Tại nhà hát kịch.
Xem nhạc kịch xong thì trời sắp vào khuya rồi, gió đêm thổi lên người rất lạnh.
Hạ Tử Tường là người thế nào chứ? Những lúc thế này chính là lúc để thể hiện sự ân cần, tất nhiên một nửa là thể hiện ân cần, còn nửa còn lại là xuất phát từ sự quan tâm thật sự.
Thậm chí không hỏi cô có lạnh không mà cởi luôn áo khoác ra khoác cho cô, sau đó cánh tay cũng rất tự nhiên ôm lấy vai cô không hề có ý định buông ra nữa.
Trước mặt cô anh ta đều rất căng thẳng, rất thận trọng, dù là động tác khoác vai cũng làm rất cẩn thận.
Việc này hoàn toàn không giống với anh ta, đã bao giờ anh ta qua đánh giá và quyết định qua lại với một người phụ nữ đâu, anh ta toàn là lên giường trước rồi mới định đoạt sau, anh ta không thể không nghi ngờ, con người trước đây của anh ta có phải là anh ta không nữa?
Áo khoác của anh ta có một mùi hương hoàn toàn xa lạ, bao gồm bờ vai của anh ta đặt trên vai cô cũng có cảm giác hoàn toàn khác.
Cô có chút không tự nhiên, nhưng cũng không né tránh.
Có những chuyện sớm muộn gì cũng phải đối mặt thôi.
"Còn lạnh không?" Tay anh ta mạnh hơn để khoảng cách giữa bản thân và cô được gần hơn, giữa hai người đã không còn kẽ hở.
Cô cười, có chút không tự nhiên sau đó lắc đầu.
Anh ta rất nhạy bén, cảm giác được sự căng thẳng của cô nên định hòa hoãn một chút không khí.
Anh ta than thở: "Phụ nữ các em thật kì lạ, rõ ràng đã vào thu rồi mà còn mặc váy! Đặc biệt chỉ là đến xem một buổi nhạc kịch thôi mà còn mặc mấy cái lễ phục hở vai kia, lẽ nào mặc ít vải thì nhìn đẹp hơn sao?"
Cô cười thật: "Đó chẳng phải là vì đàn ông các anh thích phụ nữ mặc ít vải sao?"
"Đây đúng là oan quá!" Anh ta lớn tiếng kêu oan: "Trước tiên là vì phụ nữ mặc ít nên đàn ông mới bị thu hút mà nhìn đấy chứ!"
Cô cười nói: "Chẳng trách hôm nay không có ai nhìn tôi, là vì mặc như thế này sao, cậu hai Hạ đi xem nhạc kịch cùng với tôi chắc sẽ không cảm thấy mất mặt đấy chứ?"
Cô vươn tay áo ra, bên trong là một chiếc váy màu xanh lá cây dài tay phổ thông, sáng nay mặc rồi cũng không vì đi xem nhạc kịch mà phải thay nó ra.
Hình như những người phụ nữ đi xem nhạc kịch đi ra từ phòng VIP riêng đều mặc lễ phục thêm khăn choàng lông.
"Em nói xem?" Hạ Tử Tường lườm cô: "Anh đúng là thấy mất mặt tận đến nhà rồi, mới xem được một nửa đã ngủ mất tiêu rồi!"
Cô ngại ngùng cười, phụ nữ có thai ham ngủ chứ không phải là lỗi của cô.
Từ nhà hát kịch đến bãi đỗ xe phải đi xuống một đoạn bậc thang dài.
Trăng đêm nay rất đẹp, ánh trăng sáng chiếu xuống bậc thềm, từng bậc từng bậc giống như được mạ bạc.
Hạ Tử Tường đi chậm lại, đi cuối cùng sau đám đông cùng cô thì mới có thể nhìn thấy ánh trăng đẹp như vậy.
Ánh trăng như thế này rất hợp để nói chuyện yêu đương.
Anh ta nghĩ vậy.
Nhưng sau khi đám đông rời đi thì còn lại một người phụ nữ đang vuốt tóc đứng ở giữa kia là ai?
Anh mắt anh ta trở nên sắc lạnh, không để ý mà ôm chặt lấy vai Đồng Nhất Niệm.
Người phụ nữ đó là Ngũ Nhược Thủy.
Ánh mắt, khí chất đó, gương mặt tái nhợt đó đứng dưới ánh trăng lại làm anh ta nghĩ đến ma nữ.
Anh ta không định trốn tránh nhưng bên cạnh còn có Đồng Nhất Niệm.
"Đi bên kia đi!" Anh ta ôm lấy vai Đồng Nhất Niệm đi sang lối khác.
Giọng nói sắc bén của Ngũ Nhược Thủy vang lên: "Làm sao thế cậu hai Hạ nhìn thấy tôi lại muốn trốn sao? Là đang sợ tôi sao?"
