Không lâu sau khi Hạ Tử Tường rời đi thì bảo mẫu đến, mang theo canh gà và đồ ngọt mà Đồng Nhất Niệm cần.
Tất nhiên việc đầu tiên vẫn là bảo mẫu mang quần áo của Lục Hướng Bắc đến, Đồng Nhất Niệm sau khi không làm gì được anh đã gọi điện cho bảo mẫu, cũng không thể để anh cứ trần chuồng ở trong phòng bệnh mãi được.
Dù anh có tật thích trần chuồng đi nữa.
Lục Hướng Bắc tất nhiên cũng biết bản thân không thể trần chuồng mãi được liền ngoan ngoãn quấn khăn tắm xuống giường vào nhà tắm thay quần áo.
Bảo mẫu lại tránh đi, sau khi đợi anh vào nhà tắm mới lại đi vào, mở canh gà mình mang đến ra.
"Dì à, canh gà để anh ta uống, tôi sẽ uống canh Hạ Tử Tường mang đến." Đồng Nhất Niệm nói với bảo mẫu, vốn ý của cô là muốn anh ăn nhiều một chút, gà bảo mẫu mua khá nhỏ, hầm nguyên cả con, nhìn chỉ đủ anh ăn thôi!
Nào ngờ người nào đó vừa ra khỏi nhà tắm nghe được liền không vui, đồ Hạ Tử Tường mang đến tốt như vậy sao?
Vì thế anh liền cướp lấy hộp canh của Hạ Tử Tường mà bảo mẫu đã dọn ra: "Để tôi, để tôi!"
Phía sau sự ân cần đó tất nhiên là "không cẩn thận" của anh làm đổ bình ra đất rồi.
"Niệm Niệm, xem chân tay ngốc nghếch của anh này.." Anh ra vẻ vô tội nhìn cô, còn mang theo vẻ đáng thương của trẻ con nữa.
Đồng Nhất Niệm lạnh lùng liếc xéo anh, anh mà còn ngốc thì trên thế giới này không còn ai thông minh nữa rồi! Người đàn ông nhỏ mọn, là anh cố ý chứ gì? Chính là không muốn cô uống canh của Hạ Tử Tường đây mà.
Được rồi, cứ giả vờ đi, với tính cách của cô thì sẽ thực sự uống hết canh gà bảo mẫu mang đến rồi cho anh đói chết đi! Nhưng..
nhìn anh dù đã ngủ bù được một giấc nhưng dáng vẻ vẫn rất tiều tuỵ, nên cuối cùng cô vẫn không nhẫn tâm.
Thôi bỏ đi, cùng giả vờ với anh ta vậy, không vạch mặt anh nữa, liếc xéo anh hừ lạnh: "Thôi vậy, dì à, tôi và anh ta mỗi người uống một nửa đi!"
Cũng không biết là anh đã đói bao lâu rồi nữa, khi ăn cơm ăn như hổ đói vậy, liên tục khen tay nghề nấu ăn của bảo mẫu tốt, lại còn cơm nhà nấu là ngon nhất.
Cô lại không đói lắm, từ khi mang thai đến giờ bữa cơm nào cũng rất phong phú.
Tuy cô nói với bảo mẫu cần phải tiết kiệm nhưng bảo mẫu vẫn không nỡ để cô thiệt thòi nên chuẩn bị các kiểu bổ sung dinh dưỡng khác nhau, vì thế cô đối với mấy thứ bồi bổ này đã không còn thèm thuồng nữa.
Còn anh lại như quỷ đói đầu thai vậy, cô chỉ uống hơn nửa bát canh, ăn một chút thịt sau đó ăn hết rau rồi đẩy bát ra: "Dì à, rôi ăn no rồi!"
"Đã no rồi sao, còn nhiều đồ ăn như vậy mà!" Bảo mẫu ngạc nhiên nói.
"Dạ.." Cô vẫn bình thường: "Ngày nào cũng ăn những thứ này đến phát ngấy rồi, tôi không muốn ăn nữa, đêm đổ đi hết đi!"
"Đổ đi sao? Sao phí thế!" Bảo mẫu nhìn Lục Hướng Bắc: "Hay là..
Cậu chủ ăn đi.."
"Thật sự không ăn nữa sao?" Lục Hướng Bắc nhìn cô, đúng là nhìn thấy cô hơi ợ một cái thì liền nói: "Vậy thì đừng để lãng phí, để anh ăn cho."
Đồng Nhất Niệm thầm than thở vì bản thân lại mâu thuẫn như vậy.
Lục Hướng Bắc nằm viện hình như là một chuyện lớn, đến buổi tối còn làm kinh động đến cả đài truyền hình, không, nói chính xác là làm kinh động đến phát thanh viên Âu Dương Nghiên của đài truyền hình mới đúng.
