đến đây đi!"
Sao lại đổi cách gọi thành chị dâu rồi? Anh ta chẳng phải vẫn luôn không thích cô sao? Nhưng cô cũng không còn là chị dâu của anh ta nữa!
"Xin lỗi, anh gọi nhầm số rồi!" Cô cúp máy.
Chuyện tốt của Hạ Tử Tường bị phá hoại nên trong lòng rất khó chịu.
Nhưng có một số chuyện chỉ có thể chờ đợi đúng hoàn cảnh mới có thể làm.
Lúc này hoàn toàn không có tâm trạng, anh cười khổ: "Không còn sớm nữa, để anh đưa em về!"
"Được!" Cuộc gọi bất ngờ của Thành Chân vẫn làm cô hơi lo lắng, cũng không còn tâm trạng để chơi tiếp nữa.
Cuộc điện thoại này nhất định là có liên quan đến anh, chỉ cần có liên quan đến anh thì nội tâm cô lại khó mà bình tĩnh được.
Đang là một buổi tối yên lành lại bị một cuộc gọi phá hoại thành như này, thật không biết ảnh hưởng của anh đối với cô phải đến bao giờ mới hết hoàn toàn đây?
Lạnh nhạt như người qua đường, tại sao nói ra chỉ đơn giản mấy từ nhưng làm thì lại khó như vậy chứ?
Thôi bỏ đi, cô ra lệnh cho bản thân đừng nghĩ nữa, nếu như có việc gấp gì thì Thành Chân sẽ còn gọi lại.
Nhưng đến tận khi Hạ Tử Tường đưa cô về đến nhà, di động của cô vẫn không hề vang lên, vậy nên chắc là không có chuyện gì đâu nhỉ..
Sự thấp thỏm trong lòng cô có thể buông xuống được rồi nhỉ?
Cô tất nhiên là không biết được, khi Hạ Tử Tường sắp hôn cô thì cửa xe còn chưa đóng, người nào đó và Thành Chân cũng vừa đến kịp nên đã nhìn thấy chiếc xe chói mắt và những gì xảy ra bên trong xe từ chỗ xa.
Sau khi cô về đến nhà, tắm xong, uống xong cốc sữa dưới sự giám sát của bảo mẫu thì liền ngồi xuống, nhấc lịch bàn lên.
Sau một hồi suy nghĩ liền lấy bút viết vào ngày hôm nay: Gần hơn một bước.
Sau đó lại khoanh lại.
Những ngày quan trọng trên lịch cô đều khoanh lại.
Đang định đi ngủ thì cửa phòng ngủ của cô lại vang lên tiếng gõ cộc cộc.
Muộn thế này rồi, còn ai đến gõ cửa chứ?
Cô nghi ngờ mở ra thì nhìn thấy Thành Chân đứng ngoài cửa, trên vai anh ta còn có Lục Hướng Bắc trên người đầy mùi rượu, anh vậy mà lại uống say khướt như thế này sao?
Bảo mẫu bên cạnh có chút lo lắng: "Cô chủ, tôi không cho họ vào nhưng tôi không ngăn được họ."
Lần nào cũng như vậy.
Nhưng lẽ nào vừa rồi Thành Chân gọi điện cho cô là muốn cô đi đón Lục Hướng Bắc uống say sao? Vậy thì đúng là tìm nhầm người rồi!
Bảo mẫu báo cáo xong liền sợ bị Đồng Nhất Niệm trách móc nên lập tức đi xuống.
Thành Chân hình như cũng uống không ít, chỉ là vẫn còn đỡ hơn Lục Hướng Bắc một chút, vẫn còn có thể đi vững được, dìu Lục Hướng Bắc xông vào trong phòng ngủ của Đồng Nhất Niệm.
"Này, Thành Chân, anh có nhầm không vậy! Sao lại mang anh ta vào trong chứ?" Đồng Nhất Niệm vội nói.
Thành Chân không thèm để ý cô, xông vào trong liền ném Lục Hướng Bắc xuống giường, còn mình thì quay người rời đi, vừa đi vừa nói không rõ: "Đưa..