Hạ Tử Tường cúi đầu nhìn Đồng Nhất Niệm, Đồng Nhất Niệm cũng cười: "Tôi đã biết trước rồi!"
"Xin lỗi.." Anh ta tự trách, là do bản thân anh ta không xử lí tốt vấn đề, là do sự hoang đường trước đây của anh ta đã làm phiền đến cô.
Cô cảm thấy rất khôi hài, cô và Ngũ Nhược Thủy đúng là bát tự tương khắc, bây giờ đã luyện đến mức thờ ơ rồi.
Thật ra Ngũ Nhược Thủy chưa bao giờ là đối thủ của cô.
"Hạ Tử Tường, anh có bản lĩnh thì lại chạy đi!" Ngũ Nhược Thủy đã đi đến trước mặt.
"Cô rốt cuộc là muốn thế nào?" Hạ Tử Tường một tay ôm lấy Đồng Nhất Niệm bảo vệ cô, rồi quay lại hỏi.
Ngũ Nhược Thủy bị anh ta gào lên như vậy nước mặt lại lã chã: "Anh hung dữ với em sao? Em mang thai với anh, cũng vì anh phá thai mà anh không thể dịu dàng một chút thì thôi lại còn hung giữ với em sao?"
Anh cố nhịn: "Nếu như cô biết tôi là người như vậy thì còn đến làm gì? Tự rước nhục vào mình sao? Hay là chê phí chia tay còn ít?"
Anh ta chưa bao giờ muốn che giấu sự hư hỏng của mình, nhưng trước mặt người phụ nữ mình yêu anh ta lại cảm thấy không có chỗ dung thân, càng ghét cay ghét đắng bản thân mình trong quá khứ, nếu như trên thế giới này thật sự có thuốc rửa tội thì tốt biết bao, anh ta nhất định sẽ rửa sạch quá khứ của mình để mình có thể xứng đáng với người con gái bên cạnh này!
"Cậu hai Hạ, em chưa bao giờ cần phí chia tay, em từng nói rồi, cái em cần chỉ có anh, em yêu anh, em đã trao tất cả mọi thứ mình có cho anh rồi, anh là người đàn ông đầu tiên cũng là duy nhất của em! Sao anh lại có thể đối xử với em như vậy chứ?" Cô ta nói xong liền lấy tay che mồm, nước mắt không ngừng rơi, dáng vẻ vô cùng đau lòng tuyệt vọng.
Hạ Tử Tường trừng mắt với cô ta, ánh mắt ngày càng lạnh lẽo: "Ngũ Nhược Thủy, lời tôi từng nói cô đã quên hết rồi sao?"
"Em không quên!" Cô ta khóc hét lên: "Anh bảo em đừng bao giờ đến gần anh nữa, anh nói em chỉ là một trong rất nhiều đồ chơi của anh, anh nói nếu như em còn dám đến quấy nhiễu anh thì sẽ làm em biến mất khỏi thành phố này..
em nhớ hết..
em nhớ hết tất cả những gì anh từng nói..
nhưng em không làm được..
em thật sự không làm được..
cậu hai Hạ..
em không thể không có anh.."
"Vậy thì..
cô muốn biến mất sao?" Ánh mắt anh ta trầm xuống, ánh sáng ngưng tụ lộ ra vẻ lạnh lẽo.
Cô ta hình như hơi sợ hãi, ánh mắt nghi ngờ bỗng nhiên lại hướng về Đồng Nhất Niệm: "Đồng Nhất Niệm, cô nhìn thấy chưa, anh ta là người như vậy đó, cô còn dám ở bên cạnh anh ta sao? Tôi là một cô gái trong sạch ở cùng anh ta mà anh ta còn không coi ra gì thì cô tưởng là anh ta sẽ coi cô là báu vật được sao?"
Đồng Nhất Niệm chỉ yên tĩnh nhìn cô ta không nói gì cả.
Giao đấu vơi Ngũ Nhược Thủy nhiều rồi nên cô cũng mệt với trò chơi này rồi.
Trong chuyện tình yêu này, cô luôn cho rằng đó là việc của hai người, Ngũ Nhược Thủy và Hạ Tử Tường là chuyện của hai người họ, cô với Hạ Tử Tường là chuyện của bản thân cô và Hạ Tử Tường.
Giống như chuyện ban đầu của cô và Lục Hướng Bắc cũng là chuyện của hai người bọn cô, dù cho bọn họ chia tay thì cũng tuyệt đối không phải là vì có nhiều hơn một Ngũ Nhược Thủy hoặc Oanh Oanh hay Như Kiều, mà chỉ vì bản thân họ mà thôi.
Hạ Tử Tường nghe lời của Ngũ Nhược Thủy lại không giữ được bình tĩnh, giọng nói nghiêm trọng như giấu kiếm: "Ngũ Nhược Thủy, đừng có so sánh bản thân cô với Niệm Niệm, cô không xứng!"