Khi Âu Dương Nghiên đến nơi thì Lục Hướng Bắc đang ngồi cách rất xa Đồng Nhất Niệm, đang làm gì đó trên laptop, Đồng Nhất Niệm ở xa nhìn anh dường như tìm thấy được một cảm giác quen thuộc, dường như lại quay về thời gian trước đây, anh làm việc trong thư phòng, cô nằm ổ trên xô pha ăn đồ ăn vặt, xem tiểu thuyết, nếu như cửa kính ban công mở còn có thể ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt của hoa bay vào.
Giống như lúc này, mùi hoa cúc ở vườn hoa bên ngoài bệnh viện cũng đang bay vào.
Nhưng sự xuất hiện của Âu Dương Nghiên đã đánh vỡ sự yên tĩnh này.
"Enzo!" Âu Dương Nghiên như chỗ không người gọi cái tên này của anh, giống như cái tên này chỉ để cô ta gọi vậy.
Lục Hướng Bắc nghe thấy lập tức đóng laptop lại cau mày, lắc đầu ra hiệu tay với Âu Dương Nghiên, muốn cô ta nhỏ tiếng thôi: "Đây là bệnh viện không nhìn thấy sao? Nhỏ tiếng thôi, bà xã anh còn đang nghỉ ngơi đấy!"
"Bà xã sao?" Âu Dương Nghiên lúc này mới nhìn đến Đồng Nhất Niệm, mỉm cười: "Chào cô, tôi là Âu Dương Nghiên, rất vui được quen biết với cô! Vừa rồi hơi lỗ mãng rồi, xin đừng trách!"
Đồng Nhất Niệm mỉm cười liếc nhìn Lục Hướng Bắc, Lục Hướng Bắc này đúng là giống như một bông hoa lúc nào cũng dẫn dụ ong bướm đến bay quanh mình, Âu Dương Nghiên hình như là xuất sắc nhất trong đám ong bướm đó thì phải.
Vì thế cô cũng hữu nghị cười với cô ta: "Chào cô, tôi cũng rất vui được quen biết với cô."
"Đúng rồi! Nghe nói hai người đều phải nằm viện nên tôi đặc biệt đến thăm, tôi cũng không hiểu lắm nên không biết nên mua gì, cái này là lần trước tôi về Bắc Kinh mang đến, mong cô đừng chê!" Âu Dương Nghiên lấy hai hộp nhân sâm rừng đặt lên tủ đầu giường của Đồng Nhất Niệm.
Đồng Nhất Niệm dù sao cũng là xuất thân từ nhà giàu có nên biết được nhân sâm rừng Âu Dương Nghiên lấy ra này không phải là loại có thể tìm thấy ở hiệu thuốc bình thường liền liếc mắt một cái rồi cười nói: "Làm cô bận lòng rồi! Cục trưởng Lục đây là tâm ý của cô Âu Dương, anh hãy nhận lấy cầm về đi!"
Cô có lòng tránh đi, đẩy toàn bộ nhân sâm rừng của Âu Dương Nghiên cho một mình anh, hơn nữa cũng vốn là như vậy, Âu Dương Nghiên cũng đâu phải đến thăm cô đâu?
Lục Hướng Bắc nghe mấy lời này của cô liền tức giận, lập tức mờ ám đến gần bên giường cô, dường như rất chăm sóc kéo chăn cho cô, giọng nói vô cùng dịu dàng: "Ngày mai bảo dì mang về, khi đưa cơm đến thì làm cho chúng ta cùng ăn là được!"
Mặt Đồng Nhất Niệm cứng ngắc, đây là có ý gì đây? Nghe như là cô nói mang về và anh nói mang về là cùng một nơi vậy, người khác nghe thấy còn tưởng là họ sống cùng nhau đấy!
Quả nhiên sắc mặt của Âu Dương Nghiên liền biến đổi, nhưng dù sao cô ta cũng là phụ nữ từng trải nên biết cách nguỵ trang, chỉ cười nói: "Này Enzo, cô Đồng ở đây không có ai chăm sóc sao?"
Lục Hướng Bắc lại không mặn không nhạt nói: "Mẹ của con anh, anh không chăm sóc thì ai chăm sóc đây?"
Lời này làm cho Âu Dương Nghiên nghẹn không nói được gì, sau khi ngây người chỉ đành cười nói: "Cũng không còn sớm nữa, em đi trước đây, không làm phiền hai người nghỉ ngơi nữa."
Nói xong thấy Lục Hướng Bắc không có phản ứng gì thì lại nói với Đồng Nhất Niệm: "Cô Đồng, hãy chăm sóc cơ thể thật tốt nhé! Còn có Enzo, mấy hôm trước ba anh có gọi điện cho em, muốn chuyển lời đến anh là hãy tự chăm sóc bản thân thật tốt."