đưa đến rồi..
tạm biệt.."
Nói xong anh ta liền đi xuống dưới, bước chân có chút lảo đảo nhưng tốc độc rất nhanh.
Đồng Nhất Niệm đuổi theo gọi lớn: "Thành Chân, anh đừng đi chứ! Đưa tên đó ra ngoài đi! Thành Chân, anh đứng lại đó cho tôi!"
Nhưng Thành Chân như không nghe thấy mà cứ đi thẳng ra khỏi cửa lớn nhà họ Đồng, đến khi cô đuổi xuống dưới thì xe của Thành Chân đã rời đi rồi.
Làm sao đây? Cô nên làm thế nào đây?
"Dì à! Mẹ nhỏ! Mọi người mau xuống đây đi!" Cô đứng giữa phòng khách hô lên, mong là họ có thể đến giúp đuổi anh ta đi, nhưng hô mấy lần vẫn không có ai trả lời.
Cô tức tối, tên đáng chết này, đúng là âm hồn bất tán mà, không biết đến bao giờ mới kết thúc đây? Chương 238: Gần hơn một bước
Đồng Nhất Niệm không thể ngờ được là Hạ Tử Tường sẽ bao trọn phòng chiếu phim hơn nữa còn đưa ra vấn đề nan giải cho rạp chiếu phim Ảnh Thành là muốn họ chiếu phim Doraemon.
Loại việc bá đạo này cũng chỉ có Hạ Tử Tường có thể làm ra được thôi.
Không nói đến vẻ mặt khó chịu của ông chủ rạp Ảnh Thành, đến cả Đồng Nhất Niệm cũng cảm thấy như vậy là có chút quá đáng! Dù cho anh ta muốn xem Doraemon thì họ cũng hoàn toàn có thể về nhà xem mà.
Nhưng Hạ Nhị chính là Hạ Nhị, trước giờ chưa bao giờ nói một là hai, nơi nào có anh ta thì anh ta chính là ông lớn, anh ta muốn đi ngang đấy thì sao.
Cuối cùng không biết Ảnh Thành đã làm cách nào, thông qua kênh nào mà cuối cùng cũng chiếu được cho họ một buổi tối toàn là Doraemon.
Không sai, đây chính là phim hoạt hình mà Đồng Nhất Niệm thích nhất, nhưng sau khi cô trưởng thành rồi thì đâu còn mấy tâm trạng để tìm về vui vẻ thời tuổi thơ nữa chứ?
Tối nay, cô thật sự rất vui.
Hạ Tử Tường để luôn xe đẩy của Ảnh Thành ở bên cạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đồ ăn vặt mà cô thích ăn, cô ăn bỏng ngô đến phát ngán luôn, dường như sự thiếu xót không được yêu đương hẹn hò mà tiến thẳng đến bước vào hôn nhân đã được bù đắp vào buổi tối nay rồi.
Còn có những câu chuyện kinh điển của Doraemon, những cuộc trò chuyện kinh điển, làm cô như trở về trước đây khi không có Lục Hướng Bắc.
Sau khi trải qua rồi cô mới biết, những ngày tháng đó đối với cô đã là yên ổn, bình lặng rồi.
Đã rút được bài học xương máu, thế gian này chỉ có bình lặng mới là hạnh phúc nhất.
Nếu như có thể, cô chấp nhận trở về quá khứ, ba cô khỏe mạnh, cô sẽ không ghét mẹ nhỏ và Nhất Lăng nữa, chỉ cần làm một Đồng Nhất Niệm yên tĩnh ở trong một góc nhỏ là được.
Vật đổi sao dời, cô như hâm nóng lại bộ phim hoạt hình tuổi thơ, hâm nóng lại cảm giác yên ổn bình lặng, tất cả có thể quay về không?
