Âu Dương Nghiên thuộc kiểu người có gương mặt minh tinh điển hình, gương mặt chỉ lớn bằng bàn tay rất ăn hình, đôi mắt không phải kiểu bình hoa đơn thuần trống rỗng vô thần mà mang đầy vẻ trí tuệ khi nhìn xung quanh.
Cô ta không chỉ là một người phụ nữ đẹp mà còn là một người phụ nữ thông minh, những câu hỏi đặt ra cho Lục Hướng Bắc rất chuyên nghiệp, có thể nhìn ra cô ta đã chuẩn bị rất kĩ vì buổi phỏng vấn này.
Hơn nữa từ biểu hiện của cô ta có thể thấy cô ta có tư duy rất rành mạch, phản ứng rất nhanh nhẹn, hỏi đáp với Lục Hướng Bắc rất ăn ý, cũng rất hay.
Người phụ nữ này rất xứng với Lục Hướng Bắc.
Trong lòng cô âm thầm đánh giá, cô ta chắc chắn là không có nhiều tật xấu như mình đâu nhỉ?
Âu Dương Nghiên nhìn rất rạng rỡ thông minh, nói chuyện rất rõ ràng rành mạch, chắc tính cách cũng rất thẳng thắn, nói một là một, hai là hai không hề giống cô vừa bướng bỉnh, khó chịu, khi nói chuyện thường không kiêng nể người ta.
Trong lòng cô bỗng nhiên có chút khó chịu, muốn đổi kênh, tay nắm lấy điều khiển nhưng lại không ấn xuống được.
Lại nghe thấy Âu Dương Nghiên bảo nhân viên chuyển ống kính về phía màn hình tinh thể lỏng của trưởng quay, Âu Dương Nghiên nói muốn tiết lộ ảnh cũ của Lục Hướng Bắc, còn hỏi Lục Hướng Bắc có sợ không.
Ánh mắt đó của Âu Dương Nghiên giống như một em gái hàng xóm nghịch ngợm, giống như đang nhõng nhẽo với anh trai vậy.
Nụ cười trên mặt Lục Hướng Bắc cũng sâu hơn, ánh mắt nhìn Âu Dương Nghiên có thêm chút tin tưởng của người quen biết đã lâu, ngôn ngữ dường như cũng bị Âu Dương Nghiên ảnh hưởng mà hài hước hơn: "Tất nhiên..
Sợ chứ..
Sợ những bức ảnh cô đào ra sẽ dọa đến mọi người đêm nay ngủ gặp ác mộng đấy!"
"Cục trưởng Lục khiêm tốn rồi, cục trưởng Lục dù bất cứ lúc nào cũng đẹp trai ngời ngời, nếu như có thật sự nằm mơ thì cũng là giấc mơ đẹp thôi! Tất nhiên là trừ các phần tử tội phạm ra!"
Cùng với mấy lời nói đùa của Âu Dương Nghiên, màn hình lớn xuất hiện một bức ảnh của một bé trai thắt khăn quàng đỏ, trên cánh tay còn đeo băng tay ba gạch.
Lúc đó anh bao nhiêu tuổi nhỉ? Chín mười tuổi sao? Tuy tuổi còn nhỏ nhưng ánh mắt rất sống động, anh trong bức ảnh đang đi kiểm tra sao?
Lúc trước khi còn đi học luôn có cán bộ đeo khăn quàng đỏ và băng tay ba gạch kiểm tra khăn quàng đỏ, huy hiệu trường, dáng vẻ, vệ sinh gì đó.
Đồng Nhất Niệm thưởng xuyên quên thắt khăn quàng đỏ, luôn cảm thấy những cán bộ này rất khó chịu rất đáng ghét.
Sau đó vấn đề thắt khăn quàng đỏ giải quyết thế nào nhỉ? Hình như là Kiệt Tây mỗi ngày đều chuẩn bị giúp cô một chiếc khăn quàng đỏ, khi cô quên sẽ mang đến cho cô.
Kiệt Tây ngoan ngoãn thật là không biết cậu ta đã mua bao nhiêu khăn quàng đỏ từ khi học tiểu học nữa! Chắc cũng thành nhà buôn mua số lượng lớn khăn quàng đỏ rồi!
Thì ra từ khi đó Lục Hướng Bắc cũng đã thuộc về loại người đối nghịch với cô rồi, chẳng trách mà không hợp nổi.
Cô vừa nghĩ khoé môi lại cong lên, nụ cười dịu dàng mơ mộng hiện lên khoé môi vì dáng vẻ anh khi đó.
Giọng đùa vui vẻ của Âu Dương Nghiên vang lên: "Thì ra cục trưởng Lục từ nhỏ đã làm công việc chấp pháp rồi.."
Một câu nói đã làm cho khán giả cả trường quay cười ầm lên, hình như không khí trưởng quay càng tốt hơn.
Sau đó, Âu Dương Nghiên lại tiếp tục phát mấy bức ảnh khác, có ảnh Lục Hướng Bắc khi học cấp hai, cũng có ảnh anh bên bờ sông Seine, và cả ảnh anh mặc cảnh phục ở tổng bộ cảnh sát quốc tế.
