Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Anh nghĩ có lẽ lúc này đề cập đến tái hôn còn hơi sớm nhưng dưới sự xúc động anh đã nói ra rồi, nói xong lại thấy hối hận.

Quả nhiên những lời sau đó của Đồng Nhất Niệm đã làm mọi sự ấm áp đều đóng băng lại.

"Trừ khi ba tôi sống lại!"

Cô nhẫn tâm thốt ra câu này, nói xong thì đồng thời trái tim cũng trở nên đau đớn.

Cánh tay anh ôm lấy cô liền trở nên cứng đờ, sau đó rời khỏi người cô.

Sau đó nữa là âm thanh lặng lẽ xuống giường.

Những âm thanh nhỉ nhẹ nhàng hòa lẫn với hơi thở của anh làm cho bầu không khí trở nên loãng hơn, cô cảm thấy một nỗi đau nghẹt thở khó nói thành lời. Cô cắn chặt góc chăn, nước mắt không biết đã chảy ra từ lúc nào, thấm ướt cả gối.

Trong trái tim dường như có một giọng nói đang gào thét: Xin lỗi, xin lỗi, tôi cũng không muốn như vậy. Nhưng cô lại không biết là đang nói với ai, là nói với anh hay là nói với bản thân cô đây?

Trong đêm chỉ còn tiếng khóc không thành tiếng của cô và thở dài của anh.

Một đêm như này làm cho hai người gần như đã thức đến trời sáng, khi Đồng Nhất Niệm tỉnh lại lần nữa thì trong phòng bệnh chỉ còn lại mẹ Lương.

Đây chính là ngày mới mà anh nói hôm qua.

Bệnh viện, truyền dịch, y tá qua lại như con thoi.

Dường như không có gì khác với bình thường, nhưng thực tế thì đã khác rồi, chỉ là bản thân cô không dám vạch ra lớp mạng che mặt này mà thôi.

Khi một y tá nữa đi ngang qua, cô liền lấy dũng khí gọi cô ấy lại, nhờ cô ấy lấy tất cả báo trong văn phòng đến để cô xem.

Cô y tá đó đồng ý, rất nhanh đã mang mấy tờ báo sáng đến cho cô.

Khi cô dùng tay lật báo thì trái tim cũng đang đập liên hồi, chỉ thiếu nước cầu khấn trời đất nữa thôi, nhưng trời đất lại không chiếu cố cô và Kiệt Tây, mấy tờ báo quả nhiên đều đăng tin về đánh cắp bản quyền của Y Niệm và Kiệt Tây, thậm chí còn có tác giả nhắc đến Tế Hạ, chế giễu Tế Hạ có tài nhưng thiếu hiểu biết, lại sáng tác cho kẻ ăn cắp tác phẩm người khác, làm xấu hổ giới nghệ thuật.

Cô bỗng nhiên nghĩ ra Kiệt Tây chỉ từng đưa thiết kế của mình cho một người xem đó chính là Tế Hạ, nhưng Tề hạ là loại người này sao? Cô nhớ lại dáng vẻ thanh cao ẩn sĩ của cậu ta, vẻ mặt nhàn nhạt như nước chảy, không giống như vậy.

Hơn nữa, nghĩ đến Trác Thần Viễn và bác Trác thì lại càng không thể nào, tuy cô quen biết họ chưa lâu nhưng cô tin tưởng họ, theo trực giác.

Vậy thì là ai đây?

Cô quét một lượt những người từng xem bản thiết kế xung quanh mình nhưng không tìm ra người nào khả nghi, Kiệt Tây và Di Đóa thì không thể rồi!

Cô đang căng đầu suy nghĩ nên không biết mẹ Lương từ lúc nào đã đến bên mình, nhấc báo lên xem, lập tức nói: "Người làm ra việc sai trái trên thế giới này không ngoài hai mục đích, một là vì lợi ích, hai là vì danh tiếng, vì hai chữ danh lợi này đến cả cha con cũng có thể trở mặt. Còn người không vì danh lợi mà vẫn hại người khác thì thuần túy thuộc loại người đê tiện rồi. Vì thế Niệm Niệm à, con thử nhìn xem bên cạnh con có người nào vì danh lợi mà có thể trả bất cứ giá nào thế này không? Hoặc là có khi nào đã đắc tội với với kẻ đê tiện nào đó rồi!"

Danh lợi sao? Trong đầu Đồng Nhất Niệm như lóe lên ngọn lửa, giống như bắt được cái gì đó, trong lòng có một giọng nói đau buồn lặp đi lặp lại, đừng.. đừng là cô ấy..