Anh ta rất hoang mang, cánh tay ôm Đồng Nhất Niệm chặt hơn, anh ta rất sợ Đồng Nhất Niệm sẽ nghĩ như vậy thật.
Không sai, Hạ Tử Tường luôn tuyệt tình với mọi phụ nữ nhưng chỉ với Đồng Nhất Niệm là sẽ không, nhưng hiện tại không thể nào giải thích được, chỉ có thể chờ sau khi sự việc qua đi rồi nhận lỗi với cô thôi.
Trên mặt Ngũ Nhược Thủy mang theo vẻ thê lương, nhìn hai người họ to nhỏ với nhau rồi nói: "Em không xứng sao? Sao em lại không xứng? Em có chỗ nào không bằng chị ta? Hạ Tử Tường, là do công phu trên giường không bằng chị ta sao? Trừ cái này ra em thật sự không nghĩ được cái gì khác nữa, em trong sạch hơn, đơn thuần hơn, xinh đẹp hơn chị ta, mắt đàn ông các anh đều mù hết rồi sao?"
Tay rảnh rỗi còn lại của Hạ Tử Tường đã nắm chặt thành nắm đấm, còn vang lên cả tiếng rắc rắc, giận dữ, ngọn lửa tức giận trong mắt anh ta đang bùng cháy: "Ngũ Nhược Thủy, Hạ Nhị tôi không đánh phụ nữ nhưng không có nghĩa là không đánh kẻ đê tiện! Cô còn dám nhục mạ Niệm Niệm thêm một câu tôi sẽ đánh cho cô bay ra xa ngay tại đây, cô có tin không!"
Ngũ Nhược Thủy hình như cũng biết sợ rồi, sau khi để lộ vẻ kinh sợ thì đột nhiên rầm một cái quỳ xuống trước mặt Đồng Nhất Niệm, ôm lấy đầu gối cô mà khóc lớn: "Chị Niệm Niệm, cứu em với, đừng giành cậu hai Hạ với em nữa có được không? Tại sao chị luôn giành với em vậy? Trước đây thì giành anh Lục với em, bây giờ chị không cần anh Lục nữa thì lại giành cậu hai Hạ với em! Chị Niệm Niệm, em và chị khác nhau, chị còn có rất nhiều người quan tâm chị nhưng còn em thì không có gì cả, chị gái chết rồi, anh Lục cũng không quan tâm em nữa, chỉ còn cậu hai Hạ thôi, chị không thể giành mất hi vọng cuối cùng của em được! Chị Niệm Niệm, em cầu xin chị đấy.."
Đồng Nhất Niệm không ngờ là cô ta sẽ như vậy, may mà Hạ Tử Tường vẫn ôm chặt cô nếu không Ngũ Nhược Thủy đột ngột va vào cô như vậy sẽ làm cô ngã mất.
"Cô buông tôi ra! Cô đứng lên trước.."
Lời của Đồng Nhất Niệm còn chưa nói xong thì đã thấy một tay của Hạ Tử Tường giằng ra, rõ ràng là đã rất mạnh tay, tay Ngũ Nhược Thủy còn không ôm được lấy đầu gối cô nữa.
"Ai là hi vọng của cô chứ? Cô lập tức cút đi cho tôi!" Sự nhẫn nhịn của Hạ Tử Tường đã đến cực hạn nên lời nói cũng trở nên thô bạo.
Ngũ Nhược Thủy bị bỏ mặc nhưng vẫn hoàn toàn không để ý đến sự tức giận của Hạ Tử Tường, xà vào lòng anh ta, ôm chặt lấy anh ta khóc lớn: "Không.
Cậu hai Hạ, em không đi, em nhất quyết không đi đâu, em không thể không có anh được!"
Hạ Tử Tường sợ cứ lôi kéo thế này sẽ va vào Đồng Nhất Niệm liền buông Đồng Nhất Niệm ra, hai tay đều dùng để đẩy Ngũ Nhược Thủy ra.
Ngũ Nhược Thủy sao có thể là đối thủ của anh ta chứ, anh ta chỉ hai ba nhát đã đẩy được cô ta ra, hơn nữa còn tức giận gạt tay: "Cút đi!"
Trên bậc thang Ngũ Nhược Thủy bị anh ta gạt như vậy liền không đứng vững được, thấy mình sắp bị ngã thì lại xảy ra một việc không ngờ tới.
Cô ta lại không ngã xuống dưới mà lại ngã về phía người Đồng Nhất Niệm.
Hạ Tử Tường nhìn rất rõ ràng, anh ta đẩy cô ta xuống dưới, nếu như theo quán tính thì chắc chắn cô ta sẽ lăn xuống dưới bậc thang, nhưng cô ta lại xoay chuyển quán tính mà ép về phía Đồng Nhất Niệm.
Anh ta kinh hãi đưa tay ra kéo Đồng Nhất Niệm, nhưng tất cả đều đã muộn.
Đồng Nhất Niệm bị va vào ngã xuống bậc thang, còn lăn xuống hết các bậc..