Cuối cùng Âu Dương Nghiên hỏi anh: "Cục trưởng Lục có hài lòng với các bức ảnh của mình không?"
Lục Hướng Bắc rất phối hợp mỉm cười: "Sao tôi lại cảm thấy có áp lực nhỉ?"
"Ồ, áp lực từ đâu chứ?" Âu Dương Nghiên mở to mắt hỏi.
"Khả năng trinh thám của các bạn thật lợi hại! Đã tìm được những bức ảnh này ở đâu vậy? Có những tấm mà bản thân tôi còn không có! Đây chẳng phải là cướp cơm của cảnh sát chúng tôi hay sao?" Anh cười nói đùa.
Âu Dương Nghiên tỏ vẻ đắc ý, ánh mắt đó rõ ràng là đang nói, chúng ta có quan hệ gì chứ? Tìm mấy tấm ảnh này có gì khó đâu?
Màn hình dừng lại ở bức ảnh anh mặc cảnh phục, Âu Dương Nghiên chuyển chủ đề sang những vấn đề liên quan: "Cục trưởng Lục, theo như tôi biết, anh vốn là làm việc ở cảnh sát quốc tế, tại sao lại về nước gia nhập cơ quan công an? Ở đây có câu chuyện gì sao?"
Liên quan đến vụ án Lục Hướng Bắc làm nội gián, trước đây truyền thông đều không đào sâu, trên báo chí chỉ trần thuật mấy cậu đơn giản về quá trình phá án thôi, cũng không nói cụ thể anh hùng phá án là ai.
Âu Dương Nghiên rất thông minh, biết được điểm hấp dẫn nhất của tiết mục là ở đâu, một vụ án chấn động trung ương tất nhiên là nhận được mối quan tâm của rất nhiều người, mấy bài báo đơn giản của truyền thông không thể đáp ứng được sự tò mò của mọi người, đặc biệt là nếu như trong cậu chuyện phá án lại có thêm những tình cảm luân lí đặc sắc thì tỉ suất người xem tiết mục sẽ được nâng lên rất cao.
Nhưng vấn đề này cũng là chủ đề mà Lục Hướng Bắc vẫn luôn né tránh.
Anh nghĩ rồi chuyển ánh mắt về phía máy quay, ánh mắt đó dường như nhìn một người nào đó tình cảm nồng nàn trước ti vi vậy: "Tại sao lại quay về..
Tôi nghĩ là lá rụng về cội thôi, gốc rễ của tôi ở đây.
Chẳng phải người ta thường ví một cuộc phưu lưu như một con diều sao? Vậy thì tôi cũng là một con diều, dù có bay xa đến thế nào thì dây diều của tôi vẫn luôn nằm trong tay người thân của tôi."
Người thân..
Là chỉ ai?
"Chị, sao em cứ cảm thấy câu này là anh rể nói cho chị nghe vây? Chị nhìn ánh mắt của anh ấy xem, giống như đang nhìn chị vậy.." Nhất Lăng bỗng nhiên nói.
Giọng nói khi anh nói chuyện giống như tiếng đàn violin vậy, âm thanh dày sâu vang xa sớm đã làm lay động sợi đàn trong tim cô rồi, cô nghe thấy tiếng trái tim mình đang nhảy nhót, sau khi nghe câu nói này của Nhất Lăng lại càng đập mạnh hơn, bèn nói: "Bớt nói linh tinh đi! Người thân của anh ta còn có bố mẹ anh ta mà!"
"Nhưng..
Anh rể không phải là trẻ mồ côi sao?" Nhất Lăng thấy kì lạ.
Đồng Nhất Niệm lúc này mới nhớ ra là mẹ nhỏ và Nhất Lăng không biết gì về anh! Bất giác lại cảm thấy buồn cười, ngoài buồn cười thì nhiều hơn trong đó là sự chua xót.
Lục Hướng Bắc là anh rể của con bé, là ba ruột của con cô nhưng người nhà cô lại không biết gì về anh cả.
Ngược lại người dẫn chương trình này lại hiểu rất rõ về anh, những tấm ảnh cũ đó, thời trẻ tuổi của anh lại không hề có chút vết tích gì của cô cả? Nước Pháp là một đất nước rất lãng mạn, anh đã trải qua một câu chuyện như thế nào đây? Ảnh bên bờ sông Seine sao? Nếu như cô không nghe nhầm thì vừa rồi Nhất Lăng có nói Âu Dương Nghiên cũng là nghiên cứu sinh học thạc sĩ ở Pháp, bên bờ sông Seine kia liệu có dấu vết chụp ảnh chung của họ không?
Nghĩ đến đây lại càng làm cho trái tim xót xa vô cùng, chẳng phải anh đã không còn có quan hệ gì với mình nữa rồi sao? Sự chua xót này là sao đây? Mặc kệ anh có chụp ảnh với ai, nắm tay ai thì có liên quan gì đến cô đâu!
Ngón tay cô động một cái liền đổi kênh.