Trong lòng cô vẫn là sự buồn thương nhàn nhạt, thỉnh thoảng quay đầu có thể nhìn thấy đôi mắt trong veo của Hạ Tử Tường, bất kể bản chất của đôi mắt này có sắc bén thâm sâu thế nào nhưng khi nhìn cô thì lại trong suốt, cô chỉ cần nhìn một cái là có thể biết được tận gốc luôn, sự trong sạch ở bên trong giống như được in ra, chỉ có bóng dáng của cô chứ không giống như Lục Hướng Bắc, cứ mờ mờ ảo ảo làm cô không thể nhìn rõ được.
Trong lòng có chút than thở, hình như cũng bị Hạ Tử Tường nghe thấy, anh ta nhạy bén hỏi: "Làm sao thế? Không vui sao?"
Cô lắc đầu chậm rãi: "Hạ Nhị, đừng đối xử với em tốt quá."
"Tại sao?" Anh ta cười: "Đối xử tốt với em là mục tiêu theo đuổi của cả đời anh!"
Cô hơi nhíu mày: "Đừng mà..
em sợ em sẽ phụ lòng anh.."
"Đó là quyền của em!" Anh ta dịu dàng xoa đầu cô: "Anh đã nói rồi, anh chỉ làm những gì anh cần làm, còn em cứ tùy ý! Đừng sợ sẽ phụ lòng anh, đời này của anh đã phụ lòng rất nhiều người rồi, nếu như bị em phụ lòng thì cũng là báo ứng của anh, thế nên đừng áp lực quá, em cứ làm thế nào mà em thấy thoải mái là được."
Cô không biết nên nói gì, trong lòng dâng lên một tình cảm khó nói thành lời, làm cô cảm thấy rất khó chịu, làm cô bắt đầu do dự và giằng co.
"Niệm Niệm!" Anh nhẹ nhàng gọi tên cô: "Nếu như sự xuất hiện của anh làm em buồn thì đó cũng không phải là mong ước ban đầu của anh, anh hy vọng mình sẽ đem lại niềm vui cho em, từ nay về sau phải vui vẻ, có hiểu không?"
Cô hơi gật đầu, về điểm này thì cô tin tưởng vào Hạ Tử Tường.
"Vậy nên, đừng có quá nhiều băn khoăn lo lắng có được không? Anh không cần em làm gì cho anh cả, nếu như em vẫn cảm thấy có áp lực thì cứ coi anh là bạn tốt cũng được, giống như Thẩm Khang Kỳ và Kiệt Tây vậy, như vậy có dễ chịu hơn không?"
Cô lại gật đầu, mỉm cười với anh ta.
"Vậy mới đúng chứ!"
Khi cô mỉm cười, ngày càng có mùi vị như búp bê trong mơ, làm anh ta có một xúc động muốn ôm cô vào lòng, nhưng lại chỉ dám dịu dàng xoa đầu cô, để cô tiếp tục xem hoạt hình: "Xem cùng với em bé cũng coi như là dưỡng thai!"
Cô không nhịn được phì cười, lấy Doraemon để dưỡng thai sao? Vậy cô nên hi vọng con cô sinh ra giống Suneo mỏ nhọn hay Jaian hổ báo hay bắt nạt người khác đây?
Nhưng đây là lần đầu tiên anh ta nhắc đến con trước mặt cô nhỉ? Anh ta đến cả con của chính mình còn có thể tàn nhẫn không cần, vậy mà anh ta sẽ không để ý chuyện con của cô sao?
Được rồi, cô chỉ là tò mò thôi, tò mò xem anh ta rốt cuộc là nghĩ như thế nào.
"Hạ Nhị, nếu như nói đến quá khứ thì em cũng là người có quá khứ, em còn có con nữa.."
Bỗng nhiên, ngón tay của anh ta đè lên môi cô, ngăn cô nói tiếp, sau đó đôi môi mỏng lại mở ra bình tĩnh và đôn hậu nói ba chữ: "Anh biết." còn to hơn cả tiếng trong phim Doreamon đang chiếu.
Mọi ngôn từ đều trở nên dư thừa, anh ta biết, anh ta hiểu, anh ta chấp nhận, anh ta không để ý, anh ta có thể không cần con của mình nhưng lại có thể chấp nhận con của cô.