"Ừ." Lục Hướng Bắc chỉ ừ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Đồng Nhất Niệm không nhìn được nữa, chọc anh: "Anh đi tiễn cô Âu Dương đi!"
"Không cần đâu..
Tôi đi đây." Dù Âu Dương Nghiên có phong độ tốt nhưng cũng vẫn có chút không chịu được, quay người đi luôn.
"Này, anh đi tiễn cô ta đi!" Đồng Nhất Niệm lại lườm anh.
Anh có chút tức giận, đứng dậy đi ra khỏi phòng, còn Âu Dương Nghiên đang ngây người ở hành lang phòng bệnh nhìn thấy anh đi ra cũng không vui vẻ hừ một tiếng.
"Em lái xe đến à?" Anh hỏi.
"Lái xe thì sao?" Cô ta không biết sao anh lại hỏi vậy, trả lời theo sự thật.
"Vậy thì tốt, anh đưa em đến bãi đỗ xe rồi sau đó em có thể tự về." Vẻ mặt anh nghiêm túc, không có chút dịu dàng nào.
Âu Dương Nghiên có hơi tức giận: "Enzo.."
"Đừng gọi anh Enzo nữa!" Anh lại ngắt lời cô ta.
"Hướng Bắc.." Cô ta chầm chậm đi theo bên cạnh anh, coi như là chịu thua: "Hướng Bắc..
Anh vẫn còn thích cô ấy đúng không?"
Anh không nói gì.
Không nói chính là thừa nhận rồi sao? Cô ta cảm thấy hi vọng của bản thân dần dần biến mất: "Nếu như còn thích cô ấy thì sao lại li hôn với cô ấy?"
Anh vẫn giữ yên lặng.
Cô ta cười có chút cay đắng: "Khi anh ở cùng với em, anh luôn không thích nói gì, khi còn ở Pháp cũng vậy, khi đó em luôn cho rằng anh là loại người lạnh lùng cứng ngắc, cũng cho rằng bản thân là người gần gũi với anh nhất, tưởng rằng mình có thể đi cùng anh đến cùng nhưng rất lâu như vậy chỉ có em là người nhiệt tình thôi.
Ba năm trước anh bất ngờ về nước, bất ngờ kết hôn, em buồn đến mức lại muốn rời xa quê hương bay ra nước ngoài.
Âu Dương Nghiên em tự cho rằng bản thân không tồi, cũng không thiếu người theo đuổi nhưng dù đi đến đâu cũng lại chỉ nhớ đến gương mặt lạnh lùng như băng của anh.
Vì thế sau khi anh li hôn em lại về nước.
Anh đến đây làm cục trưởng thì em đến đây làm phát thanh viên, nhưng dù em có cố gắng thế nào cũng không nhìn thấy được sự dịu dàng của anh, đến tận hôm nay em mới biết thì ra không phải là anh không biết dịu dàng mà sự dịu dàng của anh chỉ giành cho cô ấy mà thôi."
Âu Dương Nghiên không ngừng nhớ lại từ đầu đến cuối của cô ta và Lục Hướng Bắc.
Khi cô ta lên cấp ba liền đến Pháp, cô ta lúc đó còn quá nhỏ nên ba cô ta không yên tâm nên giao cô ta cho một dì trong nhà, dì này có một người con trai gọi là Enzo, cùng tầm tuổi với cô ta, cả ngày lúc nào cũng lạnh lùng, không nói chuyện với ai, còn cô ta lại thích chọc anh nói chuyện.
"Hướng Bắc, nháy mắt đã hơn mười năm rồi, thời kì tuyệt đẹp nhất của con gái cũng chỉ có mười năm, mười năm của em lẽ nào là sai lầm sao?" Cô ta luôn cởi mở hoạt bát nhưng chỉ có chuyện này là luôn buồn lo, mơ màng.
Lục Hướng Bắc hơi thay đổi sắc mặt, khi anh học cấp ba đã hiểu được nếu như không thể hứa hẹn với một người con gái thì không nên cho cô ta bất cứ hi vọng gì, đây chính là bài học rút ra từ sự lằng nhằng giữa anh, Như Kiều và Nhuận Nam.
Nếu như biết Nhuận Nam sẽ yêu Như Kiều thì trước đó anh sẽ không có bất cứ giao lưu ánh mắt gì với Như Kiều hết, càng không cho phép có mầm non thanh xuân, nếu không đã không để cho Như Kiều vẫn dùng ánh mắt oán trách tiễn anh đi Pháp.
Vì thế nên đối với Âu Dương Nghiên được gửi gắm ở nhà mình anh vẫn luôn lạnh lùng, không để ý, không ngờ là cô ta vẫn chìm đắm vào..