Nhưng ngọn lửa ấy ngày càng sáng, trước mắt giống như phát nổ ra vậy.

Cô dường như không nhịn được mà cầm lấy di động muốn gọi điện thoại, bỗng nhiên cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một người nước ngoài mắt xanh đi cùng Kiệt Tây vào phòng bệnh.

"Niệm Niệm, đây là ngài Antoine đến từ Pháp." Kiệt Tây cười giới thiệu với cô, trong ngày mới này dường như không hề nhìn thấy sự u ám trên mặt cậu.

"Xin chào!" Đồng Nhất Niệm không biết người Antoine này đến đây làm gì, nhưng Kiệt Tây đưa đến thì cũng nên khách sáo một chút, cô cũng không biết nói tiếng Pháp, nếu biết sớm đã nhờ Lục Hướng Bắc chỉ mấy từ hay dùng hàng ngày rồi.

May là người tên Antoine này lại hiểu tiếng Trung, hơn nữa còn nói rất lưu loát: "Cô Đồng, xin chào. Buổi họp báo tối qua rất đặc sắc, tôi rất thích."

"Tối qua sao?" Đồng Nhất Niệm ngạc nhiên không thể không nhìn về phía Kiệt Tây.

Kiệt Tây nháy mắt với cô, còn làm mặt quỷ cười với cô.

Ngài Antoine gật đầu nói: "Đúng vậy, tối qua tôi có ở hiện trường xem buổi họp báo của các bạn, tôi tin vào tài năng của anh Sầm, nhất định không thể là ăn cắp được!"

"Đúng, tất nhiên rồi!" Những lúc như thế này mà vẫn còn có người nói hai chứ "tin tưởng" thật là một việc vui vẻ và được động viên rất nhiều!

Ngài Antoine cũng cười: "Tôi rất thích lễ phục hai người mặc tối qua, Anh Sầm liệu có thể phát triển chúng thành một bộ sưu tập được không, thiết kế lại từ đầu? Tôi sẽ đặt hàng với các bạn!"

Đặt hàng sao? Sau chuyện xảy ra tối qua thì đây là việc mà Đồng Nhất Niệm không hề dám nghĩ đến!

"Đúng thế! Tôi rất thích cảm giác hoàn toàn thủ công của nó, tin rằng nó sẽ rất được hoan nghênh ở Pháp, trước tiên cứ đặt số lượng nhỏ một bộ sưu tập, nếu như có phản ứng tốt thì tôi sẽ lại đặt các bộ sưu tập như thể thao, ở nhà, công sở.. Nhưng đơn hàng đầu tiên sẽ rất gấp, các bạn có thể làm được không?" Antoine hỏi.

Chỉ đặt lễ phục?

Nhưng đây cũng là may rồi! Lúc này Đồng Nhất Niệm không thể tham lam, hơn nữa rõ ràng nguyên nhân Antoine chỉ đặt lễ phục là vì những bức ảnh trong tạp chí tối qua không hề có lễ phục, bởi vì đây là do Kiệt Tây thiết kế riêng cho cô, bản thảo thiết kế cũng không hề cho Đồng Nhất Niệm xem, đến tận ngày mặc cậu mới mang thẳng lễ phục đến.

Nghĩ đến đây, Đồng Nhất Niệm cảm động, dường như lại nghĩ ra điều gì, những suy đoán trong lòng trước đó lại càng kiên định hơn.

"Không biết ngài Antoine lúc nào thì cần?" Lấy thận trọng làm đầu cô cẩn thận hỏi, vì không muốn đơn hàng đầu tiên của Y Niệm lại được kí một cách vội vàng hời hợt để cuối cùng lại không giao được hàng.

"Mười ngày." Antoine cười nói.

Mười ngày sao?

Cô nhìn Kiệt Tây, thời gian mười ngày không biết bản thảo thiết kế của Kiệt Tây có ra kịp không nữa. Việc thiết kế này quan trọng nhất là linh cảm, có linh cảm thì phẩy tay là xong nhưng không có linh cảm thì khéo cả tháng cũng không ra nổi.

Kiệt Tây lại thoải mái đáp ứng: "Được, không vấn đề!"

Antoine cười nói: "Tôi tin là anh Sầm đây có năng lực này, cuộc thi thiết kế lần trước, tôi đã từng gặp cậu ấy ở Pháp, cũng rất thích tác phẩm dự thi của cậu, lần này có cơ hội hợp tác là chuyện tôi đã mong chờ từ lâu! Hi vọng lần hợp tác này của chúng ta diễn ra vui vẻ!"

Nhấn Mở Bình Luận