"Ấy, chị, đừng đổi mà, xem cái này đi!" Nhất Lăng nhảy đến cướp mất điều khiển rồi lại đổi về kênh cũ.
"Em xem đi, chị đi ngủ đây!" Đã vậy thì dành mắt không thấy tim không phiền vậy.
Cô đi chầm chậm lên tầng về phòng ngủ.
Trên đường đi vẫn nghe thấy tiếng Âu Dương Nghiên chưa chịu thua hỏi anh: "Cục trưởng Lục, nghe nói trong vụ án càn quét xã hội đen kinh động thành phố trước đây anh là công thần lớn nhất trong việc phá án, anh có thể kể chi tiết về vụ án không?"
Đồng Nhất Niệm có chút đồng tình với Âu Dương Nghiên, thì ra con người Lục Hướng Bắc này không chỉ thâm sâu khó dò ở trước mặt mình.
Âu Dương Nghiên đó bày ra vẻ quen biết anh từ khi còn trẻ thậm chí còn biết rõ ba đời tổ tông nhà anh, dường như đã ở bên anh rất lâu rồi nhưng thì ra cũng không hiểu anh lắm.
Nếu như Âu Dương Nghiên thật sự muốn tóm được anh thì không nên nói ra chuyện này.
Mục đích hành động này của Âu Dương Nghiên là gì? Tiết lộ quá khứ của anh sao? Khen ngợi sự hy sinh vĩ đại của anh sao? Hay chỉ đơn giản là vì tỉ suất người xem tiết mục của mình đây?
Cô không biết mà cũng không muốn biết.
Đáp án của Lục Hướng Bắc không nhanh không chậm như cô dự đoán: "Vụ án này là công lao của tất cả các cán bộ công an đã tham gia, là kết quả mọi người đoàn kết lại có được.
Vụ án này không phải bất cứ một cá nhân nào phá được.
Hơn nữa, bảo vệ trật tự trị an xã hội, bảo vệ an toàn của nhân dân là chức trách của chúng tôi, cũng là nghĩa vụ mà chúng tôi nên làm, thật sự không đáng lấy ra để tuyên dương, nếu như lấy nghĩa vụ cơ bản ra nói thành công lao sợ sẽ làm chúng tôi cảm thấy xấu hổ vã mồ hôi mất."
Đúng là cục trưởng, là lãnh đạo mà, rất biết nói giọng quan cách!
Kiểu quan cách này của Lục Hướng Bắc đã chặn mất khả năng hỏi tiếp của Âu Dương Nghiên, hơn nữa lời nói sắc bén, nếu như Âu Dương Nghiên còn tiếp tục hỏi nữa chắc sẽ không được hay lắm.
Nhưng, người được coi là thông minh trong mắt Đồng Nhất Niệm là Âu Dương Nghiên vào lúc quan trọng này lại bị mờ mắt vì lợi ích trước mắt mà tiếp tục hỏi: "Cục trưởng Lục, nghe nói vì vụ án này mà vợ anh ly hôn với anh rồi sao?"
Đồng Nhất Niệm cười đóng cửa phòng ngủ lại, khóa mọi âm thanh ở bên ngoài.
Cô đã không còn quan tâm đến câu trả lời của anh nữa.
Nghe nói tiết mục này của Âu Dương Nghiên thường rất khắc nghiệt, đặt câu hỏi khắc nghiệt, không hề sợ ép khách mời đến mức không biết nói gì, dù cho đối phương là thị trưởng thì cô ta cũng không nể tình chút nào, hơn nữa nội dung bao hàm của tiết mục rất rộng, từng anh hùng đương thời trong tiết mục của cô ta đều bị mổ xẻ mọi mặt, bất kể là ai, trong tiết mục của cô ta sẽ không còn là một hình tượng lãnh đạo sáng chói ngồi trên ghế chính mà đều là người có máu có thịt có tình cảm cả.
Trong những chương trình trước đây, còn có lãnh đạo bị cô ta làm cho khóc tại chỗ luôn.
Đây chính là chỗ thu hút trong tiết mục của cô ta, được rất nhiều người thừa nhận, tất nhiên cũng có người bỏ phiếu phản đối, cho rằng lãnh đạo không phải là minh tinh, không thích hợp bị đào ra hết thông tin một cách triệt để như vậy.
Nhưng bất kể người khác nói thế nào thì Âu Dương Nghiên vẫn làm theo ý mình, dù sao thì hậu thuẫn sau lưng cô ta vẫn ở đó, không phải ai cũng dám đắc tội với cô ta.
Xem ra cô ta cũng định dùng cách cũ để đối phó với Lục Hướng Bắc rồi!
Cô vừa ngồi xuống định chỉnh lí một chút tài liệu cần thiết cho công việc ngày mai thì nghe thấy tiếng di động vang lên, là Di Đóa gọi đến.
Cô không suy nghĩ mà nhận luôn, Di Đóa vội hỏi: "Cậu có đang xem ti ti không?"
"Không có." Cô trả lời nhàn nhạt.
"Câu mau nghe đi!" Đầu bên kia truyền đến tiếng nhạc của "nhân vật thời đại" sau khi hết quảng cáo..