Tại sao? Càng như vậy, cô lại càng cảm thấy nặng nề?
"Hạ Nhị, em thật sự không tốt như vậy đâu.." Có lẽ cô đã sai rồi, sai từ đầu rồi, không nên dựa sát vào anh ta, không nên lôi anh ta xuống nước.
"Đừng nói nữa.." Giọng nói của anh ta hơi cộc cằn, ngón tay bị truyền độ ấm trên môi cô.
Cô là người từng trải, sự ái muội như vậy có nghĩa là gì, cô đều hiểu.
Cô cũng thức thời không nói nữa, chuyển sự chú ý lên Doreamon, nhưng không thể tập trung tinh thần để xem tiếp nữa.
Cô bỗng nhiên nhớ đến một câu nói, bản thân không làm được thì cũng đừng cố ép người khác làm.
Hạ Tử Tường có lẽ cũng nhìn ra cô không còn tâm trạng để xem phim nữa nên đề nghị ra ngoài, lí do là không khí trong rạp chiếu phim không tốt, ở lâu không tốt cho em bé.
Đồng Nhất Niệm không phản đối.
Thời gian còn sớm, ánh trăng cũng rất đẹp, hai người ra khỏi rạp chiếu phim cũng không lái xe mà chỉ đi bộ trong dòng người qua lại, giống như rất nhiều nam nữ bình thường khác, nếu không vì vẻ đẹp trai nổi bật của Hạ Tử Tường và vẻ xinh đẹp như búp bê của cô thì có lẽ sẽ không quá thu hút sự chú ý.
Nhưng đó chỉ là nếu thôi, không phải sao? Vì thế mọi người qua lại đều nhìn về cặp đôi nổi bật này với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Đặc biệt là Hạ Tử Tường mỗi khi có người đi ngang qua người Đồng Nhất Niệm thì đều dùng cánh tay che chắn bảo vệ cho cô, sợ họ va vào người cô, sự chăm sóc như vậy thể hiện trước mặt người khác sao có thể không làm họ ngưỡng mộ chứ?
Vì thế cặp đôi vô cùng thu hút ánh nhìn này cũng lại thu hút sự chú ý của một số người nào đó, người âm thầm theo dõi, bóng dáng với ánh nhìn đầy ghen tức nhìn họ rồi liền gọi một cuộc điện thoại: "Anh Lục, là em..
có một chuyện em không biết là có nên nói cho anh biết không, tiên nữ nhỏ thuần khiết trong trắng trong mắt anh lúc này đang thông đồng cùng người đàn ông khác đấy! Anh không tin thì tự đến mà xem.."
Hạ Tử Tường một bên bảo vệ Đồng Nhất Niệm đi về phía trước, ánh mắt vẫn quét về phía sau.
Sau khi anh ta nhìn thấy một thân hình người con gái gầy yếu ở chỗ tối thì trong mắt liền hiện lên sự lạnh lẽo cười lạnh.
Tối nay là lần đầu tiên anh ta và Đồng Nhất Niệm chính thức hẹn hò, anh ta sẽ không để cho bất cứ nhân tố nào phá hoại bầu không khí.
Tuy sự lạnh lẽo có xẹt qua nhưng rất nhanh sau đó anh ta vẫn ở bên cạnh cô, đi bộ cùng cô, giúp cô nhìn xe đến xe đi, cùng cô ngắm nghía những cửa hàng đồ thủ công bên đường.
Khi đi qua một cửa hàng chụp ảnh dán trên đường lớn, anh ta bỗng nhiên giữ chặt tay cô, cười nhẹ: "Đi theo anh!"
Anh ta chưa bao giờ chụp ảnh dán cả, giống như cô chưa bao giờ chơi búp bê tây dương vậy, rất nhiều đồ chơi bé gái thích chơi cô đều chưa từng chơi nhưng không có nghĩa là cô không thích, mà ngược lại, đến tuổi này vẫn còn có cơ hội có người cùng cô làm những việc trẻ con này cũng là một chuyện vui vẻ, cô vui vẻ từ tận đáy lòng.
Vì thế khi cô đứng trước máy chụp ảnh tự động, nhìn Hạ Tử Tường ở bên cạnh đang làm mặt quỷ mà không nhịn được cười lớn.
Vì thế trong ảnh dán ra lò, cô đang cười tươi như hoa xuân đua nở.
Chụp ảnh xong.
Hai người liền quay về xe, anh ta chỉ vào tấm ảnh cho cô xem: "Nhìn thấy chưa, sau này em mỗi ngày đều phải cười được như thế này!"
Đồng Nhất Niệm trợn mắt: "Xấu quá, cười như đang nuốt một miếng lớn vậy!"
"Anh thích! Anh tỏ vẻ nghiêm túc, đưa tay ra:" Đưa ví tiền cho anh! "
" Làm gì vậy? Cậu hai Hạ định cướp của sao? "Cô cười rồi lấy ví tiền đưa cho anh ta:" Em bây giờ là một nha đầu nghẻo rớt mồng tơi rồi! "
Anh cười xấu xa, xé một tấm ánh trong đó ra dán vào trong ví tiền của cô, chầm chậm nói:" Yên tâm, với em thì cùng lắm anh chỉ cướp sắc thôi! "
Nói xong khóe mắt nháy một cái, thấy mặt cô hơi đỏ thì trong lòng anh ta lại rung động, trả lại ví tiền cho cô:" Khi nào buồn thì lấy ảnh ra xem, nhìn anh một chút, anh chính là niềm vui của em! "
Niềm vui.
Không có người đàn ông nào lại so sánh mình như vậy cả! Cô lại bật cười, môi hồng như cánh hoa, răng trắng như ngọc trai, da dẻ nõn nà.
" Đừng cử động! "Anh ta bỗng nói.
Cô như vậy thật khó làm người ta nhịn được, với cách hành sự trước đây của Hạ Tử Tường thì thời gian một hai tháng đã đủ để anh ta và một người phụ nữ lên giường và chia tay rồi.
Nhưng khi đối mặt với Đồng Nhất Niệm thì lại không dám làm bừa.
Chỉ là lúc này cô cười thật sự là quá quyến rũ rồi.
Ánh mắt cô như những vì sao, nhìn thấy dáng vẻ như hoa mùa xuân đua nở rực rỡ của cô làm anh ta từ từ đưa môi đến gần cô.
Phản ứng đầu tiên của Đồng Nhất Niệm là tránh đi, đúng lúc này di động của cô lại vừa hay vang lên.
Cảm ơn trời đất, cô thầm thở phào nhẹ nhõm.
Những cảnh máu chó thường luôn lặp lại, lần này lại còn diễn rất nhập tâm!
" Em nghe điện thoại! "Cô lập tức nói.
Là cuộc gọi của Thành Chân:" Chị dâu, chị mau đến đây đi! "
Sao lại đổi cách gọi thành chị dâu rồi? Anh ta chẳng phải vẫn luôn không thích cô sao? Nhưng cô cũng không còn là chị dâu của anh ta nữa!
" Xin lỗi, anh gọi nhầm số rồi! "Cô cúp máy.
Chuyện tốt của Hạ Tử Tường bị phá hoại nên trong lòng rất khó chịu.
Nhưng có một số chuyện chỉ có thể chờ đợi đúng hoàn cảnh mới có thể làm.
Lúc này hoàn toàn không có tâm trạng, anh cười khổ:" Không còn sớm nữa, để anh đưa em về! "
" Được! "Cuộc gọi bất ngờ của Thành Chân vẫn làm cô hơi lo lắng, cũng không còn tâm trạng để chơi tiếp nữa.
Cuộc điện thoại này nhất định là có liên quan đến anh, chỉ cần có liên quan đến anh thì nội tâm cô lại khó mà bình tĩnh được.
Đang là một buổi tối yên lành lại bị một cuộc gọi phá hoại thành như này, thật không biết ảnh hưởng của anh đối với cô phải đến bao giờ mới hết hoàn toàn đây?
Lạnh nhạt như người qua đường, tại sao nói ra chỉ đơn giản mấy từ nhưng làm thì lại khó như vậy chứ?
Thôi bỏ đi, cô ra lệnh cho bản thân đừng nghĩ nữa, nếu như có việc gấp gì thì Thành Chân sẽ còn gọi lại.
Nhưng đến tận khi Hạ Tử Tường đưa cô về đến nhà, di động của cô vẫn không hề vang lên, vậy nên chắc là không có chuyện gì đâu nhỉ..
Sự thấp thỏm trong lòng cô có thể buông xuống được rồi nhỉ?
Cô tất nhiên là không biết được, khi Hạ Tử Tường sắp hôn cô thì cửa xe còn chưa đóng, người nào đó và Thành Chân cũng vừa đến kịp nên đã nhìn thấy chiếc xe chói mắt và những gì xảy ra bên trong xe từ chỗ xa.
Sau khi cô về đến nhà, tắm xong, uống xong cốc sữa dưới sự giám sát của bảo mẫu thì liền ngồi xuống, nhấc lịch bàn lên.
Sau một hồi suy nghĩ liền lấy bút viết vào ngày hôm nay: Gần hơn một bước.
Sau đó lại khoanh lại.
Những ngày quan trọng trên lịch cô đều khoanh lại.
Đang định đi ngủ thì cửa phòng ngủ của cô lại vang lên tiếng gõ cộc cộc.
Muộn thế này rồi, còn ai đến gõ cửa chứ?
Cô nghi ngờ mở ra thì nhìn thấy Thành Chân đứng ngoài cửa, trên vai anh ta còn có Lục Hướng Bắc trên người đầy mùi rượu, anh vậy mà lại uống say khướt như thế này sao?
Bảo mẫu bên cạnh có chút lo lắng:" Cô chủ, tôi không cho họ vào nhưng tôi không ngăn được họ.
"
Lần nào cũng như vậy.
Nhưng lẽ nào vừa rồi Thành Chân gọi điện cho cô là muốn cô đi đón Lục Hướng Bắc uống say sao? Vậy thì đúng là tìm nhầm người rồi!
Bảo mẫu báo cáo xong liền sợ bị Đồng Nhất Niệm trách móc nên lập tức đi xuống.
Thành Chân hình như cũng uống không ít, chỉ là vẫn còn đỡ hơn Lục Hướng Bắc một chút, vẫn còn có thể đi vững được, dìu Lục Hướng Bắc xông vào trong phòng ngủ của Đồng Nhất Niệm.
" Này, Thành Chân, anh có nhầm không vậy! Sao lại mang anh ta vào trong chứ? "Đồng Nhất Niệm vội nói.
Thành Chân không thèm để ý cô, xông vào trong liền ném Lục Hướng Bắc xuống giường, còn mình thì quay người rời đi, vừa đi vừa nói không rõ:" Đưa..
đưa đến rồi..
tạm biệt..
"
Nói xong anh ta liền đi xuống dưới, bước chân có chút lảo đảo nhưng tốc độc rất nhanh.
Đồng Nhất Niệm đuổi theo gọi lớn:" Thành Chân, anh đừng đi chứ! Đưa tên đó ra ngoài đi! Thành Chân, anh đứng lại đó cho tôi! "
Nhưng Thành Chân như không nghe thấy mà cứ đi thẳng ra khỏi cửa lớn nhà họ Đồng, đến khi cô đuổi xuống dưới thì xe của Thành Chân đã rời đi rồi.
Làm sao đây? Cô nên làm thế nào đây?
" Dì à! Mẹ nhỏ! Mọi người mau xuống đây đi!"Cô đứng giữa phòng khách hô lên, mong là họ có thể đến giúp đuổi anh ta đi, nhưng hô mấy lần vẫn không có ai trả lời.
Cô tức tối, tên đáng chết này, đúng là âm hồn bất tán mà, không biết đến bao giờ mới kết thúc đây?.